Lên xe xong, thư ký Lưu ngồi ghế trước lái xe, còn Dương Tầm Chiêu thì ôm Hàn Nhã Thanh ngôi ghế sau.
Mới đầu, Hàn Nhã Thanh ngủ rất yên tĩnh.
Nhưng khi đi được nửa đường thì Hàn Nhã Thanh bỗng động đậy, Dương Tầm Chiêu tưởng cô không thoải mái nên thử đổi
một tư thế khác giúp cô.
Nhưng Hàn Nhã Thanh bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen láy đó nhìn rất long lanh.
Dương Tầm Chiêu sợ xảy ra chuyện gì đó nên mở đèn trong xe, cô vừa mở mắt ra là anh thấy ngay.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt, không phải nói ngày mai cô mới có thể tỉnh lại ư? Sao lại tỉnh lại sớm thế?
Hơn nữa trông cô còn rất tỉnh táo.
Giờ thấy cô tỉnh táo thế này, có lẽ sẽ không xuất hiện tình huống đặc biệt như anh hai nói đúng không?
Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, nhìn anh, rồi mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng, rạng rỡ như tỏa nắng, nhưng lại có chút yêu kiều rất mê hoặc.
Mắt Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên khi đối diện với nụ cười của cô, anh bỗng thấy hơi hoảng hốt, thật ra cô cười lên rất đẹp, lúc nãy anh đã lấy mắt kính của cô xuống rồi, nên lúc cô cười lên, đôi mắt đó cực kỳ đẹp.
Hai người đã kết hôn lâu như vậy, đây là lân đầu tiên anh thấy cô cười với anh như thế, anh thích nhìn thấy cô cười.
“Em tỉnh rồi à!” Khóe miệng Dương Tâm Chiêu khẽ cong lên, trên mặt cũng hiện rõ ý cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Hàn Nhã Thanh không trả lời anh, mà chỉ chớp mắt rồi bỗng giơ tay lên, vuốt ve mặt anh một lát.
Dương Tầm Chiêu hơi sửng sốt, cô có bình thường không vậy?
Không, chắc chắn không bình thường, nhưng tình huống gì thế này?
Cô bỗng chủ động như vậy, thật sự đã làm anh lo sợ đó.
Tay Hàn Nhã Thanh vẫn vuốt ve mặt anh, không, cô đã hết vuốt ve rồi, mà chuyển sang nhào nặn, cô liên tục dùng sức nhào
nặn, làm anh cảm thấy hơi đau.
Nhưng Dương Tâm Chiêu không hề động đậy, cũng không nói gì, càng không có ý ngăn cản cô, mà để mặc tay cô tiếp tục làm loạn trên mặt mình.
Anh muốn nhìn xem, bước kế tiếp cô sẽ làm gì?
“Cảm giác này thật sự rất tốt, vừa bóng lại vừa nhẫn, nhưng hơi cứng một chút.” Hàn Nhã Thanh sờ soạng nửa ngày mới đưa ra một kết luận, giọng điệu hơi thích thú, lại giống như mang theo chút ghét bỏ.
Góc cạnh trên mặt anh rất rõ ràng, không có một chút mỡ thừa nào, nên thật sự không thể quá mềm mại.
Dương Tâm Chiêu hơi dở khóc dở cười, người phụ nữ này nhào nặn nửa ngày, mặt anh đã bị cô bóp đến đau, thế mà cô còn không biết xấu hổ chê mặt anh cứng à?
Thư ký Lưu ngồi lái xe ở ghế trước nên không nhìn thấy tình huống ở ghế sau, bỗng nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy thì không khỏi sửng sốt, mợ chủ học đâu ra mấy từ này vậy?
Mợ chủ đang làm gì tổng giám đốc ở ghế sau thế?
Cứng ư, cái gì cứng vậy?
Giờ trong lòng thư ký Lưu rất tò mò, nhưng anh không dám nhìn nhiều, đành phải tập trung sự chú ý vào việc lái xe.
Hàn Nhã Thanh ngồi thẳng dậy, Dương Tâm Chiêu vẫn luôn ôm cô, nên giờ cô đang ngồi trên đùi anh, đã thế cô còn tới gần
anh hơn.
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm mặt anh ở cự ly gần, cô cứ nhìn nghiêm túc như thế một lát, rồi bỗng cười lên, cười đến mức đuôi mày cũng cong lên, lộ ra hàm răng trắng sáng, đôi mắt đen láy lấp lánh.
Cảm giác này giống như một con sói con nhìn thấy một miếng thịt tươi, ánh mắt sống động tươi sáng đó trông hơi gai mắt.
Dương Tầm Chiêu thấy dáng vẻ này của cô thì hơi sửng sốt, thâm lắc đầu khẽ cười.
Phản ứng không bình thường này của cô thật sự làm người khác bất ngờ. Có lẽ đây là tình huống đặc biệt mà anh hai nói đúng không?
Nhưng cậu ba Dương không biết rằng, chuyện này vẫn chưa kết thúc...
Hàn Nhã Thanh lại nhéo mặt anh thật mạnh, rồi nghiêm túc khen một cách sởi lởi: “Sắc đẹp này... đúng là không tệ.”
“Khụ...” Thư ký Lưu đang lái xe ở phía trước không khỏi kinh ngạc đến mức ho lên, mặc dù lúc này anh không dám nhìn gì hết, nhưng nghe mợ chủ nói thế, rõ ràng tổng giám đốc đang bị mợ chủ trêu ghẹo.
Sắc đẹp không tệ ư? Hình dung này...
Thư ký Lưu bỗng cảm thấy, dùng câu này để hình dung tổng giám đốc là rất chuẩn xác.
Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, sắc đẹp ư? Từ này dùng để hình dung đàn ông à? Nhưng giờ anh không muốn tính toán với người say rượu như cô, nên anh vẫn để mặc cô làm loạn.
Anh biết, anh đang bị trêu ghẹo một cách trắng trợn, nhưng anh không hề có cảm giác bài xích, thậm chí còn thấy rất vui khi
người ở bên cạnh cô lúc này là anh.
Nếu đổi thành người khác thì sao?
Nếu cô say rượu trước mặt Đường Bách Khiêm thì sao? Cô có làm thế với anh ta không...
Vừa nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Dương Tầm Chiêu trâm xuống rõ rệt, thậm chí còn có chút kích động muốn phát điên.
“Anh đừng nghiêm mặt như thế, nếu không sẽ lãng phí sắc đẹp này đó.” Hàn Nhã Thanh thấy anh trầm mặt thì nhíu mày, vẻ mặt hơi không vui.
Vừa hay lúc này tay Hàn Nhã Thanh đang di chuyển xuống dưới cằm anh, ngón tay cô khẽ nâng mặt anh lên: “Nào, cười một cái cho chị xem nào.”
Lân này, giọng điệu trêu ghẹo đã hiện lên rất rõ ràng, hơn nữa còn mang theo chút cảm giác xấu xa vô lại, tư thế này rất giống một công tử phong lưu đang đi trêu ghẹo con gái nhà lành.
Dương Tầm Chiêu trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cô, cô học mấy lời vô lại này từ đâu thế?
Còn hành động thành thục, đúng lúc như thế, chắc chắn đây không phải lần đầu tiên rồi.
Đã có người đàn ông nào khác từng nhìn thấy dáng vẻ say rượu này của cô chưa? Cô có...
Dương Tầm Chiêu nhận ra mình rất để tâm đến vấn đề này.
Nên Dương Tâm Chiêu không những không cười mà sắc mặt càng thâm trầm hơn, còn hiện ra chút lạnh lẽo mơ hồ.
Thư ký Lưu lái xe ở ghế trước thì ngạc nhiên đến mức suy nghĩ lung tung, mợ chủ thật mạnh mẽ!
Nhưng tổng giám đốc vẫn luôn im lặng, hơn nữa anh cảm thấy bầu không khí lúc này có vẻ không ổn lắm, chẳng lẽ tổng giám đốc tức giận rồi ư?
Tổng giám đốc không thích giọng điệu này à?
Cũng đúng, một người ngông cuồng như tổng giám đốc mà bị trêu ghẹo như thế, chắc chắn sẽ tức giận thôi.
“Cười một cái đi nào, cười một cái thôi.” Hàn Nhã Thanh thấy anh không cười thì khẽ nhíu mày, lân này giọng điệu lại mang
theo chút dụ dỗ.
Lúc nói, tay cô cũng không rảnh rỗi, dùng sức kéo khóe miệng anh cong lên, rõ ràng cô đang ép buộc anh không cười cũng
phải cười.
Cuối cùng Dương Tâm Chiêu cũng không chống lại cô, khóe miệng cũng theo sức lực bàn tay cô mà khẽ cong lên, mặc dù nụ cười đó không quá rõ ràng, nhưng cũng xem như là cười rồi.
"Ồ, anh cười lên thật sự rất đẹp đó, anh nên cười nhiều hơn đi.” Cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng hài lòng một chút, cũng xem như nói được một câu tương đối bình thường.
Không biết sắc mặt Dương Tầm Chiêu dịu đi rất nhiều là vì đang cười hay vì câu nói của cô.
Mới đầu, Hàn Nhã Thanh ngủ rất yên tĩnh.
Nhưng khi đi được nửa đường thì Hàn Nhã Thanh bỗng động đậy, Dương Tầm Chiêu tưởng cô không thoải mái nên thử đổi
một tư thế khác giúp cô.
Nhưng Hàn Nhã Thanh bỗng mở mắt ra, đôi mắt đen láy đó nhìn rất long lanh.
Dương Tầm Chiêu sợ xảy ra chuyện gì đó nên mở đèn trong xe, cô vừa mở mắt ra là anh thấy ngay.
Dương Tầm Chiêu sửng sốt, không phải nói ngày mai cô mới có thể tỉnh lại ư? Sao lại tỉnh lại sớm thế?
Hơn nữa trông cô còn rất tỉnh táo.
Giờ thấy cô tỉnh táo thế này, có lẽ sẽ không xuất hiện tình huống đặc biệt như anh hai nói đúng không?
Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, nhìn anh, rồi mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng, rạng rỡ như tỏa nắng, nhưng lại có chút yêu kiều rất mê hoặc.
Mắt Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên khi đối diện với nụ cười của cô, anh bỗng thấy hơi hoảng hốt, thật ra cô cười lên rất đẹp, lúc nãy anh đã lấy mắt kính của cô xuống rồi, nên lúc cô cười lên, đôi mắt đó cực kỳ đẹp.
Hai người đã kết hôn lâu như vậy, đây là lân đầu tiên anh thấy cô cười với anh như thế, anh thích nhìn thấy cô cười.
“Em tỉnh rồi à!” Khóe miệng Dương Tâm Chiêu khẽ cong lên, trên mặt cũng hiện rõ ý cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.
Hàn Nhã Thanh không trả lời anh, mà chỉ chớp mắt rồi bỗng giơ tay lên, vuốt ve mặt anh một lát.
Dương Tầm Chiêu hơi sửng sốt, cô có bình thường không vậy?
Không, chắc chắn không bình thường, nhưng tình huống gì thế này?
Cô bỗng chủ động như vậy, thật sự đã làm anh lo sợ đó.
Tay Hàn Nhã Thanh vẫn vuốt ve mặt anh, không, cô đã hết vuốt ve rồi, mà chuyển sang nhào nặn, cô liên tục dùng sức nhào
nặn, làm anh cảm thấy hơi đau.
Nhưng Dương Tâm Chiêu không hề động đậy, cũng không nói gì, càng không có ý ngăn cản cô, mà để mặc tay cô tiếp tục làm loạn trên mặt mình.
Anh muốn nhìn xem, bước kế tiếp cô sẽ làm gì?
“Cảm giác này thật sự rất tốt, vừa bóng lại vừa nhẫn, nhưng hơi cứng một chút.” Hàn Nhã Thanh sờ soạng nửa ngày mới đưa ra một kết luận, giọng điệu hơi thích thú, lại giống như mang theo chút ghét bỏ.
Góc cạnh trên mặt anh rất rõ ràng, không có một chút mỡ thừa nào, nên thật sự không thể quá mềm mại.
Dương Tâm Chiêu hơi dở khóc dở cười, người phụ nữ này nhào nặn nửa ngày, mặt anh đã bị cô bóp đến đau, thế mà cô còn không biết xấu hổ chê mặt anh cứng à?
Thư ký Lưu ngồi lái xe ở ghế trước nên không nhìn thấy tình huống ở ghế sau, bỗng nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy thì không khỏi sửng sốt, mợ chủ học đâu ra mấy từ này vậy?
Mợ chủ đang làm gì tổng giám đốc ở ghế sau thế?
Cứng ư, cái gì cứng vậy?
Giờ trong lòng thư ký Lưu rất tò mò, nhưng anh không dám nhìn nhiều, đành phải tập trung sự chú ý vào việc lái xe.
Hàn Nhã Thanh ngồi thẳng dậy, Dương Tâm Chiêu vẫn luôn ôm cô, nên giờ cô đang ngồi trên đùi anh, đã thế cô còn tới gần
anh hơn.
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm mặt anh ở cự ly gần, cô cứ nhìn nghiêm túc như thế một lát, rồi bỗng cười lên, cười đến mức đuôi mày cũng cong lên, lộ ra hàm răng trắng sáng, đôi mắt đen láy lấp lánh.
Cảm giác này giống như một con sói con nhìn thấy một miếng thịt tươi, ánh mắt sống động tươi sáng đó trông hơi gai mắt.
Dương Tầm Chiêu thấy dáng vẻ này của cô thì hơi sửng sốt, thâm lắc đầu khẽ cười.
Phản ứng không bình thường này của cô thật sự làm người khác bất ngờ. Có lẽ đây là tình huống đặc biệt mà anh hai nói đúng không?
Nhưng cậu ba Dương không biết rằng, chuyện này vẫn chưa kết thúc...
Hàn Nhã Thanh lại nhéo mặt anh thật mạnh, rồi nghiêm túc khen một cách sởi lởi: “Sắc đẹp này... đúng là không tệ.”
“Khụ...” Thư ký Lưu đang lái xe ở phía trước không khỏi kinh ngạc đến mức ho lên, mặc dù lúc này anh không dám nhìn gì hết, nhưng nghe mợ chủ nói thế, rõ ràng tổng giám đốc đang bị mợ chủ trêu ghẹo.
Sắc đẹp không tệ ư? Hình dung này...
Thư ký Lưu bỗng cảm thấy, dùng câu này để hình dung tổng giám đốc là rất chuẩn xác.
Dương Tầm Chiêu híp mắt lại, sắc đẹp ư? Từ này dùng để hình dung đàn ông à? Nhưng giờ anh không muốn tính toán với người say rượu như cô, nên anh vẫn để mặc cô làm loạn.
Anh biết, anh đang bị trêu ghẹo một cách trắng trợn, nhưng anh không hề có cảm giác bài xích, thậm chí còn thấy rất vui khi
người ở bên cạnh cô lúc này là anh.
Nếu đổi thành người khác thì sao?
Nếu cô say rượu trước mặt Đường Bách Khiêm thì sao? Cô có làm thế với anh ta không...
Vừa nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Dương Tầm Chiêu trâm xuống rõ rệt, thậm chí còn có chút kích động muốn phát điên.
“Anh đừng nghiêm mặt như thế, nếu không sẽ lãng phí sắc đẹp này đó.” Hàn Nhã Thanh thấy anh trầm mặt thì nhíu mày, vẻ mặt hơi không vui.
Vừa hay lúc này tay Hàn Nhã Thanh đang di chuyển xuống dưới cằm anh, ngón tay cô khẽ nâng mặt anh lên: “Nào, cười một cái cho chị xem nào.”
Lân này, giọng điệu trêu ghẹo đã hiện lên rất rõ ràng, hơn nữa còn mang theo chút cảm giác xấu xa vô lại, tư thế này rất giống một công tử phong lưu đang đi trêu ghẹo con gái nhà lành.
Dương Tầm Chiêu trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm cô, cô học mấy lời vô lại này từ đâu thế?
Còn hành động thành thục, đúng lúc như thế, chắc chắn đây không phải lần đầu tiên rồi.
Đã có người đàn ông nào khác từng nhìn thấy dáng vẻ say rượu này của cô chưa? Cô có...
Dương Tầm Chiêu nhận ra mình rất để tâm đến vấn đề này.
Nên Dương Tâm Chiêu không những không cười mà sắc mặt càng thâm trầm hơn, còn hiện ra chút lạnh lẽo mơ hồ.
Thư ký Lưu lái xe ở ghế trước thì ngạc nhiên đến mức suy nghĩ lung tung, mợ chủ thật mạnh mẽ!
Nhưng tổng giám đốc vẫn luôn im lặng, hơn nữa anh cảm thấy bầu không khí lúc này có vẻ không ổn lắm, chẳng lẽ tổng giám đốc tức giận rồi ư?
Tổng giám đốc không thích giọng điệu này à?
Cũng đúng, một người ngông cuồng như tổng giám đốc mà bị trêu ghẹo như thế, chắc chắn sẽ tức giận thôi.
“Cười một cái đi nào, cười một cái thôi.” Hàn Nhã Thanh thấy anh không cười thì khẽ nhíu mày, lân này giọng điệu lại mang
theo chút dụ dỗ.
Lúc nói, tay cô cũng không rảnh rỗi, dùng sức kéo khóe miệng anh cong lên, rõ ràng cô đang ép buộc anh không cười cũng
phải cười.
Cuối cùng Dương Tâm Chiêu cũng không chống lại cô, khóe miệng cũng theo sức lực bàn tay cô mà khẽ cong lên, mặc dù nụ cười đó không quá rõ ràng, nhưng cũng xem như là cười rồi.
"Ồ, anh cười lên thật sự rất đẹp đó, anh nên cười nhiều hơn đi.” Cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng hài lòng một chút, cũng xem như nói được một câu tương đối bình thường.
Không biết sắc mặt Dương Tầm Chiêu dịu đi rất nhiều là vì đang cười hay vì câu nói của cô.
/652
|