“Chúng ta chơi một trò chơi, nếu như anh thua thì khi không được em cho phép anh không được phép vào phòng của em” Mục đích của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng cũng rất thẳng thắn, không có ý định che giấu. Đương nhiên là cô cũng tuyệt đối không nhượng bộ.
“Nếu như em thua thì sao?” Dương Tâm Chiêu lại mỉm cười, xem ra lân này đúng là bị cô làm cho tức giận rồi?
Không được vào phòng của cô? Bọn họ là vợ chồng đấy, vợ chồng hợp pháp! Tại sao anh lại không được vào phòng của cô chứ?
Vì thể cậu ba Dương vốn không muốn chơi trò chơi nhảm nhí này với cô, nhưng mà anh vẫn hơi tò mò nếu như cô thua thì cô sẽ nhượng bộ đến thế nào.
“Nếu như em thua thì để tùy anh định đoạt.” Hàn Nhã Thanh biết muốn để anh đồng ý thì điều kiện cũng phải đủ mê hoặc. Hàn Nhã Thanh càng hiểu rõ bốn chữ “tùy anh định đoạt” này chính là một sự hấp dẫn đến tột cùng. Liên quan đến phương diện tâm lý thì Hàn Nhã Thanh cô vẫn luôn phân tích rất chuẩn xác.
Vì để anh đồng ý có thể nói là Hàn Nhã Thanh đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Đương nhiên cô dám làm như vậy là vì cô chắc chắn rằng mình có thể thắng.
Ánh mắt của Dương Tâm Chiêu thoáng qua suy nghĩ, tùy mình định đoạt ư? Điều này đúng là rất ổn! ổn đến mức khiến anh động lòng rồi.
“Nói thử xem em muốn chơi trò gì?” Cũng vì một khắc động lòng mà cậu ba Dương vốn không muốn chơi với cô lại thay đổi suy nghĩ nhanh chóng đưa ra câu hỏi.
“Oẳn tù tì, một ván phân định thắng thua.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào. Trò chơi này là lựa chọn tốt nhất, vừa đơn giản vừa trực tiếp, lại không để lộ ra cái gì.
Đương nhiên lý do cô chọn trò chơi này là do cô chơi chưa từng thua.
Cô chính là chuyên gia tâm lý học đấy, cô có thể dựa vào hành động, lời nói thậm chí là biến hóa nhỏ nhoi trên gương mặt để đoán ra đối phương sẽ ra cái gì.
Dương Tâm Chiêu:”...”
Sao anh lại có cảm giác cô đang trắng trợn bẫy anh nhỉ?
Nếu như cô chính là người phụ nữ ở đồn cảnh sát hôm nọ vậy thì cô chính là chuyên gia tâm lý học, cô có thể quan sát để phán đoán xem anh sẽ ra cái gì!
Đề nghị này của cô đúng là tính toán rất hay!
“Chồng ơi! Có được không?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên kéo lấy tay anh, nhẹ giọng làm nũng, đôi mắt của cô ngập tràn mong đợi nhìn anh.
“Được.” Dương Tâm Chiêu nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của cô, đầu óc đột nhiên trở nên mất đi lý trí lại đồng ý với cô rồi!
Một giây sau khi đồng ý cậu ba Dương hối hận rồi.
Anh nghĩ gì vậy chứ? Đã biết có bây mà còn đâm đầu vào?
“Quá tốt rồi.” Hàn Nhã Thanh lập tức vui mừng ra mặt. Chỉ cần anh đồng ý là được rồi, cô chỉ sợ anh không đồng ý thôi.
“Tới đây, bây giờ chúng ta bắt đầu.” Hàn Nhã Thanh không cho anh chút cơ hội do dự hay hối hận, cô bày sẵn tư thế chuẩn bị quyết đấu một trận thắng bại.
Cậu ba Dương nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại. Trò oẳn tù tì là trò chơi đơn giản nhất, vốn dĩ thắng thua phân nửa là dựa vào may mắn.
Nhưng nếu như cô thật sự là người phụ nữ ở đồn cảnh sát hôm đó, thật sự là chuyên gia tâm lý học kia thì cô nhất định là có thể dựa theo các biểu hiện nhỏ đoán ra anh sẽ ra cái gì.
Nhưng mà Dương Tâm Chiêu anh lại để người ta nhìn thấy dễ như vậy sao?
“Được.” Dương Tâm Chiêu hơi mỉm cười nói. Sâu trong đôi mắt anh như ẩn giấu nụ cười cao thâm khó dò, anh cảm thấy mình có thể mượn cơ hội này để thăm dò cô.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh không được thua, dù sao thì sai biệt giữa thắng và thua cũng quá lớn rôi.
Nếu thua anh sẽ không được vào phòng của cô nhưng nếu thắng thì sẽ có thể tùy anh định đoạt!
Ừm, thật tốt mà.
Giây phút này ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, tính toán của mỗi người đều rất kỹ lưỡng.
Tiếp theo đây hai người đấu liên tục ba lần, đều ra giống nhau.
Ánh mắt của cậu ba Dương hơi lóe lên, mày cũng cau lại, kết quả này...
Hàn Nhã Thanh hơi sững sờ, đôi mắt cô chớp chớp, kết quả thế này đúng là lần đầu xảy ra với cô.
Hàn Nhã Thanh chơi trò này với ai cũng đều chưa từng thua, luôn thắng ngay từ ván đầu tiên.
Tình hình bây giờ đúng là đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô, ngoài dự đoán cũng có nghĩa là vượt ngoài tâm kiểm soát.
Mà đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát thì có nghĩa là cô có thể sẽ thua.
Cô mà thua rồi thì sẽ để anh toàn quyền quyết định.
Cho nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể thua được, không thể.
Hàn Nhã Thanh thầm thở ra một hơi, ánh mắt cô lóe lên sau đó cô đột nhiên giơ tay lên, hơi dùng sức kéo cổ áo sơ mi của mình.
Động tác đó của cô nhìn hơi nôn nóng, có vẻ như cô đang nóng nực nên mới kéo cổ áo.
Nhưng mà sau động tác đó, hai cúc áo sơ mi của cô đã bị mở ra, lúc nãy cúc đầu tiên đã không gài bây giờ cô lại mở thêm hai cúc nữa.
Như thế năm cúc áo sơ mi của cô đã mở mất ba cúc, vì vậy “phong cảnh xinh đẹp” ở phía trước *** cô hoàn toàn không che đậy được nữa.
Dáng người của cô thật sự rất đẹp, rất đẹp, kiểu nửa kín nửa hở này đúng là có sức sát thương cực lớn, mỗi phút đều đang dụ dỗ người ta phạm tội.
Vào lúc này hai người họ đều đang ngồi ở trên giường có thể coi là mặt đối mặt, ánh mắt của Dương Tâm Chiêu không cần di chuyển cũng có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp dụ người kia.
Theo lý mà nói thì xưa này cậu ba Dương không gần nữ sắc, là kiểu người đứng đắn, nhưng mà...
Ánh mắt Dương Tâm Chiêu tối lại, chính khoảnh khắc đó lòng anh rối loạn, anh phân tâm rồi!
“Kéo, búa, bao.” Cũng chính lúc này, Hàn Nhã Thanh đột nhiên hét lên một câu rồi cô nhanh chóng ra kéo.
Còn Dương Tâm Chiêu chưa kịp hoàn hồn mà đã giơ bàn tay ra, bàn tay chính là bao...
Thế là cậu ba Dương thua rồi.
Dương Tâm Chiêu:”.. ”
Anh cứ thế mà thua rồi? Cứ thua như thế sao?
Cho nên lúc nãy là cô cố ý dùng mỹ nhân kế, người phụ nữ này được lắm!
Lúc này Dương Tâm Chiêu thầm cắn răng, sao bây giờ anh lại muốn cắn cô thế cơ chứ?
Anh thế mà lại dễ dàng trúng mỹ nhân kế của cô! Não anh hôm nay bị úng nước hả?
“Yeah, em thắng rồi." Hàn Nhã Thanh lập tức nhảy lên, ánh mắt không hề che giấu sự vui mừng.
Cậu ba Dương nhìn cô, gương mặt của anh rõ ràng đang trầm lại. À không, là đen lại.
Ừm, là kiểu đen đầy u ám!
Lúc này anh thật sự rất muốn, rất muốn bóp chết cô.
Trái lại, lúc này Hàn Nhã Thanh lại cực kỳ vui vẻ, cực kỳ phấn khởi, còn gương mặt đen như đít nồi của cậu ba Dương kia cô xem như không thấy.
“Chồng ơi, đứng dậy nào.” Cô đột nhiên kéo Dương Tầm Chiêu đứng dậy. Giọng nói của cô ngọt ngào, trên mặt cô còn mang theo nụ cười, nhìn vào dịu dàng đến lạ thường.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, anh hơi sửng sốt. Cô dịu dàng thế này là do lương tâm cuối cùng cũng thức tỉnh rồi hả?
Nhưng mà thực tế chứng minh cậu ba Dương đã nghĩ nhiều quá rồi.
Hàn Nhã Thanh kéo Dương Tâm Chiêu dậy rồi sau đó đẩy anh ra ngoài.
Anh chưa kịp phản ứng đã bị cô đẩy đến cửa phòng rồi.
“Chồng ơi, tạm biệt nha... Hàn Nhã Thanh không hề nể tình đẩy Dương Tâm Chiêu ra khỏi phòng, cực kỳ dịu dàng vẫy tay với anh.
“Nếu như em thua thì sao?” Dương Tâm Chiêu lại mỉm cười, xem ra lân này đúng là bị cô làm cho tức giận rồi?
Không được vào phòng của cô? Bọn họ là vợ chồng đấy, vợ chồng hợp pháp! Tại sao anh lại không được vào phòng của cô chứ?
Vì thể cậu ba Dương vốn không muốn chơi trò chơi nhảm nhí này với cô, nhưng mà anh vẫn hơi tò mò nếu như cô thua thì cô sẽ nhượng bộ đến thế nào.
“Nếu như em thua thì để tùy anh định đoạt.” Hàn Nhã Thanh biết muốn để anh đồng ý thì điều kiện cũng phải đủ mê hoặc. Hàn Nhã Thanh càng hiểu rõ bốn chữ “tùy anh định đoạt” này chính là một sự hấp dẫn đến tột cùng. Liên quan đến phương diện tâm lý thì Hàn Nhã Thanh cô vẫn luôn phân tích rất chuẩn xác.
Vì để anh đồng ý có thể nói là Hàn Nhã Thanh đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Đương nhiên cô dám làm như vậy là vì cô chắc chắn rằng mình có thể thắng.
Ánh mắt của Dương Tâm Chiêu thoáng qua suy nghĩ, tùy mình định đoạt ư? Điều này đúng là rất ổn! ổn đến mức khiến anh động lòng rồi.
“Nói thử xem em muốn chơi trò gì?” Cũng vì một khắc động lòng mà cậu ba Dương vốn không muốn chơi với cô lại thay đổi suy nghĩ nhanh chóng đưa ra câu hỏi.
“Oẳn tù tì, một ván phân định thắng thua.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào. Trò chơi này là lựa chọn tốt nhất, vừa đơn giản vừa trực tiếp, lại không để lộ ra cái gì.
Đương nhiên lý do cô chọn trò chơi này là do cô chơi chưa từng thua.
Cô chính là chuyên gia tâm lý học đấy, cô có thể dựa vào hành động, lời nói thậm chí là biến hóa nhỏ nhoi trên gương mặt để đoán ra đối phương sẽ ra cái gì.
Dương Tâm Chiêu:”...”
Sao anh lại có cảm giác cô đang trắng trợn bẫy anh nhỉ?
Nếu như cô chính là người phụ nữ ở đồn cảnh sát hôm nọ vậy thì cô chính là chuyên gia tâm lý học, cô có thể quan sát để phán đoán xem anh sẽ ra cái gì!
Đề nghị này của cô đúng là tính toán rất hay!
“Chồng ơi! Có được không?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên kéo lấy tay anh, nhẹ giọng làm nũng, đôi mắt của cô ngập tràn mong đợi nhìn anh.
“Được.” Dương Tâm Chiêu nhìn khuôn mặt đầy mong chờ của cô, đầu óc đột nhiên trở nên mất đi lý trí lại đồng ý với cô rồi!
Một giây sau khi đồng ý cậu ba Dương hối hận rồi.
Anh nghĩ gì vậy chứ? Đã biết có bây mà còn đâm đầu vào?
“Quá tốt rồi.” Hàn Nhã Thanh lập tức vui mừng ra mặt. Chỉ cần anh đồng ý là được rồi, cô chỉ sợ anh không đồng ý thôi.
“Tới đây, bây giờ chúng ta bắt đầu.” Hàn Nhã Thanh không cho anh chút cơ hội do dự hay hối hận, cô bày sẵn tư thế chuẩn bị quyết đấu một trận thắng bại.
Cậu ba Dương nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại. Trò oẳn tù tì là trò chơi đơn giản nhất, vốn dĩ thắng thua phân nửa là dựa vào may mắn.
Nhưng nếu như cô thật sự là người phụ nữ ở đồn cảnh sát hôm đó, thật sự là chuyên gia tâm lý học kia thì cô nhất định là có thể dựa theo các biểu hiện nhỏ đoán ra anh sẽ ra cái gì.
Nhưng mà Dương Tâm Chiêu anh lại để người ta nhìn thấy dễ như vậy sao?
“Được.” Dương Tâm Chiêu hơi mỉm cười nói. Sâu trong đôi mắt anh như ẩn giấu nụ cười cao thâm khó dò, anh cảm thấy mình có thể mượn cơ hội này để thăm dò cô.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là anh không được thua, dù sao thì sai biệt giữa thắng và thua cũng quá lớn rôi.
Nếu thua anh sẽ không được vào phòng của cô nhưng nếu thắng thì sẽ có thể tùy anh định đoạt!
Ừm, thật tốt mà.
Giây phút này ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, tính toán của mỗi người đều rất kỹ lưỡng.
Tiếp theo đây hai người đấu liên tục ba lần, đều ra giống nhau.
Ánh mắt của cậu ba Dương hơi lóe lên, mày cũng cau lại, kết quả này...
Hàn Nhã Thanh hơi sững sờ, đôi mắt cô chớp chớp, kết quả thế này đúng là lần đầu xảy ra với cô.
Hàn Nhã Thanh chơi trò này với ai cũng đều chưa từng thua, luôn thắng ngay từ ván đầu tiên.
Tình hình bây giờ đúng là đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô, ngoài dự đoán cũng có nghĩa là vượt ngoài tâm kiểm soát.
Mà đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát thì có nghĩa là cô có thể sẽ thua.
Cô mà thua rồi thì sẽ để anh toàn quyền quyết định.
Cho nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể thua được, không thể.
Hàn Nhã Thanh thầm thở ra một hơi, ánh mắt cô lóe lên sau đó cô đột nhiên giơ tay lên, hơi dùng sức kéo cổ áo sơ mi của mình.
Động tác đó của cô nhìn hơi nôn nóng, có vẻ như cô đang nóng nực nên mới kéo cổ áo.
Nhưng mà sau động tác đó, hai cúc áo sơ mi của cô đã bị mở ra, lúc nãy cúc đầu tiên đã không gài bây giờ cô lại mở thêm hai cúc nữa.
Như thế năm cúc áo sơ mi của cô đã mở mất ba cúc, vì vậy “phong cảnh xinh đẹp” ở phía trước *** cô hoàn toàn không che đậy được nữa.
Dáng người của cô thật sự rất đẹp, rất đẹp, kiểu nửa kín nửa hở này đúng là có sức sát thương cực lớn, mỗi phút đều đang dụ dỗ người ta phạm tội.
Vào lúc này hai người họ đều đang ngồi ở trên giường có thể coi là mặt đối mặt, ánh mắt của Dương Tâm Chiêu không cần di chuyển cũng có thể nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp dụ người kia.
Theo lý mà nói thì xưa này cậu ba Dương không gần nữ sắc, là kiểu người đứng đắn, nhưng mà...
Ánh mắt Dương Tâm Chiêu tối lại, chính khoảnh khắc đó lòng anh rối loạn, anh phân tâm rồi!
“Kéo, búa, bao.” Cũng chính lúc này, Hàn Nhã Thanh đột nhiên hét lên một câu rồi cô nhanh chóng ra kéo.
Còn Dương Tâm Chiêu chưa kịp hoàn hồn mà đã giơ bàn tay ra, bàn tay chính là bao...
Thế là cậu ba Dương thua rồi.
Dương Tâm Chiêu:”.. ”
Anh cứ thế mà thua rồi? Cứ thua như thế sao?
Cho nên lúc nãy là cô cố ý dùng mỹ nhân kế, người phụ nữ này được lắm!
Lúc này Dương Tâm Chiêu thầm cắn răng, sao bây giờ anh lại muốn cắn cô thế cơ chứ?
Anh thế mà lại dễ dàng trúng mỹ nhân kế của cô! Não anh hôm nay bị úng nước hả?
“Yeah, em thắng rồi." Hàn Nhã Thanh lập tức nhảy lên, ánh mắt không hề che giấu sự vui mừng.
Cậu ba Dương nhìn cô, gương mặt của anh rõ ràng đang trầm lại. À không, là đen lại.
Ừm, là kiểu đen đầy u ám!
Lúc này anh thật sự rất muốn, rất muốn bóp chết cô.
Trái lại, lúc này Hàn Nhã Thanh lại cực kỳ vui vẻ, cực kỳ phấn khởi, còn gương mặt đen như đít nồi của cậu ba Dương kia cô xem như không thấy.
“Chồng ơi, đứng dậy nào.” Cô đột nhiên kéo Dương Tầm Chiêu đứng dậy. Giọng nói của cô ngọt ngào, trên mặt cô còn mang theo nụ cười, nhìn vào dịu dàng đến lạ thường.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, anh hơi sửng sốt. Cô dịu dàng thế này là do lương tâm cuối cùng cũng thức tỉnh rồi hả?
Nhưng mà thực tế chứng minh cậu ba Dương đã nghĩ nhiều quá rồi.
Hàn Nhã Thanh kéo Dương Tâm Chiêu dậy rồi sau đó đẩy anh ra ngoài.
Anh chưa kịp phản ứng đã bị cô đẩy đến cửa phòng rồi.
“Chồng ơi, tạm biệt nha... Hàn Nhã Thanh không hề nể tình đẩy Dương Tâm Chiêu ra khỏi phòng, cực kỳ dịu dàng vẫy tay với anh.
/652
|