Nói thật, Tạ Mẫn Hành rất chờ mong màn biêu diễn tiếp theo của Vân Thư, sâu trong nội tâm anh cho rằng cái miệng nhỏ, nhắn này của Vân Thư có thể tức chết người.
Chuyên chọn chỗ đau của bọn họ mà ra tay.
Quả nhiên Vân Thư không phụ sự tin tưởng của anhl Vân Thư cảm thây may mắn, cũng “
may không phải một người hai tỷ, nêu một người hai tỷ, cộng lại tám tỷ, hiện tại mang Vận Thị đi bán cũng không đáng tám tỷ.
Liều mạng tài lực, Vân Thư đã biết điệm yếu của bọn họ, cho nên nói thẳng: “Chậc, hợp lại mới có hai tỷ, hai tỷ này đủ nhét răng không? Một vòng tay, một sợi dây chuyên của mẹ cũng có giá chừng này có hiệu không, từ lúc nào mà kết câu của anh lại nhỏ như vậy?”
Lần này bốn chủ tịch đều nhìn Vân Thư, hai tỷ!
Một vòng đeo tay, một sợi dây chuyền?
Chém gió cũng không có kịch bản.
Trong lòng chủ tịch Vương bất bình: “Tiểu bối này, giọng điệu nói chuyện thật không nhỏ, hai tỷ lại khiến cô nói là không đáng giá.”
“Nói dối cũng không có bản thảo, con gái của chủ tịch Tạ từ đậu đến, mà không dạy dỗ cho thật tốt.” Chủ tịch Lâm cổ quái tiếp lời chủ tịch Vương.
Một chữ dạy dỗ đã sỉ nhục Vân Thư.
Tạ Mẫn Hành nghe vậy, con ngươi trong nháy mắt chuyển sang màu đen, toàn bộ văn phòng bao phủ một tầng áp lực rất dày, đè người không thở nỗi, chủ tịch Vương với chủ tịch Lâm chạm phải ánh mặt Tạ Mẫn Hành, như ngồi trên đống kim, cả người mắt tự nhiên.
Trong văn phòng, Vân Thư cách Tạ Mân Hành gân nhất, ánh mắt trong suốt của cô chớp chớp, rúc vào trong ngực Tạ Mẫn Hành, mềm nhữn nhỏ giọng kêu lên: “Ông xã.
Tạ Mẫn Hành tức giận.
Ông Tạ biết hôm nay bọn họ đi ra khỏi cửa công ty, không đến một tuần, bốn người này sẽ táng gia bại sản.
: Vân Thư dừng lại bầu không khí âm trầm của văn phòng, cô “nhỏ giọng”
oán giận Tạ Mãn Hành: “Hai tỷ vốn không tính là gì, nhẫn cưới của mẹ còn hơn ba tỷ, mà còn là ba mươi năm trước, hiện tại đương nhiên không tính là gì.
Tại sao họ còn hung dữ với em?”
Tạ Mẫn Hành phôi hợp với Vân Thư nói: “Người chưa trải sự đời, cân gì phải so đo với bọn họ.” Giọng điệu anh lạnh lẽo không gì sánh được.
Vân Thư “nhỏ giọng” an ủi Tạ Mẫn Hành, mọi người đêu nghe được, trong lòng ông Tạ: Xin hãy tiếp tục!
Chủ tịch Vương dẫn đầu nói: “Ha, để tôi xem sáng mai tiên có vào tài khoản đúng hẹn như các người nói hay không.”
Nói thì lợi hại, nhưng chỉ là nói dối mà thôi.
Nói bọn họ chưa trải sự đòi, ha, nực Cười.
Khi thực tế được đặt trước mắt, bọn họ đã trợn tròn mắt.
Tạ Mẫn Hành nhìn bốn chủ tịch đều ký tên, gọi nội tuyến tìm bộ phận tài vụ dặn dò chuyền tiền..
Hiệu suất làm việc của bộ phận tài chính rất nhanh, bón cựu chủ tịch vẫn chưa ròï khỏi văn phòng tổng giám đốc, đã nhận được thông báo của ngân hàng, tiền đã đến đi khoản.
Mọi người khiếp sợ nhìn Tạ Mẫn Hành.
“Em có thể đầu tư không?” Vân Thư không đợi bọn họ rời khỏi phòng họp, đã khẩn cấp hỏi Tạ Mẫn Hành.
Trong mắt đều là sao, chờ mong nhìn Tạ Mẫn Hành.
/96
|