“Vậy thì cũng không phải là dùng để cắn ư?” Hàn Nhã Thanh lúc này có chút chóng mặt, cho nên đầu óc cũng đột nhiên chậm chạp hẳn đi và hỏi lại một câu theo bản năng.
Dương Tầm Chiêu hơi đơ người rồi khẽ cười: “Ừ, em nói đúng, cưới vợ về tất nhiên không phải là dùng để cắn rồi, còn có việc quan trọng hơn có thể làm.”
Dương Tầm Chiêu dí sát môi vào vành tai cô, cố ý ma sát rồi hé răng cắn nhẹ một cái lên vành tai cô.
Hơi thở của anh không ngừng phả vào tai cô và ngập tràn cả không gian xung quanh khiến cô bị ép phải hít vào.
Dương Tầm Chiêu uống hơi nhiều rượu, theo hơi thở của anh mùi rượu ngày càng trở nên nông đượm khiến Hàn Nhã Thanh cũng choáng váng theo.
Thậm chí cô còn cảm thấy có phần khó thở, cơ thể cũng mềm nhũn ra, lưng cô dựa sát vào tường nhưng vẫn cảm thấy cơ thể mình vẫn không cách nào trụ vững được.
Cô cảm thấy bản thân mình sắp ngất đến nơi rồi, cô nhớ lần trước, cô chỉ uống một ngụm rượu vang, sau đó liền trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Lần này, vị rượu nồng đượm trong hơi thở của anh dường như đã vượt quá lượng rượu vang mà cô uống lần trước.
Cho nên, cô cảm thấy ý thức của bản thân lúc này trở nên có chút mơ hồ, đầu óc lại càng không cách nào tỉnh táo được.
Cô đưa tay theo bản năng, muốn nắm lấy cái gì đó, phòng trường hợp tự ngã xuống đất nhưng đằng sau cô là tường nên không bắt được gì cả, phía trước mặt là Dương Tầm Chiêu, lúc này chiếu theo vị trí đứng của anh và cô thì lúc cô đưa tay ra vừa hay chạm đúng thắt lưng của anh.
Cô giữ chặt lấy vạt áo sơ mi ở eo anh, vì cảm thấy khó thở nên cô đã há to miệng hít không khí.
Nhìn bộ dạng sững sờ của Dương Tầm Chiêu lúc này thì rõ ràng là anh không ngờ cô sẽ có phản ứng như vậy, vốn dĩ anh cho rằng cô sẽ vùng vẫy, thậm chí phản kháng, không ngờ cô lại “chủ động” như thế.
Lúc này, lửa giận trong lòng Dương Tâm Chiêu đã hoàn toàn tiêu tan, tuy rằng cô bây giờ vẫn chưa yêu anh. Nhưng, ít nhất cơ thể của cô không bài xích anh, không bài xích nụ hôn của anh, hơn nữa còn có phản ứng.
Không những vậy mà dường như cô còn vô cùng mẫn cảm, anh chỉ cắn tai cô một cái mà toàn thân liên mềm nhũn, đứng
không vững, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Quần áo của anh hơi trơn, Hàn Nhã Thanh cảm thấy bám vào không chắc, cho nên theo bản năng muốn giữ thứ gì đó chắc
chắn hơn nên tay cô liền nắm lấy eo anh, eo của anh vô cùng săn chắc, không có chút mỡ thừa nào nên không dễ gì nắm lấy Hàn Nhã Thanh liền dùng móng tay ghì chặt vào chỗ lõm trên eo anh.
Toàn thân Dương Tâm Chiêu căng lên, hô hấp dồn dập, người phụ nữ này biết bản thân đang làm gì không vậy?
Thắt lưng của đàn ông là vị trí vô cùng mẫn cảm.
Dương Tầm Chiêu vốn đang dí sát vào tai cô liền hơi tách ra một chút, nhìn thẳng vào mặt cô.
Hàn Nhã Thanh lúc này đang túm lấy lưng anh, cơ thể mềm nhũn dựa một nửa vào lòng anh, đôi mắt lim dim nhìn anh, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, xinh đẹp, ướt át, mang đến cảm giác mời mọc vô cùng quyến rũ.
Lúc này, dáng vẻ của cô vô cùng mê người.
Dương Tâm Chiêu không biết là dáng vẻ hiện tại của cô thực chất vì mùi rượu trong hơi thở của mình mà ra, đơn giản mà nói thì cô bị anh hôn đến mức ý loạn tình mê, khóe môi anh hơi nhếch lên, vô cùng hài lòng với phản ứng hiện tại của cô.
Môi anh tiến lại gần cô hay nói đúng hơn là tiến lại gân bờ môi căng mọng kiều diễm của cô.
Vì khoảng cách quá gần, hơi thở của anh phả hết vào mặt cô, Hàn Nhã Thanh mở miệng hít thở nên lại càng hít vào nhiều mùi rượu hơn, suy nghĩ vốn đã mơ hồ giờ đây lại đã chính thức ngưng trệ, ý thức hoàn toàn hỗn loạn.
Anh kề sát môi cô rồi hôn cô.
Vào lúc này, cơ thể săn chắc của anh hơi run rẩy, đáy mắt u tối, hơi thở mang theo mùi rượu lại càng thêm nóng rực.
Khả năng tự khống chế của anh từ trước đến này đều vô cùng mạnh, nhưng lúc này chỉ một nụ hôn đã làm anh ý loạn tình mê...
Cảm giác này...
Cảm giác này, vào 5 năm trước, lúc anh hôn người phụ nữ đó đã từng có.
Bình thường, có rất nhiều phụ nữ sà vào lòng anh, nhưng từ trước đến nay họ chính là loại mà anh ghét nhất duy chỉ có người phụ nữ năm năm trước là ngoại lệ.
Bây giờ, cảm giác quen thuộc này càng khiến anh khẳng định, cô chính là người phụ nữ năm năm trước.
Lúc này, cơ thể mềm mại của cô đang dựa vào lòng anh, vì cô đã hoàn toàn say nên không biết bản thân mình đang ở đâu nữa.
Dương Tầm Chiêu không hiểu sự tình, chỉ cảm thấy lúc này đây cơ thể cô mềm mại một cách lạ thường.
Khóe môi của anh không tự chủ cong lên, môi của cô vốn dĩ hơi hé mở, cho nên, rất dễ xâm nhập vào bên trong...
Anh điên cuồng hôn cô, khó mà kìm lòng cho đặng nên anh không ngừng xâm nhập, cảm giác cơ thể mềm oặt của cô đứng
không vững nữa nên anh ôm chặt lấy cô.
Như năm năm trước, khả năng tự khống chế của anh liền trở nên vô ích khi đứng trước mặt cô.
“Hàn Nhã Thanh.” Lúc này anh đã dừng hôn, nhưng môi vẫn dán lên môi cô, hô hấp của anh rõ ràng đã trở nên gấp rút hơn và anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Anh muốn cô, anh không khống chế được, cũng không muốn khống chế.
Cô là vợ hợp pháp của anh, cho nên, có một số việc vốn đĩ là hợp tình hợp lý.
Hàn Nhã Thanh vẫn mềm nhũn trong lòng anh, không phát ra tiếng động, có điều hơi thở rõ ràng đã trở nên gấp gáp hơn.
Dương Tâm Chiêu thấy cô không từ chối, bất giác nhếch khóe môi, sau đó định bế cô lên nhưng lúc này, đột nhiên điện thoại
của anh reo lên.
Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, trên mặt hiện rõ sự phẫn nộ, đồng thời không muốn để ý đến tiếng chuông điện thoại, anh
đưa tay ra, muốn bế Hàn Nhã Thanh lên.
Có điều, tiếng chuông điện thoại đã khiến Hàn Nhã Thanh bừng tỉnh, cô mở bừng hai mắt, thấy mình đang nằm trong lòng của Dương Tầm Chiêu liền đẩy anh ra theo bản năng và định đứng dậy.
Tuy nhiên lúc này, cô thấy toàn thân mình không có chút sức lực nào, lực đẩy của cô rất nhẹ nên cô hoàn toàn không đẩy được anh ra.
Nhưng, Dương Tầm Chiêu chắc chắn cảm nhận được động tác của cô, anh cúi đầu, nhìn cô đang ở trong lòng mình.
Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt *** lung, có chút mơ hồ nhìn anh.
Bác sĩ nói rồi, thể chất của cô dị ứng với rượu, nhưng phản ứng của cô vẫn xem là ổn, sẽ không bị nổi mẩn đỏ, chỉ là khi ngửi thấy mùi rượu thì sẽ thấy chóng mặt, đầu óc không suy nghĩ được, thậm chí ý thức sẽ trở nên mơ hồ, nếu như uống rượu thì sẽ ngất luôn.
Đương nhiên, bác sĩ cũng nói, uống nhiều sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên, bắt đầu từ lúc đó cô không uống rượu nữa.
Cô nhớ lúc nãy anh ở rất gần cô, vô cùng gần, cô hít rất nhiều hơi thở có mùi rượu của anh, sau đó thì nửa tỉnh nửa mê, nhưng chuyện sau đó thì cô không nhớ rõ nữa.
Hoặc là, lúc nãy cô lại ngất đi nếu không thì sao cô lại dựa vào người anh chứ? Nhưng ở giữa khoảng thời gian đó đã xảy ra
chuyện gì thì cô thật sự không nhớ chút nào.
Động tác lúc nãy của anh hình như là muốn bế cô, là cô ngất đi nên anh muốn bế cô lên giường sao?
Thực ra lúc nãy cô không hoàn toàn ngất đi, chỉ là ý thức mơ hồ một cách triệt để mà thôi.
Dương Tầm Chiêu buôn cười nhìn dáng vẻ ngơ ngác lúc này của cô.
Hàn Nhã Thanh thấy nụ cười trên mặt anh liền hơi giật mình, Dương Tầm Chiêu bình thường rất ít cười, sau khi cô kết hôn với anh, dường như chưa từng nhìn thấy anh thật sự cười lần nào.
Dương Tầm Chiêu hơi đơ người rồi khẽ cười: “Ừ, em nói đúng, cưới vợ về tất nhiên không phải là dùng để cắn rồi, còn có việc quan trọng hơn có thể làm.”
Dương Tầm Chiêu dí sát môi vào vành tai cô, cố ý ma sát rồi hé răng cắn nhẹ một cái lên vành tai cô.
Hơi thở của anh không ngừng phả vào tai cô và ngập tràn cả không gian xung quanh khiến cô bị ép phải hít vào.
Dương Tầm Chiêu uống hơi nhiều rượu, theo hơi thở của anh mùi rượu ngày càng trở nên nông đượm khiến Hàn Nhã Thanh cũng choáng váng theo.
Thậm chí cô còn cảm thấy có phần khó thở, cơ thể cũng mềm nhũn ra, lưng cô dựa sát vào tường nhưng vẫn cảm thấy cơ thể mình vẫn không cách nào trụ vững được.
Cô cảm thấy bản thân mình sắp ngất đến nơi rồi, cô nhớ lần trước, cô chỉ uống một ngụm rượu vang, sau đó liền trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Lần này, vị rượu nồng đượm trong hơi thở của anh dường như đã vượt quá lượng rượu vang mà cô uống lần trước.
Cho nên, cô cảm thấy ý thức của bản thân lúc này trở nên có chút mơ hồ, đầu óc lại càng không cách nào tỉnh táo được.
Cô đưa tay theo bản năng, muốn nắm lấy cái gì đó, phòng trường hợp tự ngã xuống đất nhưng đằng sau cô là tường nên không bắt được gì cả, phía trước mặt là Dương Tầm Chiêu, lúc này chiếu theo vị trí đứng của anh và cô thì lúc cô đưa tay ra vừa hay chạm đúng thắt lưng của anh.
Cô giữ chặt lấy vạt áo sơ mi ở eo anh, vì cảm thấy khó thở nên cô đã há to miệng hít không khí.
Nhìn bộ dạng sững sờ của Dương Tầm Chiêu lúc này thì rõ ràng là anh không ngờ cô sẽ có phản ứng như vậy, vốn dĩ anh cho rằng cô sẽ vùng vẫy, thậm chí phản kháng, không ngờ cô lại “chủ động” như thế.
Lúc này, lửa giận trong lòng Dương Tâm Chiêu đã hoàn toàn tiêu tan, tuy rằng cô bây giờ vẫn chưa yêu anh. Nhưng, ít nhất cơ thể của cô không bài xích anh, không bài xích nụ hôn của anh, hơn nữa còn có phản ứng.
Không những vậy mà dường như cô còn vô cùng mẫn cảm, anh chỉ cắn tai cô một cái mà toàn thân liên mềm nhũn, đứng
không vững, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Quần áo của anh hơi trơn, Hàn Nhã Thanh cảm thấy bám vào không chắc, cho nên theo bản năng muốn giữ thứ gì đó chắc
chắn hơn nên tay cô liền nắm lấy eo anh, eo của anh vô cùng săn chắc, không có chút mỡ thừa nào nên không dễ gì nắm lấy Hàn Nhã Thanh liền dùng móng tay ghì chặt vào chỗ lõm trên eo anh.
Toàn thân Dương Tâm Chiêu căng lên, hô hấp dồn dập, người phụ nữ này biết bản thân đang làm gì không vậy?
Thắt lưng của đàn ông là vị trí vô cùng mẫn cảm.
Dương Tầm Chiêu vốn đang dí sát vào tai cô liền hơi tách ra một chút, nhìn thẳng vào mặt cô.
Hàn Nhã Thanh lúc này đang túm lấy lưng anh, cơ thể mềm nhũn dựa một nửa vào lòng anh, đôi mắt lim dim nhìn anh, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, xinh đẹp, ướt át, mang đến cảm giác mời mọc vô cùng quyến rũ.
Lúc này, dáng vẻ của cô vô cùng mê người.
Dương Tâm Chiêu không biết là dáng vẻ hiện tại của cô thực chất vì mùi rượu trong hơi thở của mình mà ra, đơn giản mà nói thì cô bị anh hôn đến mức ý loạn tình mê, khóe môi anh hơi nhếch lên, vô cùng hài lòng với phản ứng hiện tại của cô.
Môi anh tiến lại gần cô hay nói đúng hơn là tiến lại gân bờ môi căng mọng kiều diễm của cô.
Vì khoảng cách quá gần, hơi thở của anh phả hết vào mặt cô, Hàn Nhã Thanh mở miệng hít thở nên lại càng hít vào nhiều mùi rượu hơn, suy nghĩ vốn đã mơ hồ giờ đây lại đã chính thức ngưng trệ, ý thức hoàn toàn hỗn loạn.
Anh kề sát môi cô rồi hôn cô.
Vào lúc này, cơ thể săn chắc của anh hơi run rẩy, đáy mắt u tối, hơi thở mang theo mùi rượu lại càng thêm nóng rực.
Khả năng tự khống chế của anh từ trước đến này đều vô cùng mạnh, nhưng lúc này chỉ một nụ hôn đã làm anh ý loạn tình mê...
Cảm giác này...
Cảm giác này, vào 5 năm trước, lúc anh hôn người phụ nữ đó đã từng có.
Bình thường, có rất nhiều phụ nữ sà vào lòng anh, nhưng từ trước đến nay họ chính là loại mà anh ghét nhất duy chỉ có người phụ nữ năm năm trước là ngoại lệ.
Bây giờ, cảm giác quen thuộc này càng khiến anh khẳng định, cô chính là người phụ nữ năm năm trước.
Lúc này, cơ thể mềm mại của cô đang dựa vào lòng anh, vì cô đã hoàn toàn say nên không biết bản thân mình đang ở đâu nữa.
Dương Tầm Chiêu không hiểu sự tình, chỉ cảm thấy lúc này đây cơ thể cô mềm mại một cách lạ thường.
Khóe môi của anh không tự chủ cong lên, môi của cô vốn dĩ hơi hé mở, cho nên, rất dễ xâm nhập vào bên trong...
Anh điên cuồng hôn cô, khó mà kìm lòng cho đặng nên anh không ngừng xâm nhập, cảm giác cơ thể mềm oặt của cô đứng
không vững nữa nên anh ôm chặt lấy cô.
Như năm năm trước, khả năng tự khống chế của anh liền trở nên vô ích khi đứng trước mặt cô.
“Hàn Nhã Thanh.” Lúc này anh đã dừng hôn, nhưng môi vẫn dán lên môi cô, hô hấp của anh rõ ràng đã trở nên gấp rút hơn và anh nhẹ nhàng gọi tên cô.
Anh muốn cô, anh không khống chế được, cũng không muốn khống chế.
Cô là vợ hợp pháp của anh, cho nên, có một số việc vốn đĩ là hợp tình hợp lý.
Hàn Nhã Thanh vẫn mềm nhũn trong lòng anh, không phát ra tiếng động, có điều hơi thở rõ ràng đã trở nên gấp gáp hơn.
Dương Tâm Chiêu thấy cô không từ chối, bất giác nhếch khóe môi, sau đó định bế cô lên nhưng lúc này, đột nhiên điện thoại
của anh reo lên.
Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, trên mặt hiện rõ sự phẫn nộ, đồng thời không muốn để ý đến tiếng chuông điện thoại, anh
đưa tay ra, muốn bế Hàn Nhã Thanh lên.
Có điều, tiếng chuông điện thoại đã khiến Hàn Nhã Thanh bừng tỉnh, cô mở bừng hai mắt, thấy mình đang nằm trong lòng của Dương Tầm Chiêu liền đẩy anh ra theo bản năng và định đứng dậy.
Tuy nhiên lúc này, cô thấy toàn thân mình không có chút sức lực nào, lực đẩy của cô rất nhẹ nên cô hoàn toàn không đẩy được anh ra.
Nhưng, Dương Tầm Chiêu chắc chắn cảm nhận được động tác của cô, anh cúi đầu, nhìn cô đang ở trong lòng mình.
Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt *** lung, có chút mơ hồ nhìn anh.
Bác sĩ nói rồi, thể chất của cô dị ứng với rượu, nhưng phản ứng của cô vẫn xem là ổn, sẽ không bị nổi mẩn đỏ, chỉ là khi ngửi thấy mùi rượu thì sẽ thấy chóng mặt, đầu óc không suy nghĩ được, thậm chí ý thức sẽ trở nên mơ hồ, nếu như uống rượu thì sẽ ngất luôn.
Đương nhiên, bác sĩ cũng nói, uống nhiều sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên, bắt đầu từ lúc đó cô không uống rượu nữa.
Cô nhớ lúc nãy anh ở rất gần cô, vô cùng gần, cô hít rất nhiều hơi thở có mùi rượu của anh, sau đó thì nửa tỉnh nửa mê, nhưng chuyện sau đó thì cô không nhớ rõ nữa.
Hoặc là, lúc nãy cô lại ngất đi nếu không thì sao cô lại dựa vào người anh chứ? Nhưng ở giữa khoảng thời gian đó đã xảy ra
chuyện gì thì cô thật sự không nhớ chút nào.
Động tác lúc nãy của anh hình như là muốn bế cô, là cô ngất đi nên anh muốn bế cô lên giường sao?
Thực ra lúc nãy cô không hoàn toàn ngất đi, chỉ là ý thức mơ hồ một cách triệt để mà thôi.
Dương Tầm Chiêu buôn cười nhìn dáng vẻ ngơ ngác lúc này của cô.
Hàn Nhã Thanh thấy nụ cười trên mặt anh liền hơi giật mình, Dương Tầm Chiêu bình thường rất ít cười, sau khi cô kết hôn với anh, dường như chưa từng nhìn thấy anh thật sự cười lần nào.
/652
|