Anh tạm để cho cô đắc ý một lúc, trò hay còn ở phía sau. Nhưng mà khi anh định cất bước đuổi theo, sắc mặt lại hơi thay đổi, vì anh đột nhiên phát hiện, giày của mình bị dính chặt vào sàn nhà, không thể nào di chuyển được. Mà lúc này Hàn Nhã Thanh đang chạy nhanh về phía thang máy. Cả người cô đây "Máu", nên không ai dám cản cô lại, mà cậu ba Dương thì vẫn không động đậy được...
Tay Hàn Nhã Thanh kéo một cô gái, có lẽ do đang sợ đến choáng váng, nên cô ta không hề giãy dụa, mặc cho Hàn Nhã Thanh kéo mình chạy ra ngoài.
Thang máy khác vẫn dừng ở tầng một, chỉ có thang máy chuyên dụng nào đó dừng ở tầng ba. Hàn Nhã Thanh cười khẽ, rõ
ràng Dương Tầm Chiêu đi lên bằng thang máy chuyên dụng, như vậy thì cô càng có nhiều thời gian hơn.
Hàn Nhã Thanh đi thẳng vào thang máy chuyên dụng, ngay khi thang máy khép lại, cô nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đã rời khỏi đại sảnh. Không thể không nói, Dương Tầm Chiêu phản ứng rất nhanh, động tác cũng rất nhanh, có điêu vẫn chậm một bước.
"Bye." Ngay trong khoảnh khắc thang máy khép lại, Hàn Nhã Thanh hết sức "lễ phép" vẫy tay với anh.
Lúc này hai người đều đeo mặt nạ, không nhìn thấy mặt nhau, nhưng anh vẫn nhìn ra sự phách lối đắc ý của cô, mắt anh híp lại nhìn giống như đang cười, chỉ là thoạt nhìn nụ cười đó khiến người ta run như cầy sấy. Giỏi, thật sự rất giỏi!
"Cô Kiều, xin cô giúp một chuyện." Trong thang máy, Hàn Nhã Thanh nhìn cô gái vừa bị cô kéo theo, thái độ khách khí mà thành khẩn, dù sao giờ đây cô cân xin người ta giúp đỡ.
"Cô là ai chứ? Tại sao tôi phải giúp cô?” Kiều Thiên Lý liếc mắt, vẻ mặt khinh thường và không kiên nhẫn.
Thời gian cấp bách, Hàn Nhã Thanh không kịp nói nhiều, cô kề vào tai Kiêu Thiên Lý nói nhỏ vài câu, sắc mặt Kiều Thiên Lý
nhanh chóng thay đổi, ánh mắt chất chứa sự hoảng sợ, âm thầm nghiến răng: "Cô muốn tôi làm thế nào?”
"Cô hãy mặc cái này vào, nếu thang máy dừng lại tại tầng một, cô sẽ giả bộ bị thương lao ra ngoài." Hàn Nhã Thanh cởi trường bào ma thuật tràn đầy "Máu tươi" đưa cho Kiều Thiên Lý. Cô biết chắc chắn ở tầng một có người đang chờ để ngăn cản mình. Mặc dù đây là thang máy chuyên dụng của lãnh đạo khách sạn, nhưng chắc chăn sẽ bị dừng ở tâng một, nên cô nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, thành bại nằm ở hành động này.
Kiều Thiên Lý không hề tình nguyện, nhưng lại không thể không làm theo.
Như Hàn Nhã Thanh dự kiến, quả nhiên thang máy dừng lại ở tầng một, cửa thang máy mở ra.
Nhìn thấy trong thang máy chuyên dụng không phải là tổng giám đốc của bọn họ, quản lý Lý khẽ giật mình: "Cản bọn họ lại."
Mấy người phía ngoài nhanh chóng vây quanh, nhưng vào lúc này, Kiều Thiên Lý cả người đầy “máu” đột nhiên lao ra ngoài.
"Ồ, cô gái này, cô không sao chứ?” Bất ngờ nhìn thấy mà giật mình khiến đám người kinh hãi trợn mắt há mồm.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng bấm nút đóng cửa, không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, cửa thang máy đã đóng lại, nhanh chóng hạ xuống bãi đậu xe ngầm. Lúc này, dù họ muốn ngăn lại cũng không có khả năng.
"Nhanh, mau đuổi theo, nhất định phải cản bọn họ lại." Quản lý Lý phản ứng khá nhanh, biết bị mắc lừa, nên liên tục sai người đuổi theo. Tuy nhiên trong lúc bối rối hoảng sợ, đám người chắc chắn sẽ chậm trễ một chút.
Hàn Nhã Thanh đi thang máy đến bãi đậu xe ngâm thì thang máy mở ra, cô nhanh chóng đi ra ngoài. Cô biết muốn nhanh
chóng rời đi, nhất định cần một chiếc xe. Bình thường trong lúc làm việc, bọn họ vẫn thường mượn xe dùng một chút, nhưng cô không am hiểu kỹ thuật, mượn xe" này. Với "kỹ thuật" của cô muốn "mượn" xe khá tốn thời gian, mà cô biết với tốc độ của Dương Tầm Chiêu, cô căn bản không kịp.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao phong cách lái trôi khéo léo lướt qua mặt cô. Dù tốc độ rất nhanh, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nhìn rõ người lái xe - Dụ Vỹ Phàm.
Vào tối đó năm năm trước, cô lái xe Vỹ Phàm rời đi, thật đúng lúc. Xem ra Dụ Vỹ Phàm là con cú mèo, thích đêm khuya ra ngoài "Du đãng". Hàn Nhã Thanh lập thức chạy thẳng về phía trước, ngay khi Dụ Vỹ Phàm định xuống xe, cô nhanh chóng mở cửa xe, lên xe.
"Cô là ai thế? Có chuyện gì thế?" Dụ Vỹ Phàm nhìn cô, cảm thấy mờ mịt. Vì lúc này Hàn Nhã Thanh đang đeo mặt nạ, nên Dụ Vỹ Phàm không nhận ra cô. Đương nhiên, giờ đây dù cô không mang mặt nạ thì chưa chắc anh có thể nhận ra cô.
"Hàn Nhã Thanh." Hàn Nhã Thanh nhanh chóng báo tên họ minh.
"Hàn Nhã Thanh!" Ánh mắt Dụ Vỹ Phàm nhanh chóng lóe lên, sắc mặt bỗng trở nên khá phức tạp, âm điệu cũng cao lên.
Hôm nay anh vừa trở về, ban đầu đang định ngày mai sẽ đi tìm cô, không nghĩ tới buổi tối hôm nay lại gặp ở chỗ này, thật khéo.
Xem ra, bọn họ đúng là có duyên.
Năm năm trước, ở khách sạn Hoàn Vũ cô bị người truy đuổi, vì cô anh đã bị người ta mời tới đồn cảnh sát, hiện cô lại xảy ra
chuyện gì nữa? Dù Dụ Vỹ Phàm cảm thấy hết sức nghi hoặc, nhưng anh cũng hiểu lúc này không phải là lúc để truy hỏi cô.
Tầng ba, Hàn Nhã Thanh đã đi thang máy chuyên dụng của Dương Tầm Chiêu xuống rồi. Dương Tầm Chiêu ấn thang máy số 1.
"Tổng giám đốc?" Thang máy số 1 vẫn đang bị chặn ở tầng 1, nhìn thấy người trong thang máy, quản lý Lý âm thầm hít sâu một hơi.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu dừng lại trên bộ đồ đầy máu quen thuộc mà Kiều Thiên Lý mặc trên người, thông minh như anh, tự nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Giỏi, giỏi lắm, vì đối phó anh mà cô đúng là đã phí hết tâm huyết. Tốt nhất cô hãy cầu nguyện vĩnh viễn đừng rơi vào tay anh.
Bãi đậu xe ngầm, Hàn Nhã Thanh vừa lên xe, xe còn chưa khởi động, cửa thang máy số 2 đã mở ra.
"Bọn họ ở bên kia, mau đuổi theo." Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đeo mặt nạ, mấy người đàn ông nhận ra cô, nhanh chóng đuổi
theo.
Mà ngay lúc này, thang máy số 1 cũng dừng ở tầng ngầm, cửa thang máy mở ra Dương Tầm Chiêu bước ra, anh cũng chưa
tháo mặt nạ xuống. Nhìn tình hình này, Dụ Vỹ Phàm không hề hoảng hốt, ngược lại vẻ mặt hưng phấn, anh thổi sáo trêu chọc những người kia, rồi một tay lái xe lao ra ngoài, lướt tròn một cái, xe lập tức xông ra ngoài, anh thích chơi đua xe nên kỹ thuật lái xe của anh vô cùng tốt.
Những người đuổi theo lập tức bị bỏ lại phía xa, đương nhiên, bao gồm cả Dương Tầm Chiêu vừa mới ra khỏi thang máy.
"OK." Dụ Vỹ Phàm nhướn mày, khuôn mặt tươi cười tràn đây sự đắc ý và cuồng vọng của anh.
"Lời này chờ rời khỏi khách sạn hãy nói." Hàn Nhã Thanh lại không lạc quan như anh, cô hiểu rõ sự lợi hại của Dương Tâm
Chiêu.
"Em có ý gì? Ý của em là lối ra còn có người chặn sao?" Dụ Vỹ Phàm ngẩn người, lập tức hiểu ý cô.
"Không loại trừ loại khả năng này." Lúc ấy thang máy dừng ở tầng hai, rõ ràng cô đã nghe thấy bọn họ nói chặn tất cả lối ra của khách sạn.
Cô không biết bọn họ nói bao gồm lối ra tầng hầm hay không? Nhưng lúc này khách sạn không thể điều động ngay được nhiều người như vậy.
Cho nên, cô còn ôm chút tâm lý may mắn, hi vọng Dương Tâm Chiêu không lợi hại vậy.
Nhưng mà...
Tay Hàn Nhã Thanh kéo một cô gái, có lẽ do đang sợ đến choáng váng, nên cô ta không hề giãy dụa, mặc cho Hàn Nhã Thanh kéo mình chạy ra ngoài.
Thang máy khác vẫn dừng ở tầng một, chỉ có thang máy chuyên dụng nào đó dừng ở tầng ba. Hàn Nhã Thanh cười khẽ, rõ
ràng Dương Tầm Chiêu đi lên bằng thang máy chuyên dụng, như vậy thì cô càng có nhiều thời gian hơn.
Hàn Nhã Thanh đi thẳng vào thang máy chuyên dụng, ngay khi thang máy khép lại, cô nhìn thấy Dương Tầm Chiêu đã rời khỏi đại sảnh. Không thể không nói, Dương Tầm Chiêu phản ứng rất nhanh, động tác cũng rất nhanh, có điêu vẫn chậm một bước.
"Bye." Ngay trong khoảnh khắc thang máy khép lại, Hàn Nhã Thanh hết sức "lễ phép" vẫy tay với anh.
Lúc này hai người đều đeo mặt nạ, không nhìn thấy mặt nhau, nhưng anh vẫn nhìn ra sự phách lối đắc ý của cô, mắt anh híp lại nhìn giống như đang cười, chỉ là thoạt nhìn nụ cười đó khiến người ta run như cầy sấy. Giỏi, thật sự rất giỏi!
"Cô Kiều, xin cô giúp một chuyện." Trong thang máy, Hàn Nhã Thanh nhìn cô gái vừa bị cô kéo theo, thái độ khách khí mà thành khẩn, dù sao giờ đây cô cân xin người ta giúp đỡ.
"Cô là ai chứ? Tại sao tôi phải giúp cô?” Kiều Thiên Lý liếc mắt, vẻ mặt khinh thường và không kiên nhẫn.
Thời gian cấp bách, Hàn Nhã Thanh không kịp nói nhiều, cô kề vào tai Kiêu Thiên Lý nói nhỏ vài câu, sắc mặt Kiều Thiên Lý
nhanh chóng thay đổi, ánh mắt chất chứa sự hoảng sợ, âm thầm nghiến răng: "Cô muốn tôi làm thế nào?”
"Cô hãy mặc cái này vào, nếu thang máy dừng lại tại tầng một, cô sẽ giả bộ bị thương lao ra ngoài." Hàn Nhã Thanh cởi trường bào ma thuật tràn đầy "Máu tươi" đưa cho Kiều Thiên Lý. Cô biết chắc chắn ở tầng một có người đang chờ để ngăn cản mình. Mặc dù đây là thang máy chuyên dụng của lãnh đạo khách sạn, nhưng chắc chăn sẽ bị dừng ở tâng một, nên cô nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, thành bại nằm ở hành động này.
Kiều Thiên Lý không hề tình nguyện, nhưng lại không thể không làm theo.
Như Hàn Nhã Thanh dự kiến, quả nhiên thang máy dừng lại ở tầng một, cửa thang máy mở ra.
Nhìn thấy trong thang máy chuyên dụng không phải là tổng giám đốc của bọn họ, quản lý Lý khẽ giật mình: "Cản bọn họ lại."
Mấy người phía ngoài nhanh chóng vây quanh, nhưng vào lúc này, Kiều Thiên Lý cả người đầy “máu” đột nhiên lao ra ngoài.
"Ồ, cô gái này, cô không sao chứ?” Bất ngờ nhìn thấy mà giật mình khiến đám người kinh hãi trợn mắt há mồm.
Hàn Nhã Thanh nhanh chóng bấm nút đóng cửa, không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, cửa thang máy đã đóng lại, nhanh chóng hạ xuống bãi đậu xe ngầm. Lúc này, dù họ muốn ngăn lại cũng không có khả năng.
"Nhanh, mau đuổi theo, nhất định phải cản bọn họ lại." Quản lý Lý phản ứng khá nhanh, biết bị mắc lừa, nên liên tục sai người đuổi theo. Tuy nhiên trong lúc bối rối hoảng sợ, đám người chắc chắn sẽ chậm trễ một chút.
Hàn Nhã Thanh đi thang máy đến bãi đậu xe ngâm thì thang máy mở ra, cô nhanh chóng đi ra ngoài. Cô biết muốn nhanh
chóng rời đi, nhất định cần một chiếc xe. Bình thường trong lúc làm việc, bọn họ vẫn thường mượn xe dùng một chút, nhưng cô không am hiểu kỹ thuật, mượn xe" này. Với "kỹ thuật" của cô muốn "mượn" xe khá tốn thời gian, mà cô biết với tốc độ của Dương Tầm Chiêu, cô căn bản không kịp.
Đúng lúc này, một chiếc xe thể thao phong cách lái trôi khéo léo lướt qua mặt cô. Dù tốc độ rất nhanh, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn nhìn rõ người lái xe - Dụ Vỹ Phàm.
Vào tối đó năm năm trước, cô lái xe Vỹ Phàm rời đi, thật đúng lúc. Xem ra Dụ Vỹ Phàm là con cú mèo, thích đêm khuya ra ngoài "Du đãng". Hàn Nhã Thanh lập thức chạy thẳng về phía trước, ngay khi Dụ Vỹ Phàm định xuống xe, cô nhanh chóng mở cửa xe, lên xe.
"Cô là ai thế? Có chuyện gì thế?" Dụ Vỹ Phàm nhìn cô, cảm thấy mờ mịt. Vì lúc này Hàn Nhã Thanh đang đeo mặt nạ, nên Dụ Vỹ Phàm không nhận ra cô. Đương nhiên, giờ đây dù cô không mang mặt nạ thì chưa chắc anh có thể nhận ra cô.
"Hàn Nhã Thanh." Hàn Nhã Thanh nhanh chóng báo tên họ minh.
"Hàn Nhã Thanh!" Ánh mắt Dụ Vỹ Phàm nhanh chóng lóe lên, sắc mặt bỗng trở nên khá phức tạp, âm điệu cũng cao lên.
Hôm nay anh vừa trở về, ban đầu đang định ngày mai sẽ đi tìm cô, không nghĩ tới buổi tối hôm nay lại gặp ở chỗ này, thật khéo.
Xem ra, bọn họ đúng là có duyên.
Năm năm trước, ở khách sạn Hoàn Vũ cô bị người truy đuổi, vì cô anh đã bị người ta mời tới đồn cảnh sát, hiện cô lại xảy ra
chuyện gì nữa? Dù Dụ Vỹ Phàm cảm thấy hết sức nghi hoặc, nhưng anh cũng hiểu lúc này không phải là lúc để truy hỏi cô.
Tầng ba, Hàn Nhã Thanh đã đi thang máy chuyên dụng của Dương Tầm Chiêu xuống rồi. Dương Tầm Chiêu ấn thang máy số 1.
"Tổng giám đốc?" Thang máy số 1 vẫn đang bị chặn ở tầng 1, nhìn thấy người trong thang máy, quản lý Lý âm thầm hít sâu một hơi.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu dừng lại trên bộ đồ đầy máu quen thuộc mà Kiều Thiên Lý mặc trên người, thông minh như anh, tự nhiên hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Giỏi, giỏi lắm, vì đối phó anh mà cô đúng là đã phí hết tâm huyết. Tốt nhất cô hãy cầu nguyện vĩnh viễn đừng rơi vào tay anh.
Bãi đậu xe ngầm, Hàn Nhã Thanh vừa lên xe, xe còn chưa khởi động, cửa thang máy số 2 đã mở ra.
"Bọn họ ở bên kia, mau đuổi theo." Nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đeo mặt nạ, mấy người đàn ông nhận ra cô, nhanh chóng đuổi
theo.
Mà ngay lúc này, thang máy số 1 cũng dừng ở tầng ngầm, cửa thang máy mở ra Dương Tầm Chiêu bước ra, anh cũng chưa
tháo mặt nạ xuống. Nhìn tình hình này, Dụ Vỹ Phàm không hề hoảng hốt, ngược lại vẻ mặt hưng phấn, anh thổi sáo trêu chọc những người kia, rồi một tay lái xe lao ra ngoài, lướt tròn một cái, xe lập tức xông ra ngoài, anh thích chơi đua xe nên kỹ thuật lái xe của anh vô cùng tốt.
Những người đuổi theo lập tức bị bỏ lại phía xa, đương nhiên, bao gồm cả Dương Tầm Chiêu vừa mới ra khỏi thang máy.
"OK." Dụ Vỹ Phàm nhướn mày, khuôn mặt tươi cười tràn đây sự đắc ý và cuồng vọng của anh.
"Lời này chờ rời khỏi khách sạn hãy nói." Hàn Nhã Thanh lại không lạc quan như anh, cô hiểu rõ sự lợi hại của Dương Tâm
Chiêu.
"Em có ý gì? Ý của em là lối ra còn có người chặn sao?" Dụ Vỹ Phàm ngẩn người, lập tức hiểu ý cô.
"Không loại trừ loại khả năng này." Lúc ấy thang máy dừng ở tầng hai, rõ ràng cô đã nghe thấy bọn họ nói chặn tất cả lối ra của khách sạn.
Cô không biết bọn họ nói bao gồm lối ra tầng hầm hay không? Nhưng lúc này khách sạn không thể điều động ngay được nhiều người như vậy.
Cho nên, cô còn ôm chút tâm lý may mắn, hi vọng Dương Tâm Chiêu không lợi hại vậy.
Nhưng mà...
/652
|