Cậu nghĩ, nếu như một ngày nào đó mẹ đi cưới chồng, không thể đem theo cậu và em gái, thế thì cậu sẽ nuôi em. Cậu đảm bảo sẽ nuôi em gái như công chúa luôn.
Bây giờ mẹ đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu rồi.
Cậu chưa từng gặp Dương Tầm Chiêu, cũng không hiểu gì về người này lắm. Thế nhưng Dương Tầm Chiêu có thể khiến mẹ kết hôn với ông ta, chỉ tính mình chuyện này thôi cũng đã đủ khiến cậu phục ông ta rồi.
Bao nhiêu năm nay, số người muốn cưới mẹ hoàn toàn không phải là ít, thủ đoạn và cách thức ngoài sáng trong tối gì cũng đủ cả. Tuy nhiên không một ai có thể cưới được mẹ, kể cả chú Đường.
Mà mẹ mới về được có mấy ngày đã liên đăng ký kết hôn và trở thành vợ chồng với Dương Tầm Chiêu. Đây đúng là bản lĩnh của ông ta, bản lĩnh không ai có được.
Vê điểm này thì không ai bì được. Không phục cũng phải phục thôi.
Đường Bách Khiêm có hơi căng cứng người, vội ngước mắt nhìn nhìn thấy bộ dạng của cô, khóe môi chậm rãi nhếch lên, không giấu được nụ cười.
Hàn Nhã Thanh nhìn nụ cười trên mặt anh lúc này, thật sự muốn xé nụ cười đó quăng đi, không, cô muốn cào nát mặt anh luôn, xem anh còn cười được nữa không?
Hàn Nhã Thanh nén nhịn, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, thế mới kiếm lại được ý muốn cào mặt anh.
Cô sợ lỡ như cô thật sự cào mặt anh, anh sẽ dùng chuyện này để ăn vạ cô, người gian xảo như anh nhất định sẽ dám làm như vậy.
“Vậy em không đi làm nữa.” Hàn Nhã Thanh nghĩ dù gì thì món nợ này cũng trả được chút rồi, vậy mắc gì cô phải cực khổ đi làm nữa chứ.
Bây giờ mẹ đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu rồi.
Cậu chưa từng gặp Dương Tầm Chiêu, cũng không hiểu gì về người này lắm. Thế nhưng Dương Tầm Chiêu có thể khiến mẹ kết hôn với ông ta, chỉ tính mình chuyện này thôi cũng đã đủ khiến cậu phục ông ta rồi.
Bao nhiêu năm nay, số người muốn cưới mẹ hoàn toàn không phải là ít, thủ đoạn và cách thức ngoài sáng trong tối gì cũng đủ cả. Tuy nhiên không một ai có thể cưới được mẹ, kể cả chú Đường.
Mà mẹ mới về được có mấy ngày đã liên đăng ký kết hôn và trở thành vợ chồng với Dương Tầm Chiêu. Đây đúng là bản lĩnh của ông ta, bản lĩnh không ai có được.
Vê điểm này thì không ai bì được. Không phục cũng phải phục thôi.
Đường Bách Khiêm có hơi căng cứng người, vội ngước mắt nhìn nhìn thấy bộ dạng của cô, khóe môi chậm rãi nhếch lên, không giấu được nụ cười.
Hàn Nhã Thanh nhìn nụ cười trên mặt anh lúc này, thật sự muốn xé nụ cười đó quăng đi, không, cô muốn cào nát mặt anh luôn, xem anh còn cười được nữa không?
Hàn Nhã Thanh nén nhịn, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, thế mới kiếm lại được ý muốn cào mặt anh.
Cô sợ lỡ như cô thật sự cào mặt anh, anh sẽ dùng chuyện này để ăn vạ cô, người gian xảo như anh nhất định sẽ dám làm như vậy.
“Vậy em không đi làm nữa.” Hàn Nhã Thanh nghĩ dù gì thì món nợ này cũng trả được chút rồi, vậy mắc gì cô phải cực khổ đi làm nữa chứ.
/652
|