Chương 448: Thư ký
Trước khi Phong Hành Diễm vào cửa, lạnh lùng nói với Bàng Thất.
“Năng lực làm việc của Dương Viễn tạm được, nhưng lấy việc công làm việc tư cũng cần phải có mức độ! Cậu đi điều tra thêm, xem ông ta có làm chuyện không nên làm không, nếu có thì xử lý theo quy định của công ty.
Nhân phẩm của Nghiêm Khai kia cũng không tệ lắm, cậu đi kiểm tra ông ta một phen, nếu năng lực không tệ, thì đề bạt theo chế độ, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ.” Bàng Thất gật đầu, trong lòng vô cùng vui mừng, tuy cậu chủ càng ngày càng thích ném cẩu lương, nhưng may mà xử lý mọi việc vẫn cẩn thận như cũ, như vậy xem ra, ném cẩu lương cũng có thể nhịn.
Bàng Thất đi rồi, Thương Trăn được Phong Hành Diễm đưa về phòng, sau đó bị Phong Hành Diễm đè trên cửa.
“Anh muốn làm gì?” Thương Trăn nhìn chằm chằm anh như hổ rình mồi, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
“Anh muốn nhìn em thôi mà…” Phong Hành Diễm cúi đầu nhìn kỹ gương mặt nhỏ nhắn của cô, hơi thở ái muội của rơi vào bên tai cô, “Anh đang nhìn Trăn Trăn của anh sao lại thế này, sao vừa ra khỏi cửa, đã gặp được cực phẩm như thế?”
Thương Trăn rầu rĩ nói, “Cho nên em không ra cửa thì hơn…”
Phong Hành Diễm nghe vậy không nhịn được bật cười, nhìn bộ dạng của cô, giống như còn có chút ấm ức?
“Không sao.” Giọng nói của anh đè thấp lần nữa, cuối cùng chậm rãi nói bên tai cô, “Cho dù có bao nhiêu người muốn bắt nạt em, đừng quên chỗ dựa vững chắc của em là anh, anh được định chế dành riêng cho em – – vương bài vô địch!”
Trong lòng Thương Trăn cảm thấy ấm áp, nhưng một giây sau, Phong Hành Diễm hôn trộm trên mặt cô một cái, khiến cô thẹn quá hóa giận rồi!
“Đừng dán sát lại gần như thế, em nói cho anh biết, em còn chưa nguôi giận đâu!” Đừng tưởng rằng chỉ một lát như vậy, cô sẽ quên cô mới bị Phong Hành Diễm đè trên bàn làm việc, cho dù cô cầu xin tha thứ thế nào đều không tha cho cô!
Phong Hành Diễm ôm eo Thương Trăn, vẻ mặt khó có thể tin nói, “Anh đã giúp em đuổi người đáng ghét đi, vẫn không thể lấy công chuộc tội sao?”
“Không thể! Tối nay anh đừng mơ lên giường!”
“Đừng mà!” Phong Hành Diễm dùng sức ôm eo cô, vừa cọ vừa chơi xấu, “Anh mặc kệ, đổi trừng phạt khác!”
Thương Trăn hừ một tiếng, “Đổi trừng phạt khác anh sẽ sợ sao? Phản kháng không có hiệu quả, là trừng phạt này!”
“Trăn Trăn!” Phong Hành Diễm ngẩng đầu, đôi mắt màu tím ngập nước, ấm ức nhìn cô, “Em không thích anh, sao em có thể nhẫn tâm để anh làm việc một ngày về nhà còn ngủ trong ổ chăn lạnh lẽo?”
Thương Trăn nhíu mày, “Không phải là em cũng ngủ ổ chăn lạnh lẽo sao? Em có thể ngủ, vì sao anh không thể?”
Phong Hành Diễm nhanh chóng cười trộm nói, “Vậy thì phạt anh làm ấm chăn cho em đi! Anh nhất định sẽ làm ấm rất nhanh!”
“Anh nằm mơ!… Ừm…”
Phong Hành Diễm mặc kệ tất cả, cúi đầu ngậm chặt môi cô, ngăn chặn lời cô nói!
“Cho dù anh hôn thế nào, em cũng không đổi ý đâu… Ừm…!”
Thương Trăn muốn phản kháng, nhưng người bị Phong Hành Diễm đặt giữa cơ thể anh và của, không có khả năng nhúc nhích.
Hơn nữa kỹ thuật hôn của Phong Hành Diễm càng ngày càng cao siêu, chỉ một lát liền khiến cơ thể Thương Trăn mềm nhũn, giống như hóa thành bãi nước, chỉ có thể bám lấy vai anh, mới có thể phòng ngừa mình không trượt xuống.
Lúc hai người càng hôn càng say mê, rất nhanh sắp củi khô lửa cháy, lúc này, có người đột nhiên gõ cửa!
Tiếng vang ở ngay sau người, dọa Thương Trăn hoảng sợ! Cô vội vàng đẩy Phong Hành Diễm ra, Phong Hành Diễm không vui nói, “Ai vậy?”
Thông thường, người khác đều không tùy tiện gõ cửa phòng tổng giám đốc, bình thường đều gọi tới, đạt được cho phép, mới có thể tiến vào, đương nhiên, ngoại trừ đám Bàng Thất.
Nhưng đám Bàng Thất sẽ nhìn sắc mặt mà làm việc, biết Phong Hành Diễm muốn ở riêng với Thương Trăn, sao có thể tùy tiện tới quấy rầy? Hơn nữa Bàng Thất nhận được lệnh đi ra ngoài, không trở về nhanh như vậy.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói sợ hãi.
“Tổng giám đốc… Tôi, tôi tới xin nghỉ, khụ khụ…”
Phong Hành Diễm nghe giọng nói, nghe ra là một trong những thư ký của anh, khẽ nhíu mày.
Theo lý mà nói xin phép loại chuyện này, tìm thư ký tổng là được, sao lại tới tìm anh?
Vẻ mặt Phong Hành Diễm khó coi mở cửa.
Thương Trăn đứng ở một bên, cửa mở ra liền thấy một cô gái diện mạo thanh tú, mặt đỏ bừng đứng ở đó, nhìn thấy Thương Trăn cô ta còn lấy làm kinh hãi, “Cô, cô là…”
Bộ dạng như không biết Thương Trăn là ai, nhìn Thương Trăn một lát, vẻ mặt nghi ngờ.
Phong Hành Diễm không kiên nhẫn mở miệng, “Chuyện gì?”
Cô gái kia nghe vậy, lập tức cúi đầu 90 độ!
“Tổng, tổng giám đốc…” Cô ta giống như rất khẩn trương, hơn nữa không dám nhìn Phong Hành Diễm, lắp bắp nói, “Thư ký tổng Ngải Văn không ở đây, nhưng tôi phát… Phát sốt, cho nên mới tới tìm anh… Xin phép…”
Phong Hành Diễm nhíu mày chặt hơn, “Ngải Văn không ở đây, cô không biết tìm Tiết Thụy à? Tôi thấy cô sốt tới mức ngu luôn rồi!”
Anh nói xong, trong mắt cô gái kia đầy nước mắt! Cô ta giống như bị dọa sợ, bối rối giải thích.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi… Lúc này tôi đi!”
Nói xong, cô ta không kịp chào hỏi, quay đầu chạy mất.
Phong Hành Diễm cảm thấy rất khó hiểu, mà Thương Trăn thì lộ vẻ đăm chiêu.
“Bé gái này là?”
“Bé gái?” Phong Hành Diễm kéo Thương Trăn ngồi trên ghế sofa, không vui nói, “26, tên là Hàn Tiểu Mộc, phiên dịch tiếng Ai Cập mới của công ty, bởi vì khai phá hạng mục mới ở Ai Cập, cho nên đặc biệt tuyển dụng, bình thường lỗ mãng liều lĩnh, nhưng làm việc coi như nghiêm túc có trách nhiệm, nên để lại.”
Bởi vì sợ Thương Trăn hiểu lầm, cho nên Phong Hành Diễm giải thích một lần.
Thương Trăn nghe xong cười anh, “Có thể nghe được câu nghiêm túc có trách nhiệm của anh không dễ dàng, nói như vậy, là một nhân tài.”
Phong Hành Diễm không nghĩ nhiều, anh nhớ Hàn Tiểu Mộc vì công việc mà thường xuyên chủ động tăng ca tới khuya, còn thường xuyên nhiệt tình làm việc giúp người khác, ngu ngốc, nhưng vừa làm việc rất nhiệt tình, cho nên ấn tượng đối với cô ta coi như không tệ, anh gật đầu, “Người này cũng không tệ lắm.”
Nhưng anh không ngốc, nói xong, vội vàng ôm Thương Trăn nói, “Đương nhiên, lợi hại nhất vẫn là Trăn Trăn của chúng ta! Người phụ nữ khác ngay cả đầu một ngón tay của em cũng kém! Chúng ta tiếp tục được không? Lúc này là giữa trưa anh không có việc làm, em nghỉ ngơi với anh một lát được không?”
“Nghĩ hay quá nhỉ!” Thương Trăn hừ một tiếng, đẩy anh ra, “Anh thân là tổng giám đốc sao lại không có việc? Nhanh làm xong sớm đi, buổi tối em muốn ăn ngon!”
Vừa nghe Thương Trăn chủ động hẹn anh ăn bữa tối dưới nến, Phong Hành Diễm vô cùng nhiệt tình, vội vàng đứng dậy nói, “Tuân mệnh! Vợ ơi, vậy anh đi làm việc đây!”
Thương Trăn lắc đầu cười, đối với Phong Hành Diễm càng ngày càng lộ ra tính trẻ con thì hơi bất đắc dĩ, thấy anh bận rộn lần nữa, còn rất nghiêm túc, Thương Trăn không muốn quấy rầy anh, quay người đi ra ngoài.
Nhưng sau khi ra ngoài, tươi cười trên mặt cô biến mất, ánh mắt cười mà như không cười.
Hàn Tiểu Mộc? Ừm… Thú vị.
Cô lớn như vậy, chưa từng thấy người làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, làm việc rất tốt, nhưng trong cuộc sống lại mơ mơ màng màng, không biết cô ta thật sự mơ hồ, hay giả mơ hồ…