Chương 419: Hôn một cái
Giống như ngay từ lúc bắt đầu chính là như thế, trước khi cô sống lại, cô đã đối xử với anh một cách toàn tâm toàn ý, sau khi sống lại, tuy bên ngoài, cô đối xử với anh bằng sắc mặt không thay đổi, nhưng trên thực tế, mỗi lần bên cạnh anh xảy ra chuyện, cô vĩnh viễn đều ở cạnh anh.
Trong lúc khói lửa chiến tranh, anh ở phía trước đối địch, cô ở hậu phương cứu chữa cho người bị thương.
Lúc bị cảm nhiễm, cô ở bên anh, cùng nhau đối mặt với nghi vấn đến từ bốn phía.
Cho dù cô vẫn luôn bình tĩnh, vẻ mặt đạm mạc. Nhưng cô đã từng dùng vẻ mặt không đổi đó cứu anh từ trong họng súng, cô đã từng ở dưới ánh mắt của vô số người, đạm mạc mút vào máu tươi có nhiễm virus của anh, giúp anh đính chính.
Cô mạo hiểm vì anh, vì anh mà kiên trì.
Rõ ràng đời trước cô quá thua thiệt, đời này cô vẫn vì anh mà để lộ y thuật, cô bởi vì virus K mà chết. Lại vì anh mà một lần nữa nhiễm virus K, tương đương với ngay từ đầu, cô đã làm xong chuẩn bị cùng anh chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.
Anh không biết cô đã từng được nghe qua câu chuyện của vị tổ tiên kia chưa, có lẽ là nghe qua, cô sẽ nói người kia ngốc, sau đó trên thực tế, cô lại làm chuyện giống như vị tổ tiên kia…
Cô đối với anh đã không thể ra sức, bởi vì cô đã sớm bỏ ra mọi thứ, mà bây giờ, anh mới ý thức được.
Phong Hành Diễm cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt của cô.
“Anh bắt đầu ghen ghét với chính mình của đời trước, em nói, đời trước, anh đối xử không tốt với em, anh như thế có tài đức gì lại có được tình yêu của em?”
Anh không hy vọng Thương Trăn yêu bất kỳ ai, thậm chí không hy vọng cô yêu anh của đời trước, anh muốn cô hoàn toàn thuộc về mình, không có ý định chia cho người khác một chút nào.
“Em nói xem, câu chuyện của vị tổ tiên kia của nhà em là thật ư?” Phong Hành Diễm khẽ cười: “Có chút giống em.”
“…”
“Em đâu ngốc như thế?”
Ai ngờ, Thương Trăn đột nhiên lên tiếng.
Phong Hành Diễm giật mình, cúi đầu liền thấy cô chậm rãi mở mắt, cô có một vết thương ở cuống họng, giọng nói còn hơi khàn khàn, nhưng cô đã tỉnh, hơn nữa giống như không có hậu di chứng gì.
“Em đừng nói gì, để anh đi gọi bác sĩ!”
Anh chạy mấy bước, đột nhiên nhớ tới, anh đâu cần đích thân đi? Anh nhanh chóng bấm chuông gọi bác sĩ đến!
Giây phút thấy cô tỉnh, cả người anh giống như nằm mơ, có loại cảm giác không chân thật, khiến anh rất muốn nhéo chính mình.
Bác sĩ nhanh chóng đến, bọn họ kiểm tra cho Thương Trăn, cho cô uống thuốc, kiểm tra, Phong Hành Diễm đứng bên nhìn, khiến bọn họ cảm thấy áp lực.
“Cậu Phong, cô Thương đã không sao rồi, chờ vết thương trên cổ đỡ hơn, cô ấy có thể xuất viện.”
Bác sĩ lau mồ hôi, câu nệ nói.
Phong Hành Diễm không kiên nhẫn, để bọn họ làm xong kiểm tra liền ra ngoài, lúc đi ra, y tá nhỏ vô tình hay cố ý nhìn Phong Hành Diễm mấy lần, nhưng lực chú ý của anh đều để ở trên người Thương Trăn, căn bản không chú ý, y tá đành phải thất vọng rời đi.
Thương Trăn nhìn thấy cảnh này, cô không nhịn được cười, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, làn da cô gần như trong suốt, khóe môi cong lên, dáng vẻ mỉm cười uyển chuyển như thiên sứ.
“Trăn Trăn.”
Phong Hành Diễm ngồi bên người cô, nhìn cô, thái độ cẩn trọng giống như cô chính là búp bê vậy.
“Em cảm thấy thế nào? Đầu còn choáng váng không? Cuống họng có đau không?”
Sau khi anh hỏi xong liền vội vàng che miệng của cô lại, khẩn trương nói: “Em đừng nói chuyện, cổ họng em bị rạch ra, còn chưa khỏi.”
Mắt Thương Trăn hơi nheo lại, trong mắt đều là ý cười, cô cầm tay Phong Hành Diễm đang che miệng cô xuống, nghiêng người, ghé vào bên tai anh, nhỏ giọng nói.
“Em cho rằng, anh thấy em tỉnh lại sẽ kích động đến hôn em…”
Giây phút này, lỗ tai Phong Hành Diễm giống như bị thiêu đốt!
Anh để cô ngồi ngay ngắn, “hung dữ” trừng mắt nhìn cô, nhưng nhịp tim vì thế mà đập nhanh hơn không ít.
“Còn chưa khỏe lại đã bắt đầu làm loạn rồi đúng không? Chờ em khỏe lại, để xem anh xử lý em như thế nào.”
Thương Trăn cười không ra tiếng, cô giống như một chú sóc con trộm được đồ, nhìn anh cười, khiến cho Phong Hành Diễm muốn hung dữ với cô cũng không nỡ, hơn nữa còn lộ ra không thể làm gì.
Anh đứng dậy thở dài, ấn cô xuống, để cho cô một lần nữa nằm trên giường, đắp chăn cho cô rất cẩn thận, sau đó mới nhìn vào đôi mắt sáng của cô, nhẹ nhàng nói.
“Còn mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, em ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, đến lúc đó về nhà cùng nhau ăn tết, được chứ? Đón cả cha em nữa.”
Thương Trăn lại cười, vẻ mặt xấu xa kia, không biết là đang nghĩ đến chuyện tốt gì, cố tình lần này Phong Hành Diễm lại đọc hiểu được ý tứ của cô.
Anh muốn chạy, nhưng Thương Trăn lại vươn tay ra ôm cổ anh, bị anh kịp thời giữ tay lại.
Anh rất nghiêm túc nhìn cô, trong đôi mắt tím viết đầy nghiêm túc.
“Mấy ngày nay em đừng làm loạn, em biết đó… Anh không có sức chống cự với em, sức khỏe của em còn chưa tốt, không cho phép em câu dẫn anh!”
Anh nhìn Thương Trăn, nhưng Thương Trăn lại nhìn sang nơi khác, giả bộ như không nghe thấy, làm cho Phong Hành Diễm tức giận quay đầu cô lại.
“Em nghe được thì chớp mắt một cái.”
Thương Trăn nhìn anh cười, nhưng không chớp mắt.
Thật đúng là… Thua với cô…
Phong Hành Diễm ảo não nói: “Anh nói thật, em không ngoan, anh sẽ không để cho em xuống giường được, có biết không?”
Bị anh bức bách nhìn chằm chằm, lúc này Thương Trăn mới gật đầu, lại mong chờ nhìn anh, giống như đang chờ đợi gì.
“Thật sự là thua em.”
Tuy Phong Hành Diễm nói như thế, nhưng giọng điệu lại cưng chiều, anh nhận mệnh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Vừa chạm vào liền rời đi, anh không dám dừng lại lâu, lúc này, cuối cùng Thương Trăn cũng yên tĩnh.
Sau khi hôn xong, rõ ràng hơi thở của Phong Hành Diễm không ổn định, được cô gái mình yêu đòi hôn, không muốn nhiều hơn thì thật có lỗi với chính mình, nhưng muốn nhiều hơn, cô không chịu nổi, anh vẫn nên nhịn.
Ánh mắt Thương Trăn nhìn anh, giống như bất mãn.
“Em còn muốn?”
Thương Trăn gật đầu.
Phong Hành Diễm ngạc nhiên nhìn cô, sau khi tỉnh lại, làm sao cô trở nên chủ động như thế?
Anh nhìn chằm chằm vào môi của cô, sau khi suy nghĩ một lúc, anh thương lượng.
“Một lần cuối cùng.”
Anh nói như thế, không biết là nói cho cô, hay là khuyên nhủ mình.
Sau khi nói xong, không đợi cô trả lời liền nghiêng người, khoảng cách giữa hai người chỉ là mấy centimet, anh nhìn mắt cô, trong nháy mắt khi hai người nhìn nhau, cả hai giống như cảm nhận được rung động.
“Chỉ một chút.”
Anh hạ quyết tâm, cúi đầu ngậm lấy môi cô! Thương Trăn trợn trừng mắt, thấy anh hôn chưa đến một giây liền ngẩng đầu lên, tốc độ nhanh như thế, hiển nhiên chính anh cũng cảm thấy không đủ, cho nên nói.
“Ừ, lại một chút.”
Sau đó lại hôn cô.
Lần này, Thương Trăn và anh không khỏi nhìn nhau cười, hương vị ngọt ngào từ môi truyền đến tim, sau đó bao phủ cả người.