Chương 394: Rất bổ
Một giây sau, anh liền dán sát nói.
“Trăn Trăn cười vui vẻ như vậy, cũng muốn uống một chút sao? Tới đây, còn nhiều lắm…”
Anh múc một bát pín hươu hầm canh đông trùng hạ thảo cho Thương Trăn, thấy Thương Trăn muốn từ chối, anh liền mở miệng nói, “Đây là nước canh tình yêu mẹ nấu cả buổi chiều đấy, nếu em không uống hết, mẹ sẽ đau lòng đấy, phải không mẹ?”
Lý Uyển Oánh dở khóc dở cười, bà ấy nấu riêng cho Hành Diễm mà!
Nhưng nếu lúc này Thương Trăn không uống, nói không chừng Hành Diễm cũng không uống, vì cơ thể của Hành Diễm, Trăn Trăn, ấm ức con rồi!
Cho nên bà ấy gật đầu phối hợp, tràn đầy áy náy nhìn Thương Trăn, “Trăn Trăn à, phụ nữ ăn đông trùng hạ thảo cũng được, con ăn nhiều một chút!”
Thương Trăn cảm thấy đầu gối mình trúng một mũi tên! Đồng thời có cảm giác bất an vây quanh cô, cô đột nhiên sợ hãi lúc chân tướng bị vạch trần, không chắc chắn mình có thể chịu nổi hay không.
Cô nhìn Lý Uyển Oánh cầu cứu hỏi, “Vậy con chỉ ăn đông trùng hạ thảo… Không ăn pín hươu có được không?”
Lý Uyển Oánh vừa định nói cũng được, nhưng sao Phong Hành Diễm có thể cho cô cơ hội? Anh cười xấu xa nói, “Có phúc cùng hưởng, anh ăn em cũng ăn đi!”
Thương Trăn không nhịn được đạp chân anh dưới bàn một cái, vẻ mặt Phong Hành Diễm không đổi, chỉ cười đẩy bát tới gần, nhấn mạnh nói.
“Nhất định phải uống hết, hiểu không?”
Thương Trăn nhìn bát đầy trước mắt, có chút khóc không ra nước mắt, cô nghĩ một lát, níu chặt tay áo Phong Hành Diễm nói, “… Em ăn no rồi, anh ăn luôn giúp em được không?”
Cô không biết làm nũng, nhưng bây giờ học được nhiều rồi. Níu chặt áo anh lắc lư, Phong Hành Diễm cúi đầu có thể thấy gương mặt Thương Trăn, cô nháy mắt, biểu cảm rất tội nghiệp.
Thật đáng yêu! Muốn ôm lại véo vài cái!
Phong Hành Diễm rộn rạo, nhưng lại khụ một tiếng, không có hành động gì.
Liếc mắt nhìn Lý Uyển Oánh một cái, anh nghiêm túc nói, “Trăn Trăn, sao em có thể như vậy? Mẹ nấu cả buổi chiều, ăn nhiều một chút, đừng lãng phí!”
Lần này Thương Trăn thật sự không có cách nào, vẻ mặt cô đau khổ, hơi tức giận uống hai ngụm, nhưng nghĩ tới cô ăn thứ đó của hươu, sắc mặt liền thay đổi.
“Phong… Hành Diễm…” Cô dán sát lại gần Phong Hành Diễm, bây giờ, cô dán sát thật gần, ghé sát vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói.
“Chỗ đó của em không thoải mái, không thể ăn đồ quá bổ, hỏa vượng sẽ rất khó chịu.”
Nói xong, cô cắn môi nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc, cô không ăn được, mà không phải không ăn!
Khi hơi thở của cô gần sát bên tai, Phong Hành Diễm có chút không kìm nén được, nghe lời cô nói, lại càng “hỏa” lớn hơn nữa!
Nơi đó không thoải mái? Yêu tinh này, đang quyến rũ anh trắng trợn!
Cho nên anh thuận thế ôm eo cô, hừ một tiếng nói, “Không muốn ăn, có thể, hôn anh một cái, anh ăn hết giúp em.”
Lý Uyển Oánh nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình thì quay mặt sang chỗ khác. Người trẻ tuổi bây giờ đúng thật là, một ánh mắt đều tóe lửa khắp nơi, trái tim của bà ấy sắp không chịu nổi rồi!
Thương Trăn giãy dụa một cái, nhíu mày liếc Lý Uyển Oánh, “Anh đứng đắn một chút!”
Đôi mắt màu tím của Phong Hành Diễm khép hờ, cười xấu xa, khi gương mặt tuấn tú giãn ra, hơi gây sự!
“Anh rất đứng đắn mà! Hôn anh một cái, anh giải quyết vấn đề khó giúp em, không phải rất tốt sao?
Lý Uyển Oánh ho nhẹ vài cái, giả làm mình bị điếc, chỉ cần Hành Diễm ăn, bà ấy không ngại để Trăn Trăn hi sinh sắc đẹp, dù sao cuối cùng vẫn là tính phúc của Trăn Trăn không phải sao?
Bà ấy áp chế áy náy xuống, suy nghĩ theo lẽ thường.
Thấy Phong Hành Diễm cúi đầu, dần dán sát vào, mặt Thương Trăn đỏ bừng, “Đợi một chút!”
“Hửm?”
Lúc này trong mắt anh đầy ảnh ngược của mình, đôi mắt mỉm cười kia, còn có lông mày hơi nhướn lên, đều khiến Thương Trăn cảm thấy khẩn trương.
“Em… Em hôn là được.”
Mấy chữ cuối cùng cô nói rất nhỏ, không biết vì sao, cô cảm thấy gần đây mình càng ngày càng không giống mình rồi… Hay là nói, chậm rãi trở nên giống mình trước đây, điều này khiến cô hơi sợ hãi, nhưng không tránh được, giống như đối mặt với Phong Hành Diễm, cô không biết phải làm thế nào.
Phong Hành Diễm ôm cô không thả lỏng chút nào, trái tim Thương Trăn đập nhanh hơn, cẩn thận dán sát vào.
“Không được.” Phong Hành Diễm lại gây khó dễ, “Em không ôm anh, giống như anh ép em vậy, ngoan, ôm anh, hửm?”
Âm cuối cùng, khiến cơ thể Thương Trăn run lên.
Lý Uyển Oánh cảm thấy ghế dưới mông như có gai nhọn!
Trời ạ, không phải Phong Hành Diễm muốn dùng phương pháp này ép bà ấy rời đi, sau đó có thể không ăn đấy chứ? Không được! Không thể trúng kế! Bà ấy nhất định phải ngồi vững, dù sao bà ấy không nhìn thấy cũng không nghe được, ừm, hôm nay nóng quá, người hơi nóng rồi.
Nếu chỉ có Phong Hành Diễm và Thương Trăn, có lẽ Thương Trăn sẽ mặc kệ, dù sao Phong Hành Diễm cũng không dám làm gì cô, nhưng Lý Uyển Oánh cũng ở đây… Không biết vì sao, ở trước mặt Lý Uyển Oánh, cô không muốn biểu hiện ra bộ dạng không tốt, cho nên chỉ có thể nhịn.
Tay nhỏ chần chừ vươn ra, chạm vào eo Phong Hành Diễm, không phải là cô chưa từng sờ, nhưng lúc này, cô cảm nhận được rõ bắp thịt căng cứng dưới lớp vải, tràn ngập hơi nóng.
Ngón tay cô theo vân da của anh hướng lên trên, cô đột nhiên giật mình!
Đúng thật là, sao cô lại bị Phong Hành Diễm dắt đi như vậy, rõ ràng là cô có thể tùy tiện hôn một phen cho xong việc!
Cuối cùng Thương Trăn lấy lại tinh thần hai tay ôm lấy mặt anh, nghiêng người hôn anh, sau khi hôn một cái, cô vừa định tách ra, nhưng Phong Hành Diễm không cho!
Anh ôm Thương Trăn hôn vài cái, tuy chỉ lướt qua liền dừng, nhưng lực đạo lại khiến cô không thể kháng cự!
“Cô nhóc ngốc!” Phong Hành Diễm hôn xong, dùng sức ôm cô, cười bên tai cô khàn giọng nói, “Em dỗ anh ăn mấy thứ này, cuối cùng không phải là anh hồi đáp trên người em sao? Ừm… Cho em cảm nhận một phen!”
Thương Trăn mơ hồ rồi! Cái gì mà hồi đáp trên người cô? Bảo cô cảm nhận cái gì? Một giây sau, cô được Phong Hành Diễm ôm lên đùi!
Thương Trăn thở nhẹ một tiếng, sau đó bị Phong Hành Diễm dùng môi chặn lấy, cô vùng vẫy trong lòng anh, nhưng chút sức lực rất nhỏ, Phong Hành Diễm muốn hôn thế nào, cô không phản kháng được.
Cuối cùng Lý Uyển Oánh không nhịn nổi, có thể đừng ngược cẩu như vậy được không? Rõ ràng là bà ấy cũng có chồng, nhưng sao lại cảm thấy mắt sắp mù rồi?
Cuối cùng bà ấy giải vây cho Thương Trăn, “Hành Diễm, con… Con đừng quậy Trăn Trăn, ăn cơm hẳn hoi đi!”
Phong Hành Diễm mặc kệ bà ấy, bất mãn nói: “Buổi tối người sẽ bị mẹ mang đi, không cho con nắm chặt thời gian ôm một lát được sao?”
Lúc đó, Thương Trăn cảm thấy mình như bảo bối, được mọi người yêu thích không buông tay tranh mua.
Lý Uyển Oánh nghĩ cũng đúng, không nên không nhìn, dù sao tình cảm của con trai và Trăn Trăn tốt bà ấy rất vui mừng, chỉ cần điều tiết bước quan trọng, bọn họ đều có thể hạnh phúc!
Vì thế bà ấy thúc giục, “Vậy nhanh uống canh đi, đồ ăn cũng nguội rồi, nhanh, không được lãng phí tâm huyết của mẹ…”