“Hửm?” Dương Tâm Chiêu khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Nhã Thanh, giống như chưa kịp hoàn hồn lại.
“Chính là người phụ nữ ở khách sạn tối hôm qua, Mrs Đường.” Giọng nói của cậu năm Tào càng cao lên mấy phân, nghe có vẻ rất hưng phấn: “Vừa nãy cô ta mới gọi điện cho em.”
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đương nhiên cũng nghe rõ lời của cậu năm Tào nói, Mrs. Đường, là nói cô à?
Nhưng vừa nãy cô có gọi điện cho anh ta đâu? Cô vừa nãy đang ở chung với Dương Tâm Chiêu, làm sao có khả năng sẽ gọi điện cho anh ta chứ?
Trong lòng của Hàn Nhã Thanh khẽ nghỉ ngờ, nhưng trên mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, cô sợ Dương Tầm Chiêu sẽ cố ý tra hỏi cô.
Cô quá hiểu rõ sự nham hiểm của Dương Tầm Chiêu, để đạt được mục đích của mình mà chuyện gì anh cũng có thể làm.
“Cô ta gọi cho cậu à?” Dương Tâm Chiêu hỏi ngược lại, giọng điệu nghe không ra cảm xúc gì, đôi mắt của anh vẫn nhìn Hàn
Nhã Thanh như cũ, muốn nhìn ra được cảm xúc nào đó từ trên mặt cô.
Nhưng không có, một chút cũng không có.
Dương Tầm Chiêu âm thầm hít một hơi, là chỗ nào có vấn đề?
“Đúng vậy, chính là cô ta, cô ta nói tối qua bị mất một thứ ở khách sạn, cô ta bảo em giúp cô ta tìm đồ về, sau đó cô ta sẽ giúp em giải quyết vụ án khó nhất kia.” Cậu năm Tào nói đến đây, sự hưng phấn trong giọng nói cũng giảm đi ít: “Chỉ là thứ cô ta muốn tìm, em chưa từng nhìn thấy, sợ là không dễ dàng mà tìm được.”
Nghe thấy lời của cậu năm Tào, trong lòng của Hàn Nhã Thanh khẽ kinh ngạc, thứ cô mất là thẻ nhớ kia, cô cũng không nói với bất kì ai, mà thẻ nhớ của cô lại bị Dương Tầm Chiêu lấy đi, theo lý mà nói Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không tùy tiện nói với người khác.
Vậy người phụ nữ gọi điện cho cậu năm Tào kia làm sao biết thẻ nhớ này? Cô ta làm sao biết được? Cô ta làm vậy với mục
đích gì?
“Cô ta nói cô ta muốn tìm thứ gì?” Trong đôi mắt Dương Tâm Chiêu khẽ lóe lê một tia u ám, việc này anh cũng không nói với ai, anh nghĩ cô cũng không có thời gian nói với ai.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Cô ta nói là một chiếc thẻ nhớ.” Cậu năm Tào nghĩ một chút, rõ ràng là hơi do dự, chẳng qua cuối cùng cũng nói cho Dương
Tầm Chiêu.
“Anh ba, cô ta nói việc này phải giữ bí mật, không thể nói cho người khác.” Cậu năm Tào nói thêm một câu, ý tứ rất rõ ràng.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời của cậu năm Tào, đôi mắt khẽ nheo lại, người này thậm chí đến thẻ nhớ cũng nói ra...
“Cậu nói với cô ta, thẻ nhớ cô ta muốn đang ở chỗ tôi, bảo cô ta tự đến tìm tôi.” Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, khẽ hít một hơi, việc này quả thật làm anh cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Nếu như người phụ nữ gọi điện cho cậu năm Tào nói thật, vậy không phải anh đoán sai rồi sao?
Không, anh cảm thấy anh không đoán sai, cho nên anh muốn để cho cô ta xuất hiện “nguyên hình”.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh cũng hoài nghi, theo lý thuyết, hành động của người kia đang đưa cô ra khỏi tình nghi, nhưng cô lại cảm thấy việc này rất kì lạ.
Người kia rốt cuộc làm sao biết cô mất thẻ nhớ?
Người kia rốt cuộc là địch hay là bạn?
“Anh ba, anh nói gì? Thẻ nhớ đang ở chỗ anh sao? Anh lấy thẻ nhớ từ chỗ của cô ta sao?” Cậu năm Tào hít một hơi, giọng nói nhịn không được mà cao lên mấy phân.
“Anh ba, thẻ nhớ đã ở chỗ anh, vậy thì tiếp theo anh muốn làm gì?” Trong giọng nói của cậu năm Tào mang theo mấy phân nịnh nọt: “Anh ba, anh biết vụ án ở trong tay em là một vụ án nghiêm trọng mà, cho nên lúc đó nhờ anh ba câu xin Mrs. Đường giúp em...”
Cậu năm Tào làm Cục trưởng Cục công an, chuyện liên quan đến mạng người, anh ta đương nhiên không thể qua loa được,
phải nghĩ hết mọi cách để phá án.
“Được.” Lần này, cậu ba Dương ngược lại đồng ý một cách sảng khoái, đương nhiên, lúc cậu ba Dương đồng ý, còn cố ý liếc
nhìn Hàn Nhã Thanh.
Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh khẽ lóe lên, anh cứ như vậy đồng ý với cậu năm Tào? Anh dựa vào cái gì mà lại có tự tin là sẽ tìm được cô?
Chẳng lẽ anh đã có cách gì rồi sao?
“Đi ngủ.” Dương Tâm Chiêu cúp điện thoại, trên khuôn mặt hơi ngưng trọng, nhưng đột nhiên nằm cạnh cô, lân này, anh không cho cô cơ hội để chạy thoát nữa, đưa tay ra ôm chặt cô.
“Chồng à, trời đã sáng rồi.” Hô hấp của Hàn Nhã Thanh sắp ngừng lại, nằm trên giường không dám động đậy.
Dương Tầm Chiêu liếc nhìn thời gian, biết đã bảy giờ rồi, nhưng anh cảm thấy hai người tối qua giằng co một đêm rồi thì cũng nên đi ngủ.
Thật may, anh nói ngủ thì thật sự chỉ ôm cô ngủ.
Thật ra Hàn Nhã Thanh cũng một đêm chưa ngủ, nhưng cô thật sự là ngủ không được, cô không biết rốt cuộc là ai giả mạo cô để gọi điện thoại cho cậu năm Tào?
Cô tạm thời vẫn không xác định được mục đích của người đó là gì, cho nên chuyện cấp bách nhất lúc này là phải điều tra rõ
ràng.
Hiện giờ tài liệu đang ở trong tay của Dương Tầm Chiêu, cô sợ chuyện này sẽ liên lụy đến Dương Tầm Chiêu.
Thật ra hai người cũng không ngủ nhiều, sau đó vì công ty có chuyện nên Dương Tầm Chiêu đi đến đó, lúc này Hàn Nhã Thanh cũng vội đi đến Hàn thị, bởi vì Sở Bách Hà đang ở Hàn thị.
Hàn Nhã Thanh vừa đến phòng làm việc thì Sở Bách Hà vội đi qua, khuôn mặt của Sở Bách Hà lúc này rất nghiêm túc: “Cấp
trên cử Chung Lam đến giúp đỡ chuyện tài liệu.”
Động tác của Hàn Nhã Thanh ngừng lại, đôi mắt ngước lên nhìn Sở Bách Hà: “Tối qua là ai gọi điện cho Tào Du?”
“Là Chung Lam.” Khuôn mặt của Sở Bách Hà khẽ trầm xuống, trong giọng nói cũng lạnh đi vài phần.
“Cô ta làm sao biết chuyện thẻ nhớ bị mất?” Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, trong đôi mắt khẽ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Vốn dĩ cô ta cũng không biết, cô ta nói làm như vậy là giương đông kích tây, là để đánh lạc hướng kẻ địch, giúp em thuận lợi
hoàn thành nhiệm vụ.” Lúc Sở Bách Hà nói câu này, khóe môi khẽ cong lên.
“Vậy em có phải nên cảm ơn cô ta thật nhiều không?” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ nở một nụ cười lạnh, làm vậy là để
giúp cô? Đây là chuyện buôn cười nhất mà cô từng nghe.
“Cảm ơn cô ta? Chị phỉ nhổ vào ấy, chị băm cô ta thành tám khúc.” Tính tình Sở Bách Hà thẳng thắn: “Cô ta rõ ràng là muốn giở trò sau lưng.”
“Nhưng không ngờ thẻ nhớ mất thật rồi.” Khuôn mặt của Sở Bách Hà khẽ trâm xuống, tâm tình cũng giảm sút: “Hiện giờ cô ta đã biết chuyện em mất thẻ nhớ rồi, với tính cách của cô ta, sợ là sớm đã vội vàng báo lên cấp trên rồi, chị sợ cô ta sẽ âm thầm đối phó với em, chúng ta nên làm gì bây giờ? Việc này sợ là khó có cách.”
“Không khó, rất đơn giản.” Hàn Nhã Thanh bỗng nở nụ cười, cười vô cùng xán lạn, vô cùng rực rỡ.
“Chính là người phụ nữ ở khách sạn tối hôm qua, Mrs Đường.” Giọng nói của cậu năm Tào càng cao lên mấy phân, nghe có vẻ rất hưng phấn: “Vừa nãy cô ta mới gọi điện cho em.”
Lúc này, Hàn Nhã Thanh đương nhiên cũng nghe rõ lời của cậu năm Tào nói, Mrs. Đường, là nói cô à?
Nhưng vừa nãy cô có gọi điện cho anh ta đâu? Cô vừa nãy đang ở chung với Dương Tâm Chiêu, làm sao có khả năng sẽ gọi điện cho anh ta chứ?
Trong lòng của Hàn Nhã Thanh khẽ nghỉ ngờ, nhưng trên mặt không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, cô sợ Dương Tầm Chiêu sẽ cố ý tra hỏi cô.
Cô quá hiểu rõ sự nham hiểm của Dương Tầm Chiêu, để đạt được mục đích của mình mà chuyện gì anh cũng có thể làm.
“Cô ta gọi cho cậu à?” Dương Tâm Chiêu hỏi ngược lại, giọng điệu nghe không ra cảm xúc gì, đôi mắt của anh vẫn nhìn Hàn
Nhã Thanh như cũ, muốn nhìn ra được cảm xúc nào đó từ trên mặt cô.
Nhưng không có, một chút cũng không có.
Dương Tầm Chiêu âm thầm hít một hơi, là chỗ nào có vấn đề?
“Đúng vậy, chính là cô ta, cô ta nói tối qua bị mất một thứ ở khách sạn, cô ta bảo em giúp cô ta tìm đồ về, sau đó cô ta sẽ giúp em giải quyết vụ án khó nhất kia.” Cậu năm Tào nói đến đây, sự hưng phấn trong giọng nói cũng giảm đi ít: “Chỉ là thứ cô ta muốn tìm, em chưa từng nhìn thấy, sợ là không dễ dàng mà tìm được.”
Nghe thấy lời của cậu năm Tào, trong lòng của Hàn Nhã Thanh khẽ kinh ngạc, thứ cô mất là thẻ nhớ kia, cô cũng không nói với bất kì ai, mà thẻ nhớ của cô lại bị Dương Tầm Chiêu lấy đi, theo lý mà nói Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ không tùy tiện nói với người khác.
Vậy người phụ nữ gọi điện cho cậu năm Tào kia làm sao biết thẻ nhớ này? Cô ta làm sao biết được? Cô ta làm vậy với mục
đích gì?
“Cô ta nói cô ta muốn tìm thứ gì?” Trong đôi mắt Dương Tâm Chiêu khẽ lóe lê một tia u ám, việc này anh cũng không nói với ai, anh nghĩ cô cũng không có thời gian nói với ai.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Cô ta nói là một chiếc thẻ nhớ.” Cậu năm Tào nghĩ một chút, rõ ràng là hơi do dự, chẳng qua cuối cùng cũng nói cho Dương
Tầm Chiêu.
“Anh ba, cô ta nói việc này phải giữ bí mật, không thể nói cho người khác.” Cậu năm Tào nói thêm một câu, ý tứ rất rõ ràng.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời của cậu năm Tào, đôi mắt khẽ nheo lại, người này thậm chí đến thẻ nhớ cũng nói ra...
“Cậu nói với cô ta, thẻ nhớ cô ta muốn đang ở chỗ tôi, bảo cô ta tự đến tìm tôi.” Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh, khẽ hít một hơi, việc này quả thật làm anh cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Nếu như người phụ nữ gọi điện cho cậu năm Tào nói thật, vậy không phải anh đoán sai rồi sao?
Không, anh cảm thấy anh không đoán sai, cho nên anh muốn để cho cô ta xuất hiện “nguyên hình”.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh cũng hoài nghi, theo lý thuyết, hành động của người kia đang đưa cô ra khỏi tình nghi, nhưng cô lại cảm thấy việc này rất kì lạ.
Người kia rốt cuộc làm sao biết cô mất thẻ nhớ?
Người kia rốt cuộc là địch hay là bạn?
“Anh ba, anh nói gì? Thẻ nhớ đang ở chỗ anh sao? Anh lấy thẻ nhớ từ chỗ của cô ta sao?” Cậu năm Tào hít một hơi, giọng nói nhịn không được mà cao lên mấy phân.
“Anh ba, thẻ nhớ đã ở chỗ anh, vậy thì tiếp theo anh muốn làm gì?” Trong giọng nói của cậu năm Tào mang theo mấy phân nịnh nọt: “Anh ba, anh biết vụ án ở trong tay em là một vụ án nghiêm trọng mà, cho nên lúc đó nhờ anh ba câu xin Mrs. Đường giúp em...”
Cậu năm Tào làm Cục trưởng Cục công an, chuyện liên quan đến mạng người, anh ta đương nhiên không thể qua loa được,
phải nghĩ hết mọi cách để phá án.
“Được.” Lần này, cậu ba Dương ngược lại đồng ý một cách sảng khoái, đương nhiên, lúc cậu ba Dương đồng ý, còn cố ý liếc
nhìn Hàn Nhã Thanh.
Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh khẽ lóe lên, anh cứ như vậy đồng ý với cậu năm Tào? Anh dựa vào cái gì mà lại có tự tin là sẽ tìm được cô?
Chẳng lẽ anh đã có cách gì rồi sao?
“Đi ngủ.” Dương Tâm Chiêu cúp điện thoại, trên khuôn mặt hơi ngưng trọng, nhưng đột nhiên nằm cạnh cô, lân này, anh không cho cô cơ hội để chạy thoát nữa, đưa tay ra ôm chặt cô.
“Chồng à, trời đã sáng rồi.” Hô hấp của Hàn Nhã Thanh sắp ngừng lại, nằm trên giường không dám động đậy.
Dương Tầm Chiêu liếc nhìn thời gian, biết đã bảy giờ rồi, nhưng anh cảm thấy hai người tối qua giằng co một đêm rồi thì cũng nên đi ngủ.
Thật may, anh nói ngủ thì thật sự chỉ ôm cô ngủ.
Thật ra Hàn Nhã Thanh cũng một đêm chưa ngủ, nhưng cô thật sự là ngủ không được, cô không biết rốt cuộc là ai giả mạo cô để gọi điện thoại cho cậu năm Tào?
Cô tạm thời vẫn không xác định được mục đích của người đó là gì, cho nên chuyện cấp bách nhất lúc này là phải điều tra rõ
ràng.
Hiện giờ tài liệu đang ở trong tay của Dương Tầm Chiêu, cô sợ chuyện này sẽ liên lụy đến Dương Tầm Chiêu.
Thật ra hai người cũng không ngủ nhiều, sau đó vì công ty có chuyện nên Dương Tầm Chiêu đi đến đó, lúc này Hàn Nhã Thanh cũng vội đi đến Hàn thị, bởi vì Sở Bách Hà đang ở Hàn thị.
Hàn Nhã Thanh vừa đến phòng làm việc thì Sở Bách Hà vội đi qua, khuôn mặt của Sở Bách Hà lúc này rất nghiêm túc: “Cấp
trên cử Chung Lam đến giúp đỡ chuyện tài liệu.”
Động tác của Hàn Nhã Thanh ngừng lại, đôi mắt ngước lên nhìn Sở Bách Hà: “Tối qua là ai gọi điện cho Tào Du?”
“Là Chung Lam.” Khuôn mặt của Sở Bách Hà khẽ trầm xuống, trong giọng nói cũng lạnh đi vài phần.
“Cô ta làm sao biết chuyện thẻ nhớ bị mất?” Hàn Nhã Thanh khẽ nhíu mày, trong đôi mắt khẽ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
“Vốn dĩ cô ta cũng không biết, cô ta nói làm như vậy là giương đông kích tây, là để đánh lạc hướng kẻ địch, giúp em thuận lợi
hoàn thành nhiệm vụ.” Lúc Sở Bách Hà nói câu này, khóe môi khẽ cong lên.
“Vậy em có phải nên cảm ơn cô ta thật nhiều không?” Khóe môi của Hàn Nhã Thanh khẽ nở một nụ cười lạnh, làm vậy là để
giúp cô? Đây là chuyện buôn cười nhất mà cô từng nghe.
“Cảm ơn cô ta? Chị phỉ nhổ vào ấy, chị băm cô ta thành tám khúc.” Tính tình Sở Bách Hà thẳng thắn: “Cô ta rõ ràng là muốn giở trò sau lưng.”
“Nhưng không ngờ thẻ nhớ mất thật rồi.” Khuôn mặt của Sở Bách Hà khẽ trâm xuống, tâm tình cũng giảm sút: “Hiện giờ cô ta đã biết chuyện em mất thẻ nhớ rồi, với tính cách của cô ta, sợ là sớm đã vội vàng báo lên cấp trên rồi, chị sợ cô ta sẽ âm thầm đối phó với em, chúng ta nên làm gì bây giờ? Việc này sợ là khó có cách.”
“Không khó, rất đơn giản.” Hàn Nhã Thanh bỗng nở nụ cười, cười vô cùng xán lạn, vô cùng rực rỡ.
/652
|