Chương 493: Kết thúc cũng phải rải cẩu lương
Khinh khí cầu chậm rãi bay lên, ngoại trừ khinh khí cầu chở Thương Trăn và Phong Hành Diễm, trên bầu trời còn hơn trăm hơn ngàn khinh khí cầu đang chậm rãi bay lên chậm rãi bay xuống, phía dưới là tòa nhà được xây bằng đá vàng, cùng với gò núi hơi thấp, cảnh đẹp trước mắt, đẹp tới mức giống như trong mơ.
Phong Hành Diễm ôm Thương Trăn nhìn phương xa, lúc này, tâm tình của hai người đều vô cùng bình tĩnh.
Thương Trăn híp mắt nhìn trời chiều bao phủ khinh khí cầu và tòa nhà, đột nhiên cười hỏi, “Ở bên em, anh vui không?”
Phong Hành Diễm nghe vậy, không cần nghĩ ngợi nói, “Rất vui! Em thì sao?”
Thương Trăn không nói thẳng, chỉ cười hỏi, “Vậy anh, còn tiếc nuối gì không?”
Phong Hành Diễm nghĩ một lát, “Tiếc nuối sao? Vẫn còn…”
Thương Trăn quay đầu nhìn anh, bất mãn nói, “Anh còn tiếc nuối gì nữa!”
Vậy anh nói có cô là thỏa mãn, đều là lừa cô sao?
Phong Hành Diễm cởi mắt kính ra, gương mặt dưới kính trầm ổn hơn mấy năm trước, trong mắt, có cưng chiều khiến người ta muốn càn rỡ.
“Anh tiếc nuối chính là, không yêu em sớm hơn một chút, Trăn Trăn, chúng ta bỏ lỡ nhiều năm… Những thời gian này, vốn không nên bỏ qua.”
Lúc này Thương Trăn mới nở nụ cười… Lúc này cô mặc chiếc váy dài hoa nhỏ, cười càng dịu dàng hơn năm đó, cô lắc đầu.
“Không thể nói là bỏ lỡ, không có khuyết thiếu, sao có thể cảm nhận được hoàn hảo hiện giờ?”
Cô không trải qua tuyệt vọng, sẽ không hiểu rõ hi vọng đáng quý thế nào, Phong Hành Diễm không trải qua khảo nghiệm tử vong, sẽ không quý trọng hạnh phúc như vậy, cho nên toàn bộ cực khổ đều đáng.
Nhưng Phong Hành Diễm không nghĩ như vậy, anh là người luôn theo đuổi hoàn mỹ, nếu có thể, anh muốn quay trở lại, sửa toàn bộ mọi chuyện.
“Nếu anh có thể trọng sinh thì tốt biết mấy.”
Thương Trăn hơi nghiêng đầu nhìn anh, “Vì sao, anh muốn quay trở lại, bắt đầu yêu đương với em từ nhỏ sao?”
Phong Hành Diễm lắc đầu, “Không, anh muốn trở lại thế giới trong trí nhớ của em, nếu thực sự tồn tại không gian song song, anh hi vọng mỗi thế giới, em đều có thể hạnh phúc.”
Sau đó mỗi thế giới, đều ở bên anh!
Lời nói của Phong Hành Diễm khiến Thương Trăn cảm thấy ấm áp, cô gối đầu vào ngực Phong Hành Diễm, nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
“Vậy là đủ rồi, trước mắt có thể viên mãn, đã đủ vừa lòng, em không phải người vô cùng may mắn, đời này được ở bên anh, có lẽ đã tiêu hết vận khí của em rồi.”
Cô nói thật, cô thật sự không may mắn, nếu không có Phong Hành Diễm, lúc này, có lẽ cô vẫn đang chìm nổi trong vòng xoáy.
Nhưng Phong Hành Diễm không thích cô nói như vậy, “Em đâu có không may mắn! Cho dù thực sự như vậy, anh may mắn! Em chỉ cần ở bên anh, chúng ta đều may mắn!”
Thương Trăn nhìn anh cười, “Chẳng lẽ may mắn còn lây bệnh được sao?”
“Đương nhiên có thể!” Phong Hành Diễm nghiêm túc nói, “Em nghĩ mà xem, anh yêu em, đặc biệt yêu em, vô cùng vô cùng yêu em! Em mất hứng, anh sẽ càng khó chịu hơn em, nhưng anh là một người vô cùng may mắn, sao ông trời nỡ để anh khó chịu, sao dám phí hoài em chứ? Cho nên, chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ vô cùng may mắn!”
Thương Trăn nghe xong, mỉm cười ngọt ngào, “Cho nên em mới nói, gặp được anh, là may mắn lớn nhất của em.”
Phong Hành Diễm nghe vậy, nâng mặt cô lên, lúc này bốn mắt nhìn nhau, hai người đều có thể thấy hạnh phúc ở trong mắt đối phương.
Anh hơi nhếch miệng, giọng điệu đầy cưng chiều.
“Nếu là như vậy, vậy anh gặp được em, cũng là may mắn lớn nhất đời anh rồi…”
Chữ cuối cùng biến mất vào giữa môi hai người, trên khinh khí cầu, hai người ôm nhau mà hôn, lúc này dĩ nhiên là rất dài lâu, cả đời sẽ không quên.
/517
|