Vì sao Dương Tầm Chiêu lại về sớm như vậy? Vì sao...
Từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này đột nhiên lại hơi căng thẳng, cô đứng ở cửa ra vào, nhưng không vội vàng mở cửa.
Về chuyện tài liệu Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã nhường cô, nếu không cô không thể nào dễ dàng lấy được nó như vậy, nếu như Dương Tầm Chiêu hỏi thêm điều gì, cô sẽ nói thế nào, hay là...
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ ngợi, thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong, sau đó Mộng Nhược Đình kéo vali đi ra.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, nhất thời dường như chưa kịp lấy lại tinh thân, rõ ràng đã phản ứng chậm nửa nhịp.
"Chị Thanh, chị đã về rồi." Mộng Nhược Đình trông thấy cô thì vô cùng vui vẻ: "Em đến đây lấy ít đồ."
"Chị Thanh, em đang rất vội, phải sang nước R quay quảng cáo, tạm thời không buôn chuyện với chị được, đợi em quay xong quảng cáo sẽ về thăm chị." Hiển nhiên Mộng Nhược Đình đang vội, không đợi Hàn Nhã Thanh mở miệng, cô ta đã giải thích luôn.
"Ừ" Hàn Nhã Thanh khẽ đáp lời, thật ra cô cũng rất thích Mộng Nhược Đình, cô cảm thấy Mộng Nhược Đình thẳng thắn đáng yêu, khiến người ta rất thích.
Cô cũng có cảm giác Mộng Nhược Đình rất thân thiện với cô, hoàn toàn không có một chút giương cung bạt kiếm giữa tình
địch với nhau nào.
Có điều Mộng Nhược Đình biết cô và Dương Tầm Chiêu chỉ kết hôn theo thỏa thuận, nên tất nhiên sẽ không cần coi cô thành tình địch.
Nhìn Mộng Nhược Đình hấp tấp đi khỏi, khóe môi Hàn Nhã Thanh chậm rãi cong lên.
Hàn Nhã Thanh bước vào phòng, thấy Dương Tầm Chiêu vẫn chưa về, nên cô lên tầng trước, có điều cô cũng không vội vàng nghỉ ngơi, mà muốn đợi Dương Tầm Chiêu về.
Có người nói cô vô cùng lạnh lùng trong chuyện tình cảm, thật ra cô là người mềm lòng, cũng biết phải cảm ơn. Hôm nay cho dù Dương Tầm Chiêu vì sao lại làm như vậy, thì cuối cùng cũng coi như đã giúp cô một việc lớn, tuy rằng cô không thể nói thẳng câu cảm ơn với anh, nhưng cô có thể dùng cách của mình để biểu đạt.
Chỉ là, Hàn Nhã Thanh đợi đến khuya, vẫn chưa thấy Dương Tâm Chiêu về nhà, sau đó Hàn Nhã Thanh ngủ quên mất.
Sáng ngày thứ hai sau khi Hàn Nhã Thanh dậy thì thấy phòng ngủ của Dương Tâm Chiêu đóng chặt, Hàn Nhã Thanh nghĩ có thể do đêm qua cô ngủ rồi Dương Tầm Chiêu mới về nên cô không nghe thấy.
Cô nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ, bình thường vào giờ này Dương Tầm Chiêu vẫn chưa thức giấc.
Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng đi xuống lầu, chuẩn bị bữa sáng phong phú.
Lúc Hàn Nhã Thanh chuẩn bị xong bữa sáng thì đã hơn bảy giờ, nhưng mà trong phòng Dương Tầm Chiêu vẫn không có chút động tĩnh nào như cũ, bình thường vào giờ này có lẽ Dương Tầm Chiêu đã dậy rồi.
Lúc Hàn Nhã Thanh đang nghĩ ngợi, thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô thấy trên màn hình hiển thị tên của
Dương Tầm Chiêu thì hai mắt chớp chớp theo bản năng, sau đó nghe máy.
"Đã dậy chưa?" Giọng nói của Dương Tầm Chiêu truyền đến, hơi có vẻ trầm thấp lại mang chút dịu dàng khác thường.
"A." Hàn Nhã Thanh hơi mơ hồ, anh gọi điện thoại hỏi cô đã dậy chưa? Chuyện gì thế này? Anh không ở trong phòng sao?
"Tôi sang nước R công tác vài ngày, đêm qua muộn quá rồi nên chưa nói với em..." Dương Tầm Chiêu khẽ thở ra một hơi, hình như có chút bất đắc dĩ, lại giống như có vài phần không muốn xa rời, nhưng bên này có chuyện xảy ra, anh không thể không tới.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chớp chớp rất nhanh, ý anh là, bây giờ anh đang ở nước R? Cho nên, đêm qua anh không về mà bay thẳng sang nước R.
Hàn Nhã Thanh nhớ đến chuyện đêm qua Mộng Nhược Đình cũng nói phải sang nước R.
"Ừ, ừ, được, tôi hiểu." Hàn Nhã Thanh lập tức hiểu ngay ra, trong giọng nói có thêm vài phần ý cười, lời nói tỏ rõ vẻ sung sướng.
"Em hiểu?" Ở đầu kia điện thoại, Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày, cô đã hiểu? Cô hiểu chuyện gì? Nghe giọng cô hình như rất vui, đột nhiên cô trở nên vui vẻ như thể là có ý gì?
"Chuyện nên hiểu tôi đểu hiểu cả, anh cứ yên tâm đi." Hàn Nhã Thanh liên tục tỏ rõ thái độ của mình, hai người bọn họ sang
nước R gặp nhau, chắc chắn là vì tránh ông Dương, cô nhất định sẽ giữ bí mật, về điểm này Dương Tầm Chiêu có thể yên tâm tuyệt
đối.
"Hàn Nhã Thanh..." Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, sao anh lại nghe ra trong lời cô nói còn có ý khác.
Chuyện nên hiểu cô đều hiểu? Anh rất nghi ngờ những lời này của cô, ngược lại anh cảm thấy chuyện nên hiểu thì cô không
hiểu, chuyện không nên biết thì ngược lại đã biết hết.
"Được rồi, được rồi, anh không cần đặc biệt dặn dò tôi, tôi biết phải làm thế nào, anh làm việc của anh đi." Hàn Nhã Thanh cắt ngang lời anh, cô vừa nói xong đã cúp điện thoại ngay.
Ở đầu kia điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt Dương Tầm Chiêu tối lại, cô dám cúp điện thoại của anh như vậy?
Dương Tầm Chiêu muốn gọi lại, nhưng lúc ấy thư ký Lưu mang vẻ mặt nghiêm trọng đưa mấy người khác tới, nên anh chỉ có thể dừng động tác gọi điện thoại lại.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Hàn Nhã Thanh vẫn mang theo nụ cười như trước, Dương Tầm Chiêu đi công tác rồi, tạm thời cô không cần lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ hỏi cô những chuyện khác, hơn nữa cuối cùng cô cũng có thể đi chơi với cục cưng của nhà cô rồi.
Hàn Nhã Thanh thu dọn rất nhanh rồi đi ra ngoài, có điều nghĩ đến đã lâu rồi chưa về nhà họ Hàn, cho nên cô quyết định về nhà họ Hàn thăm ông nội trước.
Lúc Hàn Nhã Thanh về đến Nhà họ Hàn, còn chưa vào nhà, cô đã nghe thấy trong nhà có tiếng cãi vã.
"Con không đồng ý, con kiên quyết không đồng ý, ba, ba đã nhiều tuổi rồi, ba không sợ người khác nói lời ong tiếng ve sao?
Không sợ người khác chê cười sao?" Giọng nói của Hàn Trung Dung rất lớn, đây vẻ tức giận.
"Ba, Trung Dung nói cũng đúng, ba làm như vậy thật sự không thích hợp, đến lúc đó con và Trung Dung cũng sẽ bị người ta chê cười đấy." Giọng nói của Lưu Vũ coi như nhã nhặn, nhưng cũng không êm tai hơn so với Hàn Trung Dung.
"Ông nội, ông bằng này tuổi rồi, làm thế rất mất mặt..." Hàn Nghiên Nghiên nói thẳng thắn hơn, cũng khó nghe hơn.
"Tôi làm sao lại khiến cho các người mất mặt hả, tôi..." Ông nội Hàn hiển nhiên cũng nổi giận, giọng nói rõ ràng cao hơn vài lần so với bình thường.
"Thôi bỏ đi." Nhưng mà, một giọng nói yếu ớt đã ngăn cản ông nội Hàn.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh lóe sáng, sau đó cô đi vào phòng khách.
"Thanh Thanh, cháu về rồi à?" Ông nội Hàn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì gọi một tiếng, chỉ là tâm trạng rất suy sụp.
Bà cụ Hinh đứng bên cạnh, có chút câu nệ, có chút lúng túng.
"Có chuyện gì thế?" Hàn Nhã Thanh nhìn mấy người đứng trong phòng khách, đôi mắt híp lại.
"Thanh Thanh, con về thật đúng lúc, ông nội con nói muốn lấy vợ." Bình thường Hàn Trung Dung và Hàn Nhã Thanh không hợp nhau, nhưng mà ông ta cho rằng về chuyện này nhất định Hàn Nhã Thanh sẽ đứng về phía ông ta.
Ông nội Hàn nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trên mặt mang vài phần lo lắng, ông lo Hàn Nhã Thanh
cũng sẽ phản đối việc này giống như bọn họ.
Bà cụ Hinh thì tỏ vẻ mất tự nhiên, đứng ở đó không nhúc nhích chút nào.
Hàn Nhã Thanh từ từ bước đến, ngồi lên ghế sofa, khẽ ngước mắt lên nhìn qua ba người một nhà Hàn Trung Dung, sau đó
chậm rãi nói: "Đây là chuyện tốt, có vấn đề gì sao? Sao lại khiến mọi người ở chỗ này cãi nhau đỏ mặt tía tai ra thế?
Hàn Nhã Thanh vừa thốt ra những lời này, mấy người trong phòng khách đều cùng nhau nhìn về phía cô.
+---+
Hẹn mn ngày mai nghen ^°^
Từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này đột nhiên lại hơi căng thẳng, cô đứng ở cửa ra vào, nhưng không vội vàng mở cửa.
Về chuyện tài liệu Dương Tầm Chiêu rõ ràng đã nhường cô, nếu không cô không thể nào dễ dàng lấy được nó như vậy, nếu như Dương Tầm Chiêu hỏi thêm điều gì, cô sẽ nói thế nào, hay là...
Hàn Nhã Thanh đang nghĩ ngợi, thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong, sau đó Mộng Nhược Đình kéo vali đi ra.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, nhất thời dường như chưa kịp lấy lại tinh thân, rõ ràng đã phản ứng chậm nửa nhịp.
"Chị Thanh, chị đã về rồi." Mộng Nhược Đình trông thấy cô thì vô cùng vui vẻ: "Em đến đây lấy ít đồ."
"Chị Thanh, em đang rất vội, phải sang nước R quay quảng cáo, tạm thời không buôn chuyện với chị được, đợi em quay xong quảng cáo sẽ về thăm chị." Hiển nhiên Mộng Nhược Đình đang vội, không đợi Hàn Nhã Thanh mở miệng, cô ta đã giải thích luôn.
"Ừ" Hàn Nhã Thanh khẽ đáp lời, thật ra cô cũng rất thích Mộng Nhược Đình, cô cảm thấy Mộng Nhược Đình thẳng thắn đáng yêu, khiến người ta rất thích.
Cô cũng có cảm giác Mộng Nhược Đình rất thân thiện với cô, hoàn toàn không có một chút giương cung bạt kiếm giữa tình
địch với nhau nào.
Có điều Mộng Nhược Đình biết cô và Dương Tầm Chiêu chỉ kết hôn theo thỏa thuận, nên tất nhiên sẽ không cần coi cô thành tình địch.
Nhìn Mộng Nhược Đình hấp tấp đi khỏi, khóe môi Hàn Nhã Thanh chậm rãi cong lên.
Hàn Nhã Thanh bước vào phòng, thấy Dương Tầm Chiêu vẫn chưa về, nên cô lên tầng trước, có điều cô cũng không vội vàng nghỉ ngơi, mà muốn đợi Dương Tầm Chiêu về.
Có người nói cô vô cùng lạnh lùng trong chuyện tình cảm, thật ra cô là người mềm lòng, cũng biết phải cảm ơn. Hôm nay cho dù Dương Tầm Chiêu vì sao lại làm như vậy, thì cuối cùng cũng coi như đã giúp cô một việc lớn, tuy rằng cô không thể nói thẳng câu cảm ơn với anh, nhưng cô có thể dùng cách của mình để biểu đạt.
Chỉ là, Hàn Nhã Thanh đợi đến khuya, vẫn chưa thấy Dương Tâm Chiêu về nhà, sau đó Hàn Nhã Thanh ngủ quên mất.
Sáng ngày thứ hai sau khi Hàn Nhã Thanh dậy thì thấy phòng ngủ của Dương Tâm Chiêu đóng chặt, Hàn Nhã Thanh nghĩ có thể do đêm qua cô ngủ rồi Dương Tầm Chiêu mới về nên cô không nghe thấy.
Cô nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ, bình thường vào giờ này Dương Tầm Chiêu vẫn chưa thức giấc.
Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng đi xuống lầu, chuẩn bị bữa sáng phong phú.
Lúc Hàn Nhã Thanh chuẩn bị xong bữa sáng thì đã hơn bảy giờ, nhưng mà trong phòng Dương Tầm Chiêu vẫn không có chút động tĩnh nào như cũ, bình thường vào giờ này có lẽ Dương Tầm Chiêu đã dậy rồi.
Lúc Hàn Nhã Thanh đang nghĩ ngợi, thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cô thấy trên màn hình hiển thị tên của
Dương Tầm Chiêu thì hai mắt chớp chớp theo bản năng, sau đó nghe máy.
"Đã dậy chưa?" Giọng nói của Dương Tầm Chiêu truyền đến, hơi có vẻ trầm thấp lại mang chút dịu dàng khác thường.
"A." Hàn Nhã Thanh hơi mơ hồ, anh gọi điện thoại hỏi cô đã dậy chưa? Chuyện gì thế này? Anh không ở trong phòng sao?
"Tôi sang nước R công tác vài ngày, đêm qua muộn quá rồi nên chưa nói với em..." Dương Tầm Chiêu khẽ thở ra một hơi, hình như có chút bất đắc dĩ, lại giống như có vài phần không muốn xa rời, nhưng bên này có chuyện xảy ra, anh không thể không tới.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chớp chớp rất nhanh, ý anh là, bây giờ anh đang ở nước R? Cho nên, đêm qua anh không về mà bay thẳng sang nước R.
Hàn Nhã Thanh nhớ đến chuyện đêm qua Mộng Nhược Đình cũng nói phải sang nước R.
"Ừ, ừ, được, tôi hiểu." Hàn Nhã Thanh lập tức hiểu ngay ra, trong giọng nói có thêm vài phần ý cười, lời nói tỏ rõ vẻ sung sướng.
"Em hiểu?" Ở đầu kia điện thoại, Dương Tầm Chiêu hơi nhíu mày, cô đã hiểu? Cô hiểu chuyện gì? Nghe giọng cô hình như rất vui, đột nhiên cô trở nên vui vẻ như thể là có ý gì?
"Chuyện nên hiểu tôi đểu hiểu cả, anh cứ yên tâm đi." Hàn Nhã Thanh liên tục tỏ rõ thái độ của mình, hai người bọn họ sang
nước R gặp nhau, chắc chắn là vì tránh ông Dương, cô nhất định sẽ giữ bí mật, về điểm này Dương Tầm Chiêu có thể yên tâm tuyệt
đối.
"Hàn Nhã Thanh..." Đôi mắt của Dương Tầm Chiêu hơi nheo lại, sao anh lại nghe ra trong lời cô nói còn có ý khác.
Chuyện nên hiểu cô đều hiểu? Anh rất nghi ngờ những lời này của cô, ngược lại anh cảm thấy chuyện nên hiểu thì cô không
hiểu, chuyện không nên biết thì ngược lại đã biết hết.
"Được rồi, được rồi, anh không cần đặc biệt dặn dò tôi, tôi biết phải làm thế nào, anh làm việc của anh đi." Hàn Nhã Thanh cắt ngang lời anh, cô vừa nói xong đã cúp điện thoại ngay.
Ở đầu kia điện thoại, trong nháy mắt sắc mặt Dương Tầm Chiêu tối lại, cô dám cúp điện thoại của anh như vậy?
Dương Tầm Chiêu muốn gọi lại, nhưng lúc ấy thư ký Lưu mang vẻ mặt nghiêm trọng đưa mấy người khác tới, nên anh chỉ có thể dừng động tác gọi điện thoại lại.
Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Hàn Nhã Thanh vẫn mang theo nụ cười như trước, Dương Tầm Chiêu đi công tác rồi, tạm thời cô không cần lo lắng Dương Tầm Chiêu sẽ hỏi cô những chuyện khác, hơn nữa cuối cùng cô cũng có thể đi chơi với cục cưng của nhà cô rồi.
Hàn Nhã Thanh thu dọn rất nhanh rồi đi ra ngoài, có điều nghĩ đến đã lâu rồi chưa về nhà họ Hàn, cho nên cô quyết định về nhà họ Hàn thăm ông nội trước.
Lúc Hàn Nhã Thanh về đến Nhà họ Hàn, còn chưa vào nhà, cô đã nghe thấy trong nhà có tiếng cãi vã.
"Con không đồng ý, con kiên quyết không đồng ý, ba, ba đã nhiều tuổi rồi, ba không sợ người khác nói lời ong tiếng ve sao?
Không sợ người khác chê cười sao?" Giọng nói của Hàn Trung Dung rất lớn, đây vẻ tức giận.
"Ba, Trung Dung nói cũng đúng, ba làm như vậy thật sự không thích hợp, đến lúc đó con và Trung Dung cũng sẽ bị người ta chê cười đấy." Giọng nói của Lưu Vũ coi như nhã nhặn, nhưng cũng không êm tai hơn so với Hàn Trung Dung.
"Ông nội, ông bằng này tuổi rồi, làm thế rất mất mặt..." Hàn Nghiên Nghiên nói thẳng thắn hơn, cũng khó nghe hơn.
"Tôi làm sao lại khiến cho các người mất mặt hả, tôi..." Ông nội Hàn hiển nhiên cũng nổi giận, giọng nói rõ ràng cao hơn vài lần so với bình thường.
"Thôi bỏ đi." Nhưng mà, một giọng nói yếu ớt đã ngăn cản ông nội Hàn.
Đôi mắt Hàn Nhã Thanh lóe sáng, sau đó cô đi vào phòng khách.
"Thanh Thanh, cháu về rồi à?" Ông nội Hàn nhìn thấy Hàn Nhã Thanh thì gọi một tiếng, chỉ là tâm trạng rất suy sụp.
Bà cụ Hinh đứng bên cạnh, có chút câu nệ, có chút lúng túng.
"Có chuyện gì thế?" Hàn Nhã Thanh nhìn mấy người đứng trong phòng khách, đôi mắt híp lại.
"Thanh Thanh, con về thật đúng lúc, ông nội con nói muốn lấy vợ." Bình thường Hàn Trung Dung và Hàn Nhã Thanh không hợp nhau, nhưng mà ông ta cho rằng về chuyện này nhất định Hàn Nhã Thanh sẽ đứng về phía ông ta.
Ông nội Hàn nhanh chóng ngước mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trên mặt mang vài phần lo lắng, ông lo Hàn Nhã Thanh
cũng sẽ phản đối việc này giống như bọn họ.
Bà cụ Hinh thì tỏ vẻ mất tự nhiên, đứng ở đó không nhúc nhích chút nào.
Hàn Nhã Thanh từ từ bước đến, ngồi lên ghế sofa, khẽ ngước mắt lên nhìn qua ba người một nhà Hàn Trung Dung, sau đó
chậm rãi nói: "Đây là chuyện tốt, có vấn đề gì sao? Sao lại khiến mọi người ở chỗ này cãi nhau đỏ mặt tía tai ra thế?
Hàn Nhã Thanh vừa thốt ra những lời này, mấy người trong phòng khách đều cùng nhau nhìn về phía cô.
+---+
Hẹn mn ngày mai nghen ^°^
/652
|