Chương 502: Giao chiến
“Chúng ta nhanh đi thôi, thời gian còn sớm, chúng ta đi mua ít đồ, được chứ? Cháu nhìn xem mình thích gì, tuy bác đã sớm chuẩn bị một số quần áo cho cháu, nhưng bác sợ cháu không thích…”
Thương Trăn lắc đầu: “Những thứ đó đã đủ rồi, cháu mặc không hết.”
Vẻ mặt Lý Uyển Oánh không đồng ý: “Phụ nữ làm sao mà đủ quần áo được? Cháu đi theo bác là được rồi!”
Sau khi nói xong, bà ấy quả thật kéo Thương Trăn ra ngoài.
Vừa đi ra đến bên ngoài đường lớn, Thương Trăn liền cảm thấy không thoải mái. Trước kia cô đi ra ngoài, người khác nhìn chằm chằm cô, nhưng chính là nhìn vào vết sẹo trên mặt cô. Hiện tại, người khác vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhưng lại lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thán phục, ánh mắt si mê.
Cô chưa bao giờ biết mình lại có bản lĩnh làm điên đảo chúng sinh, vì thế đi trên đường, sắc mặt rất căng thẳng, nhìn qua hiển nhiên là mỹ nhân lạnh lùng!
Bởi vì Thương Trăn thấy cái gì đều nói không muốn, dưới tình huống cô không chịu mua, Lý Uyển Oánh liền tự mình chủ động chọn cho cô, chỉ cần là những thứ vừa mắt đều mua, sau đó sẽ có người đưa đến nhà họ Phong, trong lúc vô thức đã mua rất nhiều thứ.
“Có phải đã mua nhiều lắm rồi không?”
Khi Lý Uyển Oánh chuẩn bị mua tiếp, Thương Trăn giữ bà ấy lại: “Bác gái, đã rất nhiều rồi.”
Chỉ sợ cả đời này cô cũng không mặc hết.
Lý Uyển Oánh nhướng mày: “Chỗ nào nhiều? Một lát nữa chúng ta lại đi xem giày, túi, đồ trang sức, dù sao trong thẻ của bác có tiền!”
Bàng Thất đang ở bên cạnh quẹt thẻ đã lẳng lặng đem thẻ của Lý Uyển Oánh đổi thành thẻ của Phong Hành Diễm.
Cậu chủ đã phân phó, mọi chi phí của mợ chủ đều do anh chi trả.
Lúc Phong Hành Diễm nhận được tin nhắn thông báo về điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Quá tốt rồi, Trăn Trăn đồng ý tiêu tiền của anh! Đó là một bước tiến lớn! Chẳng qua anh nhất định không nghĩ ra, anh bỏ tiền, nhưng Thương Trăn lại cảm ơn Lý Uyển Oánh!
Sau cùng, bọn họ đi dạo có hơi mệt mỏi, Lý Uyển Oánh dẫn Thương Trăn đến một quán cafe ngồi xuống, người xung quanh liên tục nhìn Thương Trăn, có người đàn ông, cho dù dẫn theo bạn gái, nhưng ánh mắt vô thức nhìn về bên này, dẫn đến tất cả phụ nữ đều ghen ghét.
Lý Uyển Oánh thấy thế, con ngươi đảo quanh, bỗng nhiên nói: “Bàng Thất à, tôi bỗng nhiên muốn ăn món bánh công ở phía nam thành phố, cậu có thể đi một chuyến không?”
Bàng Thất vội vàng lấy điện thoại di động ra, cười nói: “Ở phía nam thành phố đúng không? Để tôi cho người mang đến!”
“Đừng, đừng, đừng, cậu qua đó một chuyến đi, dù sao tôi và Trăn Trăn sẽ chờ ở đây, muốn nói chút chuyện riêng.”
Bàng Thất chần chờ: “Nhưng nếu gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”
Lý Uyển Oánh hừ một tiếng: “Tôi là ai cơ chứ? Trong thành phố Hải Trung này, ai dám động đến tôi?”
Nghĩ lại cũng đúng, ở thành phố Hải Trung, dám động đến mẹ Phong Hành Diễm, đó chính là chán sống rồi.
Bàng Thất nhìn thoáng qua bọn họ, gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng quay về.”
Sau khi nói xong liền vội vàng rời đi.
Lý Uyển Oánh nhìn thấy anh ta đi, bà ấy nói với Thương Trăn: “Trăn Trăn, cháu ngồi đây một lát nhé, bác qua nhà vệ sinh một lúc.”
Thương Trăn ngoan ngoãn gật đầu, ở trước mặt Lý Uyển Oánh, cô vẫn giống như trước, dáng vẻ yên tĩnh, ngoan ngoãn.
Cô như thế càng khiến Lý Uyển Oánh cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng hạ quyết tâm, hiện tại Hành Diễm giống như uống nhầm thuốc, thái độ với Thương Trăn thay đổi 180 độ. Điều này khiến bà ấy vô cùng lo lắng, lo lắng anh chỉ nhiệt tình được một thời gian ngắn, sau cùng sẽ làm tổn thương đến Trăn Trăn, vì thế bà ấy nhất định phải nhanh chóng tìm cho Trăn Trăn một gia đình khá giả, bà ấy tin tưởng Tô Vi không phải loại đàn ông chỉ nhìn bề ngoài.
Nghĩ như thế, Lý Uyển Oánh gọi điện thoại ra ngoài, cuộc điện thoại này của bà ấy chỉ vì để bạn giúp đỡ, sắp xếp cho hai đứa nhỏ một lần gặp mặt tình cờ.
Nhưng bà ấy không biết, bà ấy vừa đi, Thương Trăn liền gặp một người phụ nữ mà cô không muốn nhìn thấy nhất.
Nhạc Mộng Như vừa xuất hiện liền có rất nhiều người đến tìm cô ta ký tên, sau cùng lúc cô ta ngồi xuống, người đi theo bên cạnh cô ta còn nói: “Chị Nhạc quả nhiên là tình đầu quốc dân, mức độ nổi tiếng rất cao, khắp nơi đều có fans của chị.”
Nhạc Mộng Như đắc ý cười, không nói gì, bỗng nhiên ánh mắt của cô ta ngưng tụ, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
Mấy ngày nay, cô ta gọi điện thoại cho anh Phong, nhưng căn bản không kết nối được, có lẽ là bị cho vào danh sách đen, nghe nói anh Phong vì con khốn Thương Trăn đã đưa Vạn Thanh Thanh và Vạn Thiệu Luân vào trong tù. Trong lòng cô ta bất an, lúc này gặp được Thương Trăn, cô ta nhất định phải hỏi rõ tình hình, sau đó đưa ra quyết định.
“Ôi chao, đây không phải là cô Thương à?”
Một đám người bỗng nhiên đi về phía Thương Trăn, Thương Trăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhạc Mộng Như, trong mắt hiện lên hận ý!
Nhạc Mộng Như nhìn thấy gương mặt của cô, trong lòng càng thêm hận.
“Nhìn xem, gương mặt này thật xinh đẹp? Chẳng trách có thể câu dẫn được anh Phong ra mặt cho cô, chỉ là không phải cô bị hủy dung rồi à? Đây là… Trang điểm đậm lên để che đi?”
Cô ta cố ý xát muối vào vết thương của Thương Trăn, người đi theo cô ta cũng nhìn về phía Thương Trăn, cười nói.
“Thì ra đây chính là Thương Trăn…”
Bên cạnh Nhạc Mộng Như là một cô gái có gương mặt trẻ con, cười rất đơn thuần: “Tôi ngưỡng mộ cô lâu rồi, nghe nói năm cô 18 tuổi, ở trong nhà vị hôn phu của mình lại lăn lộn với hai người đàn ông lạ, đến mức bị từ hôn ngay tại chỗ, cô thật đúng là có bản lĩnh! Có một vị hôn phu như anh Phong lại không trân quý, khó trách anh ấy không thích tôi, chỉ yêu thích chị Nhạc của chúng tôi đây.”
Bị nhắc lại chuyện cũ, Thương Trăn tức đến mức hộc máu.
Hơn nữa, giọng của cô gái này không hề nhỏ, hơn một nửa người trong quán cafe đều nghe được, trước đó mấy người đàn ông còn liên tục nhìn lén Thương Trăn, lúc này lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, thì ra người phụ nữ này chính là Thương Trăn năm đó đã gây ra chuyện xấu hổ, thật đúng là lãng phí gương mặt kia!
Thương Trăn còn chưa phản kích, một cô gái khác ở bên cạnh Nhạc Mộng Như nói tiếp.
“Thanh danh của Thương Trăn, toàn bộ người trong thành phố Hải Trung này, có ai không biết chứ? Khi đó cô ăn trộm thành quả nghiên cứu của em gái mình, sau cùng bị vạch trần, còn sống chết không chịu thừa nhận, cũng chỉ có em gái cô tốt bụng mới không bắt cô ngồi tù, nếu không, một người phụ nữ muốn nổi danh đến mức phát điên như cô, còn không phải ngồi tù mục xương à?”
Bọn họ tôi một câu, cô một câu, liền đem toàn bộ vết thương trong quá khứ của Thương Trăn ra đâm chọc một lần, Thương Trăn bị chọc tức đến mức máu trong người đều đang sôi lên! Chẳng qua cô nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên bình tĩnh một cách quỷ dị!
“Nói xong chưa?”
Thương Trăn ngồi trước bàn cafe, nheo mắt nhìn chằm chằm năm người phụ nữ trước mặt.
Cô cầm cốc cafe lên uống một ngụm, đè xuống loại dục vọng muốn giết người.
Nhạc Mộng Như không nghĩ đến lúc này Thương Trăn lại còn có thể bình tĩnh như thế, sau cùng cô ta ngăn người bên cạnh lại, cười nói.
“Cô thành công vào ở trong nhà họ Phong, cho nên không sợ hãi nữa rồi à? Nhưng theo như tôi được biết, anh Phong đi cứu cô, chẳng qua là vì bác gái Phong yêu cầu, cô đừng vui mừng quá sớm!”
Thương Trăn khẽ cười: “Xem ra tin tức của cô quá chậm!”
Nhạc Mộng Như giật mình, đối với tin tức nhà họ Phong, ở khắp thành phố Hải Trung này, có thể nói cô ta là người biết sớm nhất… Thương Trăn có ý gì?
Môi Thương Trăn hơi nhếch lên, khẽ cười nói “Phong Hành Diễm, anh ấy nói muốn cưới tôi đó, cũng không biết có phải là do thẩm mỹ của anh ấy có vấn đề hay không, chẳng qua tôi từ chối anh ấy, nếu như cô muốn theo đuổi người đàn ông mà tôi không cần, hay là cô cũng rạch mặt đi, có lẽ anh ấy thích những cô gái xấu xí!”