Lúc này trong phòng họp của tập đoàn Tạ Thị thành phó G nước Nam đang trải qua một cuộc họp gay gắt.
Trong phòng họp màu xanh tối, mấy.
cấp trên của tập đoàn Tạ Thị đều ngôi chật kín.
Mà thanh niên ngôi ở hàng ghê đâu khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuôi, toàn thân mặc bộ vest đen, cúc áo tùy ý mở ra, cả người dựa lưng vào ghê, cánh tay dài vươn ra, một tay gõ lên bàn họp, tạo thành những nhịp điệu nhịp nhàng.
Khuôn mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, sâu trong con ngươi nhìn chằm về nơi nào đó trong phòng họp, dường như đang đợi gì đó, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lẽo đến mức sắp đóng băng người ta lại.
Lúc này mây cấp trên của công ty có mặt tại đây đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
Ai mà không biết ngày mai chính là ngày vui của cậu chủ lớn này chứ.
Sự việc xảy ra bất ngờ, bọn họ vừa nhận được thông báo ‹ đã lập tức được nhân viên của tổng giám ‹ đốc cho mời vào phòng họp, đã ngồi ở nơi này bốn tiếng đồng hò, thậm chí vệ sinh cũng chẳng dám đi.
“Ngày mai, tôi không hy vọng gặp mây người, hiểu không?” Cánh môi gợi cảm của thanh niên cuồi cùng cũng mở ra sau bốn tiếng im bặt.
Không phải thắc mắc, mà là bày tỏ!
Cấp trên ngồi gần anh nhất cố gắng điêu chỉnh âm thanh của mình, nhưng vần nghe ra được trong âm thanh của ông ta run rẫy.
Ông ta trả lời: “Vâng, tổng.
giám độc.
Ngày mai vợ tôi sinh con.
Lúc nói ra lời đó khiến bầu không khí bị kìm nén trong phòng họp dịu đi một chút, các cấp cao khác đêu là người tinh tế, sau khi hiểu được ý của ông ta thì đều lần lượt phụ họa ngày mai bản thân còn có việc.
Đôi mắt phượng của Tạ Mẫn Hành tà mị nhìn mây cập cao của công ty, khóe miệng nhệch lên nụ cười không rõ ý vị: “Rất tốt.”
Nói xong, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.
Anh vừa rời đi, máy cấp cao trong phòng họp ở phía sau đua nhau thở: phào nhẹ nhi tra tấn kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.
Mỗi lần họp với tổng giám đốc trẻ tuổi này đều là một loại tra tân, căng thăng hơn cả họp với chủ tịch.
Khí tràng của anh quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta không nhận thức được mà muốn thu nhỏ bản thân của mình lại.
Tạ Mẫn Hành bước vào văn phòng của mình, trợ lý phía sau gõ cửa tiên vào: “Tổng giám độc, máy bay đã đến lúc cất cánh rôi.”
Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác ra tiện tay ném trên ghế sô pha bằng da thật, ngước mất nhìn trợ lý của mình, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc: “Tôi bảo đặt vé máy bay cho tôi từ lúc nào vậy?”
Trợ lý được hỏi lập tức ngây ra: “Là chủ tịch đặt cho anh.”
Tạ Mẫn Hành xua tay đuổi trợ lý đi, khóa cửa văn phòng bằng điều khiển từ xa, bản thân đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay căm vào túi quân rồi nhìn cảnh phôn hoa phía dưới chân, chìm vào suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau, anh lái xe rời khỏi công ty.
Cùng lúc này, trong biệt thự Vân Đoan ở thành phố A nước Bắc, Vân Thư vừa ngủ dậy, cô vừa vươn chiếc eo lười Biêng ra đã lăn đùng Xuông giường, miệng hét lớn: “Mẹ, mấy giờ rồi?”.
/96
|