Cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hàn Nhã Thanh, cô ta nhất định muốn Hàn Nhã Thanh thân bại danh liệt, sống không bằng chết.
Khoé môi Dương Tâm Trung giật giật, hai vợ chồng này đúng là người này còn ác hơn người kia.
Cô cả Hàn này đâm mạnh Kiều Thiên Lý một dao, sau đó anh cả lại không chút nể tình đâm sâu thêm, đúng là độc ác!
“Cháu nói chuyện kiểu gì đấy?” Bà cụ Dương không ngờ chuyện sẽ phát triển thành thế này, bà ta nhìn thái độ của Dương Tâm Chiêu với Hàn Nhã Thanh, tức giận đến sắp hộc máu.
Cháu trai của bà ta xuất sắc như thế, sao có thể bị một đứa ngốc làm ảnh hưởng được chứ?
Không, bà ta sẽ không cho phép.
Hoặc có lẽ đây chính là sự ghen ghét tự nhiên của mẹ chồng nàng dâu!!
“Cháu nói sai gì sao?” Hàn Nhã Thanh chớp mắt nhìn bà cụ Dương, vẻ mặt vô tội.
“Cháu... Bà cụ Dương thấy dáng vẻ vô tội của Hàn Nhã Thanh thì lại tức giận, nhưng trong chốc lát lại không biết nói gì, lời nói khi nãy của Hàn Nhã Thanh không có câu nào chỉ thẳng Kiều Thiên Lý cả.
“Bà nội Dương, bà đừng tức giận, hôm nay vốn là tiệc gia đình của mọi người, đừng ầm ï không vui vì cháu, cháu vẫn nên về trước thôi.” Kiêu Thiên Lý đúng là rất thông minh, cô ta biết rõ lúc này mình rời đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Sau khi cô ta rời đi, bà cụ Dương sẽ áy náy với cô ta, sau đó càng chán ghét Hàn Nhã Thanh hơn.
Đương nhiên, lúc này cô ta rời đi cũng có thể giữ hình tượng hiểu chuyện, thấu hiểu lòng người của mình trước mặt Dương Tâm Chiêu.
Sau này, cô ta mới có cơ hội khác trước mặt anh.
“Thiên Lý, cháu... Bà cụ Dương đứng lên theo, trên mặt rõ ràng mang theo mấy phần xin lỗi.
“Bà nội Dương, bà không cần tiễn cháu.” Kiều Thiên Lý nhanh chóng ngắt lời bà cụ Dương, tình hình thế này, cô ta không muốn làm ra chuyện gì khác nữa, cô ta tuyệt đối không thể để Dương Tầm Chiêu cảm thấy bất mãn với mình.
“Anh Tâm Chiêu, chúc hai người tân hôn vui vẻ, em sẽ không làm phiền hai người.” Kiều Thiên Lý nhìn về phía Dương Tâm Chiêu, nói lời này rất chân thành, sau khi nói xong thì không ở lại thêm nữa, nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Vẻ mặt Dương Tâm Chiêu cũng không có bao nhiêu cảm xúc.
Khi bà cụ Dương nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, ánh mắt càng bất mãn và chán ghét hơn.
Hàn Nhã Thanh cười khẽ trong lòng, Kiêu Thiên Lý đúng là có thủ đoạn.
Dương Tâm Trung nhìn thoáng qua Hàn Nhã Thanh, khoé môi hơi cong lên, anh ta đột nhiên cảm thấy chị dâu này của mình rất thú vị!!
Tuy bà cụ Dương rất bất mãn với Hàn Nhã Thanh, nhưng đương nhiên ở trước mặt Dương Tâm Chiêu cũng không thể vô duyên vô cớ bắt lỗi cô.
Ông cụ Dương nghĩ đến quan hệ của Hàn Nhã Thanh và tập đoàn Nguy Khang, cũng không nói lời khó nghe gì nữa.
Cho nên tiếp theo, bữa cơm ăn cũng coi như yên bình.
Sau khi ăn bữa tối, Dương Tâm Chiêu bị ông cụ Dương kêu vào phòng làm việc.
Bà cụ Dương nhìn Hàn Nhã Thanh thế nào cũng không vừa mắt, cho nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp trở về phòng.
Cả phòng khách chỉ còn lại Hàn Nhã Thanh và Dương Tâm Trung.
“Chị dâu cả, chị giả ngốc có đúng không?” Dương Tầm Trung đến gần, ngồi xuống bên cạnh Hàn Nhã Thanh, đột nhiên hỏi một câu.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, cười khẽ, không nói gì.
Dương Tâm Trung: “...
Anh ta nghĩ dù cô có trả lời vấn đề này của mình không, anh ta vẫn có thể nhìn ra điều gì đó, nhưng nụ cười này của cô có mấy ý nghĩa?
Hơn nữa, lúc này cô cười như thế, anh ta thật sự không nhìn ra được gì cả.
“Chị dâu cả, sao chị muốn gả cho anh cả thế?” Dương Tầm Trung chưa hết hy vọng, quyết định đổi một vấn đề khác, anh ta cảm thấy vấn đề này của mình xem như rất sắc bén, cũng không dễ trả lời.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, trên mặt vẫn mang nụ cười bình tĩnh như trước: “Vì tôi là chị dâu cả của cậu.”
Dương Tâm Trung: “„"
Mẹ, đây cũng xem như trả lời sao?
Cái này là trả lời gì chứ? Nhưng anh ta phát hiện, mình lại không thể phản bác được.
Dương Tầm Trung giật giật khoé môi, anh ta cảm thấy chị dâu cả này của mình một là ngây thơ không hiểu sự đời.
Hai là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Dương Tâm Trung cảm thấy nếu thật sự là cái sau, chắc chắn mình sẽ không dễ hỏi ra được cái gì.
“Chị dâu, chị biết chơi game không?” Dương Tầm Trung quyết định không thử nữa, đổi một cách khác để thân thiết với chị dâu trước, thân thiết rồi, cơ hội ở chung cũng nhiều, chắc chắn sẽ có phát hiện.
“Chị dâu, em dạy chị chơi game nhé, trò này đơn giản thú vị, chơi rất vui.” Dương Tâm Trung không đợi Hàn Nhã Thanh trả lời đã lấy điện thoại ra, đi tới trước mặt cô.
Con ngươi Hàn Nhã Thanh loé sáng, sao cô có thể không nhìn ra chút suy nghĩ đó của anh ta được.
Hàn Nhã Thanh biết Dương Tâm Trung là muốn quấn lấy mình, cô càng từ chối, anh ta sẽ càng quấn hơn.
Nếu lúc này cô từ chối chơi game với anh ta, chắc chắn anh ta còn có thể nghĩ ra chuyện khác.
Đương nhiên, cô có cách có thể khiến Dương Tầm Trung tránh xa mình, nhưng bây giờ cô không thể bại lộ.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến Dương Tâm Chiêu đến phòng làm việc với ông cụ Dương, cô chơi game giết thời gian chút cũng được.
Đương nhiên cũng tiện thể giải quyết phiền phức Dương Tâm Trung này luôn.
Dương Tâm Chiêu đi ra khỏi phòng làm việc, lúc xuống lầu, lập tức nhìn thấy Hàn Nhã Thanh ngồi trên sofa chơi game với Dương Tầm Trung, hai người ngồi rất gần, Dương Tâm Trung còn không ngừng dựa vào cô, đã sắp dán lên người cô luôn rồi.
“Mau, chị nhanh lên... Dương Tâm Trung lớn tiếng kêu, giọng nói rất vội vàng, anh ta kê sát trước mặt Hàn Nhã Thanh, không nhịn được đánh thay cô, nhưng...
“... Lại... lại chết rồi.” Dương Tâm Trung trực tiếp phát điên, lúc này tâm trạng của anh ta đã không thể miêu tả
bằng lời nữa rồi.
Anh ta đột nhiên có cảm giác cuộc đời chẳng còn gì để lưu luyến, đầu anh ta không có sức lực muốn dựa lên vai Hàn Nhã Thanh, Dương Tâm Trung lúc này thật sự rất chán đời, cũng không có suy nghĩ gì khác.
Dương Tâm Trung híp mắt, nhanh chóng bước xuống lầu, vừa đến trước sofa đã trực tiếp kéo Hàn Nhã Thanh đứng lên, sau đó Dương Tâm Trung lập tức ngã thẳng xuống sofa.
Hàn Nhã Thanh ngẩn người, thật ra, Dương Tâm Chiêu không kéo cô thì cô cũng sẽ tránh đi.
Dương Tầm Trung ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh cả, lập tức bừng tỉnh, muốn đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá căng thẳng cho nên không đứng dậy được, sau đó trực tiếp lăn xuống khỏi sofa.
Dương Tâm Chiêu liếc anh ta một cái, cũng không nói gì thêm, dắt Hàn Nhã Thanh rời khỏi.
Hàn Nhã Thanh thấy tâm trạng anh không tốt, có lẽ không phải vì Dương Tâm Trung, chắc là trò chuyện với ông cụ Dương trong phòng làm việc không vui.
Dương Tâm Chiêu không nói gì nên cô cũng không hỏi nhiều, dọc đường đi, hai người đều không lên tiếng, cực kỳ im lặng.
Đến biệt thự rôi, Dương Tâm Chiêu cũng không đi vào mà bảo Hàn Nhã Thanh xuống xe, anh lại lái xe rời khỏi.
Sau khi cô xuống xe, sắc mặt Dương Tâm Chiêu trở nên u ám đáng sợ.
Nghĩ tới những lời ông cụ Dương nói trong phòng làm việc khi nãy, đôi mắt anh có thêm mấy phần âm u lạnh lẽo...
Khoé môi Dương Tâm Trung giật giật, hai vợ chồng này đúng là người này còn ác hơn người kia.
Cô cả Hàn này đâm mạnh Kiều Thiên Lý một dao, sau đó anh cả lại không chút nể tình đâm sâu thêm, đúng là độc ác!
“Cháu nói chuyện kiểu gì đấy?” Bà cụ Dương không ngờ chuyện sẽ phát triển thành thế này, bà ta nhìn thái độ của Dương Tâm Chiêu với Hàn Nhã Thanh, tức giận đến sắp hộc máu.
Cháu trai của bà ta xuất sắc như thế, sao có thể bị một đứa ngốc làm ảnh hưởng được chứ?
Không, bà ta sẽ không cho phép.
Hoặc có lẽ đây chính là sự ghen ghét tự nhiên của mẹ chồng nàng dâu!!
“Cháu nói sai gì sao?” Hàn Nhã Thanh chớp mắt nhìn bà cụ Dương, vẻ mặt vô tội.
“Cháu... Bà cụ Dương thấy dáng vẻ vô tội của Hàn Nhã Thanh thì lại tức giận, nhưng trong chốc lát lại không biết nói gì, lời nói khi nãy của Hàn Nhã Thanh không có câu nào chỉ thẳng Kiều Thiên Lý cả.
“Bà nội Dương, bà đừng tức giận, hôm nay vốn là tiệc gia đình của mọi người, đừng ầm ï không vui vì cháu, cháu vẫn nên về trước thôi.” Kiêu Thiên Lý đúng là rất thông minh, cô ta biết rõ lúc này mình rời đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Sau khi cô ta rời đi, bà cụ Dương sẽ áy náy với cô ta, sau đó càng chán ghét Hàn Nhã Thanh hơn.
Đương nhiên, lúc này cô ta rời đi cũng có thể giữ hình tượng hiểu chuyện, thấu hiểu lòng người của mình trước mặt Dương Tâm Chiêu.
Sau này, cô ta mới có cơ hội khác trước mặt anh.
“Thiên Lý, cháu... Bà cụ Dương đứng lên theo, trên mặt rõ ràng mang theo mấy phần xin lỗi.
“Bà nội Dương, bà không cần tiễn cháu.” Kiều Thiên Lý nhanh chóng ngắt lời bà cụ Dương, tình hình thế này, cô ta không muốn làm ra chuyện gì khác nữa, cô ta tuyệt đối không thể để Dương Tầm Chiêu cảm thấy bất mãn với mình.
“Anh Tâm Chiêu, chúc hai người tân hôn vui vẻ, em sẽ không làm phiền hai người.” Kiều Thiên Lý nhìn về phía Dương Tâm Chiêu, nói lời này rất chân thành, sau khi nói xong thì không ở lại thêm nữa, nhanh chóng xoay người rời khỏi.
Vẻ mặt Dương Tâm Chiêu cũng không có bao nhiêu cảm xúc.
Khi bà cụ Dương nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, ánh mắt càng bất mãn và chán ghét hơn.
Hàn Nhã Thanh cười khẽ trong lòng, Kiêu Thiên Lý đúng là có thủ đoạn.
Dương Tâm Trung nhìn thoáng qua Hàn Nhã Thanh, khoé môi hơi cong lên, anh ta đột nhiên cảm thấy chị dâu này của mình rất thú vị!!
Tuy bà cụ Dương rất bất mãn với Hàn Nhã Thanh, nhưng đương nhiên ở trước mặt Dương Tâm Chiêu cũng không thể vô duyên vô cớ bắt lỗi cô.
Ông cụ Dương nghĩ đến quan hệ của Hàn Nhã Thanh và tập đoàn Nguy Khang, cũng không nói lời khó nghe gì nữa.
Cho nên tiếp theo, bữa cơm ăn cũng coi như yên bình.
Sau khi ăn bữa tối, Dương Tâm Chiêu bị ông cụ Dương kêu vào phòng làm việc.
Bà cụ Dương nhìn Hàn Nhã Thanh thế nào cũng không vừa mắt, cho nên dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp trở về phòng.
Cả phòng khách chỉ còn lại Hàn Nhã Thanh và Dương Tâm Trung.
“Chị dâu cả, chị giả ngốc có đúng không?” Dương Tầm Trung đến gần, ngồi xuống bên cạnh Hàn Nhã Thanh, đột nhiên hỏi một câu.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, cười khẽ, không nói gì.
Dương Tâm Trung: “...
Anh ta nghĩ dù cô có trả lời vấn đề này của mình không, anh ta vẫn có thể nhìn ra điều gì đó, nhưng nụ cười này của cô có mấy ý nghĩa?
Hơn nữa, lúc này cô cười như thế, anh ta thật sự không nhìn ra được gì cả.
“Chị dâu cả, sao chị muốn gả cho anh cả thế?” Dương Tầm Trung chưa hết hy vọng, quyết định đổi một vấn đề khác, anh ta cảm thấy vấn đề này của mình xem như rất sắc bén, cũng không dễ trả lời.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, trên mặt vẫn mang nụ cười bình tĩnh như trước: “Vì tôi là chị dâu cả của cậu.”
Dương Tâm Trung: “„"
Mẹ, đây cũng xem như trả lời sao?
Cái này là trả lời gì chứ? Nhưng anh ta phát hiện, mình lại không thể phản bác được.
Dương Tầm Trung giật giật khoé môi, anh ta cảm thấy chị dâu cả này của mình một là ngây thơ không hiểu sự đời.
Hai là cao thủ thâm tàng bất lộ.
Dương Tâm Trung cảm thấy nếu thật sự là cái sau, chắc chắn mình sẽ không dễ hỏi ra được cái gì.
“Chị dâu, chị biết chơi game không?” Dương Tầm Trung quyết định không thử nữa, đổi một cách khác để thân thiết với chị dâu trước, thân thiết rồi, cơ hội ở chung cũng nhiều, chắc chắn sẽ có phát hiện.
“Chị dâu, em dạy chị chơi game nhé, trò này đơn giản thú vị, chơi rất vui.” Dương Tâm Trung không đợi Hàn Nhã Thanh trả lời đã lấy điện thoại ra, đi tới trước mặt cô.
Con ngươi Hàn Nhã Thanh loé sáng, sao cô có thể không nhìn ra chút suy nghĩ đó của anh ta được.
Hàn Nhã Thanh biết Dương Tâm Trung là muốn quấn lấy mình, cô càng từ chối, anh ta sẽ càng quấn hơn.
Nếu lúc này cô từ chối chơi game với anh ta, chắc chắn anh ta còn có thể nghĩ ra chuyện khác.
Đương nhiên, cô có cách có thể khiến Dương Tầm Trung tránh xa mình, nhưng bây giờ cô không thể bại lộ.
Hàn Nhã Thanh nghĩ đến Dương Tâm Chiêu đến phòng làm việc với ông cụ Dương, cô chơi game giết thời gian chút cũng được.
Đương nhiên cũng tiện thể giải quyết phiền phức Dương Tâm Trung này luôn.
Dương Tâm Chiêu đi ra khỏi phòng làm việc, lúc xuống lầu, lập tức nhìn thấy Hàn Nhã Thanh ngồi trên sofa chơi game với Dương Tầm Trung, hai người ngồi rất gần, Dương Tâm Trung còn không ngừng dựa vào cô, đã sắp dán lên người cô luôn rồi.
“Mau, chị nhanh lên... Dương Tâm Trung lớn tiếng kêu, giọng nói rất vội vàng, anh ta kê sát trước mặt Hàn Nhã Thanh, không nhịn được đánh thay cô, nhưng...
“... Lại... lại chết rồi.” Dương Tâm Trung trực tiếp phát điên, lúc này tâm trạng của anh ta đã không thể miêu tả
bằng lời nữa rồi.
Anh ta đột nhiên có cảm giác cuộc đời chẳng còn gì để lưu luyến, đầu anh ta không có sức lực muốn dựa lên vai Hàn Nhã Thanh, Dương Tâm Trung lúc này thật sự rất chán đời, cũng không có suy nghĩ gì khác.
Dương Tâm Trung híp mắt, nhanh chóng bước xuống lầu, vừa đến trước sofa đã trực tiếp kéo Hàn Nhã Thanh đứng lên, sau đó Dương Tâm Trung lập tức ngã thẳng xuống sofa.
Hàn Nhã Thanh ngẩn người, thật ra, Dương Tâm Chiêu không kéo cô thì cô cũng sẽ tránh đi.
Dương Tầm Trung ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh cả, lập tức bừng tỉnh, muốn đứng dậy, nhưng có lẽ vì quá căng thẳng cho nên không đứng dậy được, sau đó trực tiếp lăn xuống khỏi sofa.
Dương Tâm Chiêu liếc anh ta một cái, cũng không nói gì thêm, dắt Hàn Nhã Thanh rời khỏi.
Hàn Nhã Thanh thấy tâm trạng anh không tốt, có lẽ không phải vì Dương Tâm Trung, chắc là trò chuyện với ông cụ Dương trong phòng làm việc không vui.
Dương Tâm Chiêu không nói gì nên cô cũng không hỏi nhiều, dọc đường đi, hai người đều không lên tiếng, cực kỳ im lặng.
Đến biệt thự rôi, Dương Tâm Chiêu cũng không đi vào mà bảo Hàn Nhã Thanh xuống xe, anh lại lái xe rời khỏi.
Sau khi cô xuống xe, sắc mặt Dương Tâm Chiêu trở nên u ám đáng sợ.
Nghĩ tới những lời ông cụ Dương nói trong phòng làm việc khi nãy, đôi mắt anh có thêm mấy phần âm u lạnh lẽo...
/652
|