Chương 387: Vứt bỏ sợ hãi
Câu nói đó của anh giống như một ma chú, cả ngày hôm nay, dường như bên tai Thương Trăn đều vang vẳng câu nói đó: “Phải nhớ đến anh đấy.”
Vì sao? Rõ ràng ngay cả loại chuyện thân mật nhất cũng đã làm, ngay cả cơ thể cũng cho anh, nhưng loại cảm giác xa cách kia, rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ?
Dưới tình huống đầu đau như muốn nứt ra, cô chỉ muốn ngủ, có lẽ khi một lần nữa tỉnh lại, cô sẽ phát hiện ra tất cả mọi chuyện đều là mơ!
Phong Hành Diễm… Làm sao có thể thích cô? Anh rõ ràng chán ghét cô cả một đời… Có lẽ đây chính là do cô mong mà không được, cho nên mới mơ thấy!
Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy mê mang, vốn dĩ tâm lý của cô không vững vàng, trước đó, sở dĩ sự không ổn định này không có bộc phát, là bởi vì cô coi chuyện sống lại giống như một trò chơi báo thù, nhưng khoảng thời gian gần đây, cô bị ép phải suy nghĩ nhiều thứ, phần lớn thời gian là bình thường, nhưng những lúc không bình thường lại rất khác lạ.
“Trăn Trăn, nếu cô cảm thấy không thoải mái thì nói ra, hay là cô trở về nghỉ ngơi trước đi?”
Lúc giọng nói của Tư Không Trường Sinh truyền đến, Thương Trăn mới giật mình bừng tỉnh, hôm nay cô không đến bệnh viện, mà chính là đi đến thăm Tư Không Trường Sinh.
Trước đó, sau khi bị dọa sợ, sức khỏe của Tư Không Trường Sinh vẫn luôn không tốt, gần đây mới có chuyển biến tốt hơn.
“Xin lỗi, muộn như thế mới đến thăm cậu.”
Thương Trăn áy náy nói với Tư Không Trường Sinh, Tư Không Trường Sinh lại kỳ quái liếc thoáng qua Tư Không Cẩn, bởi vì câu nói này, là lần thứ ba Thương Trăn nói ra, cả ngày hôm nay cô đều có dáng vẻ mất hồn mất vía, không biết là vì sao.
Tư Không Cẩn liếc mắt ra hiệu cho em trai, sau đó nói với Thương Trăn: “Đi thôi, tôi đưa cô về, nhìn qua, cô cần được nghỉ ngơi.”
Thương Trăn cũng ý thức được chính mình có chút không đúng, đột nhiên muốn trở về tìm Tô Vi.
Lúc trên xe, Tư Không Cẩn không nhịn được hỏi cô: “Chuyện gì lại khiến cho cô phiền lòng như thế?”
Thương Trăn hơi nhíu mày, cô đã ý thức được chuyện gì.
Từ tối hôm qua, sau khi cô bắt đầu chủ động hiến thân, hoặc là nói đúng hơn, từ sau bữa tiệc lần trước, cô chủ động giải dược tính của thuốc cho Phong Hành Diễm, cô liền có chút khác thường, hôm nay, câu nói kia của Phong Hành Diễm bao gồm yêu thương và chờ đợi, càng giống như là một ngòi nổ!
Cô… Rốt cuộc là như thế nào?
Tư Không Cẩn đốt một điếu thuốc, hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt hẹp dài hơi khép lại, dáng vẻ cô đơn.
“Là bởi vì Phong Hành Diễm?”
“Ừ.” Thương Trăn không giấu diếm, bởi vì cô cảm thấy Tư Không Cẩn được tính là bạn của cô.
“Cô thích anh ta rồi?”
Thương Trăn giật mình.
“Xem ra là thích…” Tư Không Cẩn khẽ cười: “Đúng lúc anh ta thích cô, hai bên đều có tình cảm, còn gì phải phiền não?”
Thương Trăn nhìn ra cảnh vật đang không ngừng lùi lại bên ngoài cửa sổ xe, sau đó mới nhỏ giọng nói.
“Thích anh ấy sẽ khiến cho tôi cảm thấy…Có lỗi với chính mình.”
“Hả?” Tư Không Cẩn đang lái xe, cảm thấy kỳ quái nhướng mày, sau đó cười hỏi: “Vậy nếu người cô thích là tôi, cô có cảm thấy có lỗi với chính mình không?”
Thương Trăn lắc đầu.
“Như thế là được rồi.” Tư Không Cẩn nhìn về con đường phía trước, sâu xa nói: “Vì thế vấn đề không phải ở trên người cô, mà chính là trên người anh ta.”
Thương Trăn lại trầm mặc, bởi vì Tư Không Cẩn nói chưa đúng lắm.
Thấy cô như thế, Tư Không Cẩn lại hỏi: “Nói như thế, giữa cô và anh ta có vách ngăn, cô cảm thấy anh ta nên làm như thế nào mới có thể làm cho cô xóa đi vách ngăn đó.”
Thương Trăn nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nói.
“Nếu như anh ấy chết một lần thì tốt rồi.”
Lời cô nói dọa cho Tư Không Cẩn phanh gấp xe lại, Thương Trăn thắt dây an toàn nên không vấn đề gì, chỉ bất mãn nhìn anh ta: “Nếu như là trong nội thành, anh làm như thế sẽ để xảy ra tai nạn đâm đuôi xe liên hoàn đấy!”
“Cô vừa mới nói gì?” Tư Không Cẩn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sau mắt kính khó có thể tin được: “Cô muốn Phong Hành Diễm chết? Vì sao? Hình như anh ta không làm ra chuyện gì có lỗi với cô? Chẳng lẽ anh ta ngoại tình?”
Thương Trăn nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên sắc bén: “Anh yên tâm đi, tôi không muốn anh ấy chết, chẳng phải anh hỏi tôi làm sao để xóa bỏ vách ngăn ư?”
Tư Không Cẩn càng thêm cảm thấy sợ hết hồn hết vía, đột nhiên có chút đồng tình với tình địch của anh ta, thích một người phụ nữ như Thương Trăn, tuyệt đối là có tâm trạng như đi tàu lượn siêu tốc, không biết khi nào thì lật xe!
Anh ta suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy trong lòng cô đang kìm nén rất nhiều thứ, cần được phát tiết!”
“Ví dụ như?” Thương Trăn chớp mắt nhìn anh ta.
Tư Không Cẩn quay đầu xe: “Tôi đưa cô đến một nơi.”
Một tiếng sau, đường đua xe trên núi.
Tư Không Cẩn ném một chiếc mũ bảo hiểm đến, Thương Trăn đưa tay ra đón, nhướng mày hỏi.
“Đây chính là phương thức phát tiết của anh?”
“Đúng thế!” Tư Không Cẩn sờ lên một chiếc siêu mô tô có kiểu dáng kỳ lạ.
“Dodge Tomahawk, chiếc xe đua chuyên nghiệp, tôi đưa cô đi hóng gió.”
Thương Trăn hơi do dự: “Thứ này rất nguy hiểm, tôi cho rằng, tôi không cần thiết phải đem tính mạng của mình ra cho anh vui đùa!”
Tư Không Cẩn không nhịn được, trừng mắt nhìn cô, lúc này anh ta đã tháo kính ra, gương mặt kia càng thêm tà khí.
“Nhanh lên, dài dòng như thế không giống cô chút nào!”
Thương Trăn không nhúc nhích: “Ngay cả kính anh cũng không đeo.” Ý chỉ, anh nhìn rõ đường không?
Tư Không Cẩn nghẹn họng: “Vốn dĩ tôi không cận thị, tôi đeo kính, đơn giản là để cho người ta càng thêm không dễ suy đoán tôi mà thôi.”
“Hoặc là ngăn cho mắt anh phóng điện lung tung?”
“Rốt cuộc cô có đi lên không?”
“Đầu tiên phải nói trước.” Thương Trăn cẩn thận đội mũ bảo hiểm: “Hóng gió thì được, nhưng tôi không chịu được tốc độ quá nhanh.”
Tư Không Cẩn nhếch môi cười, nụ cười kia giống như hồ ly được như ý nguyện.
“Cô yên tâm đi, tôi chỉ đưa cô đi hóng gió mà thôi.”
Mười phút sau, sắc mặt Thương Trăn xanh mét, cô nhất định phải ôm chặt Tư Không Cẩn mới tránh khỏi nguy hiểm bị rơi xuống, nhưng cô không có thét lên, cho dù cảnh vật đang không ngừng lùi về sau với một tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức mắt cô không nhìn được bánh xe đâu, cô vẫn không thét lên.
Thông qua bộ truyền âm trong mũ bảo hiểm, giọng nói của Tư Không Cẩn truyền đến tai cô một cách rõ ràng: “Cô như thế không được! Cô phải hét lên, như thế mới gọi là phát tiết!”
Thương Trăn càng thêm mím chặt môi! Trong mắt có sợ hãi, nhưng cô cố gắng kìm nén không hét lên, giống như sợ hãi thể hiện ra mình thua vậy, cô không hy vọng mình có thứ gọi là sợ hãi, cô rõ ràng đã ném đi từ lâu.
“Thương Trăn!”
Giọng nói mang theo ý cười, nhưng nghiêm túc của Tư Không Cẩn vang lên bên tai.
“Sợ hãi không đáng sợ, đáng sợ là không có ai cùng cô đối mặt.”
Thương Trăn giật mình.
“Cho nên, cô có gì phải sợ chứ? Chỉ cần cô muốn, cho dù tôi, hay là Phong Hành Diễm, hoặc là người khác, rất nhiều người đều sẵn lòng cùng cô gánh vác, vì thế, cô đang sợ gì?”
“Việc cô cần không phải là vứt bỏ sợ hãi, trở nên không thể phá vỡ, mà chính là muốn thả lỏng chính mình, để cho người khác cơ hội đến gần cô, một người quá cô đơn, không phải ư? Vốn dĩ cô có thể vui vẻ hơn!”
Giọng nói lạnh lùng của Thương Trăn thông qua bộ truyền âm, vang lên bên tai anh ta.
“Vứt bỏ sợ hãi, không tốt sao?”