Tạ Mẫn Hành: “Liêm sỉ đâu?”
Vân Thư cười híp mắt: “Anh nên cảm thấy may mắn, nụ hôn đầu của tôi đã trao cho anh.
Hơn nữa, anh ngoại trừ tâm đen tồi, thì bề ngoài trông đẹp trai.
Tôi hôn anh, dù sao tôi cũng không thiệt.
Xong!”
Tạ Mẫn Hành nhìn nụ cười trên khuôn mặt cô, cảm thấy bản thân thật sự sông vô ích rồi.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, bên trên hiễn thị “Duy Duy”, sau khi Vân Thư nhìn thấy, thì lập tức xua xua tay: “Bắt máy đi.”
Nghe vậy, Tạ Mẫn Hành đi bắt điện thoại, giống như cầu xin vợ cho bắt máy được chấp thuận vậy.
Nhưng, Vân Thư lại đang suy nghĩ “Duy Duy” là ai?
Tạ Mẫn Hành không thèm đểý đến Vân Thư, tay cảm điện thoại do dự nhiều lần rồi rời khỏi phòng bệnh.
Chờ đến khi phòng bệnh chỉ còn lại một mình, Vân Thư mới đỏ mặt.
Cưỡng hồn, còn là chồng mình, nghĩ lại đã thấy rất kích thích, thật sự làm rôi lại càng kích thích honl Cuối cùng Tạ Mẫn Hành ngắt điện thoại, đứng ở câu thang, tay không tự chủ được mà sờ môi, nghĩ đên nụ hôn vừa rồi, mềm mại, ngọt ngào, nhè nhẹ, giỗng như thạch.
Tạ Mân Hành lắc đầu cười giêu, vậy mà bản thân lại bị một bệnh nhân cưỡng hôn.
Còn không có năng lực phản kháng?
Đợi Tạ Mẫn Hành trở lại phòng bệnh, sau khi Vân Thư nhìn thầy thì mặt dày nói: “Tạ Mẫn Hành, anh vần muốn hôn sao? Mua mua.” Nói Xong, Vân Thư còn phối hợp với ngôn ngữ của mình, làm ra động tác hồn.
Quả thực Tạ Mẫn Hành không cách nào nhìn thẳng, thậm chí còn nghi ánh mắt của mình.
Những gì Vân Thư làm vào giây tiếp theo khiên người khác không có chút logic đề đoán.
Tạ Mẫn Hành suy nghĩ, hay là bỏ đi, không nên đi vào nữa.
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Tạ Mẫn Hành ra sức đóng cửa, cằm điện thoại dặn dò người giúp việc chăm sóc tốt cho cô.
Vân Thư nằm ở bệnh viện hai ngày, sau khi xuất viện, ông nội Tạ đích thận đứng ‹ ở cửa đón: “Vân Thư, thân thể còn chỗ nào không thoải mái không? Để bác sĩ xem lại?”
Vân Thư lắc đầu, tiện thể nhảy vài cái: Ông xem con không Sao rôi, chúng ta mau vệ nhà đi, bệnh viện vôn không phải là nơi tốt.”
Tạ Mẫn Tây thấy vậy thì trợn mắt: “Sống nhảy nhót tự nhiên thì không sao rôi.
Nghe vậy, sắc mặt ông nội Tạ lạnh xuống, nghiễm nhiên, Tạ Mẫn Tây không đề trong lòng những lời hôm trước ông ây nói.
Nên lúc này sai người nhốt Tạ Mẫn Tây ở từ đường: “Chưa đến giờ thì không được ra ngoài.”
Tạ Mẫn Tây cho rằng ông nội đã quên, không ngờ lại bị nhắc đến quỳ từ đường.
Cô ta với Tạ phu nhân năm tay không buông.
Cô ta biệt giờ phút này câu xin Vân Thư thì có thê miễn trừng phạt, nhưng người kiêu ngạo như cô ta, quyết không cúi đầu.
“Ba, Mẫn Tây vẫn còn nhỏ, ba tha thứ cho con bé đi.
Con quỳ thay cho con bé.” Tạ phu nhân nhìn ông nội Tạ cầu xin.
Vừa hay ông Tạ về nhà có việc, nhìn thấy Tạ phu nhân cầu xin ba mình, mặc dù không biết tại sao nhưng vẫn mở miệng: “Ba, bỏ qua đi.”
Lại nhìn thấy con gái khóc lóc kéo tay lỗ phu nhân, lúc này ông Tạ mới nhớ đến: “Ba, ba nên trừng phạt Mẫn Hành mới đúng, Mân Tây còn nhỏ, nói sai lời, con bé sẽ sửa, hơn nữa con bé còn thừa nhận, con cảm thấy đây là việc tốt, hiện tại trời lại lạnh, ba nhốt Mẫn Tây vào từ đường, con bé có chuyện gì thì sao đây? Con chỉ có một đứa con gái.
Ba cũng chỉ có một đứa cháu gái.”.
/96
|