Chỉ là những lời tiếp theo của Dương Tầm Chiêu đã khiến Hàn Nhã Thanh lập tức ngừng cười.
"Trai bao?" Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh đang cười như “nhánh hoa rung rinh trước gió” khóe miệng hơi cong lên: "Vậy em cứ bao đi, bao mãi cũng được."
".." Hàn Nhã Thanh liên ngừng cười, đôi mắt trợn to nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.
Anh vừa nói cái gì? Bảo cô bao nuôi anh, đã vậy còn bao suốt đời?
Cho dù có điên cô cũng không thể nuôi “trai bao” như anh đâu.
Cô nghĩ chắc chắn anh đang nói đùa, chắc chắn là vậy.
Hơn nữa, thời gian thỏa thuận giữa cô và anh nhiều nhất chỉ có một năm, tuyệt đối không thể nói là mãi mãi được...
"Sao thế? Có vấn đề gì à?” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy phản ứng của cô vừa buồn cười vừa tức giận. Lời nói của anh đáng sợ vậy sao?
Cô có cần sợ thành bộ dáng như vậy không?
Lúc anh nói những lời này thì cơ thể của anh còn cố ý cọ cọ vào người cô, rõ ràng mang theo mấy phân tà ác mà.
"Em không có tiền, em rất nghèo." hoàn toàn bị hủy hoại.
Về phần tổng giám đốc Lý, chỉ trong một đêm mà anh ta đã trắng tay, công ty phá sản không nói, còn bị đòi nợ khắp nơi, cộng thêm cậu ba Dương đặc biệt “quan tâm”, ngày tháng sau này của tổng giám đốc Lý đúng là không bằng chuột chạy ngang đường, sống không bằng chết.
Đương nhiên, những thứ này đều là do cậu ba Dương làm, chỉ có điều Hàn Nhã Thanh không hề biết chuyện.
Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi Hàn Nhã Thanh vốn muốn đi thăm hai cục cưng, nhưng cô gọi điện cho Hứa Dinh Dinh, Hứa Dinh Dinh lại nói hai cục cưng đi nhà trẻ rồi, phải bốn giờ chiều mới tan học.
Nhưng lúc chiều Dương Tầm Chiêu đã gọi điện thoại cho cô không cho phép cô đi lung tung, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.
Vì thế cô không đi đâu được cả.
Buổi tối, Dương Tầm Chiêu về nhà rất sớm, cơm tối là do chị Lưu nấu, anh ăn cơm chung với cô.
Hàn Nhược Thanh trở về phòng, người nào đó rất tự nhiên đi theo sau, rõ ràng thời đại chia phòng ngủ sớm đã kết thúc trong ý thức của cậu ba Dương rồi, mặc cho Hàn Nhã Thanh có phản đối thế nào cũng đều vô dụng.
Rốt cuộc cậu ba Dương cũng chính thức bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình rồi.
Đêm khuya, trong một hội trường dưới lòng đất nào đó.
"Cậu Liên, Lý Hùng núp ở bên trong, cậu ba Dương tung tin muốn trừng trị anh ta, những ngày sau này anh ta chắc chắn sẽ thê thảm rồi, cho dù trốn ở đây cũng trốn không được bao lâu, anh ta nhất định sẽ sớm bị tìm ra. Tôi cũng là mới biết được tin tức anh ta trốn ở đây mà thôi. Cậu Liên, xin mời." Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt nịnh nọt, cất bước đi tới, liều mạng lấy lòng.
"Ừm"" Cậu Liên khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt hơi tối tăm, hai mắt anh ta chậm rãi nhìn về phía hội trường, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng, khiến người cảm thấy sợ hãi.
"Cậu Liên, anh tìm anh ta làm gì? Anh ta đã đắc tội với cậu ba Dương rồi, lúc này ai cũng muốn tránh xa anh ta ra..." Người đàn ông trung niên vẫn rất tò mò, cho nên nhịn không được mở miệng hỏi.
Hai mắt cậu Liên rét lạnh như băng đột nhiên lướt nhìn ông ta, khiến ông ta lập tức im lặng.
"Trai bao?" Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh đang cười như “nhánh hoa rung rinh trước gió” khóe miệng hơi cong lên: "Vậy em cứ bao đi, bao mãi cũng được."
".." Hàn Nhã Thanh liên ngừng cười, đôi mắt trợn to nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.
Anh vừa nói cái gì? Bảo cô bao nuôi anh, đã vậy còn bao suốt đời?
Cho dù có điên cô cũng không thể nuôi “trai bao” như anh đâu.
Cô nghĩ chắc chắn anh đang nói đùa, chắc chắn là vậy.
Hơn nữa, thời gian thỏa thuận giữa cô và anh nhiều nhất chỉ có một năm, tuyệt đối không thể nói là mãi mãi được...
"Sao thế? Có vấn đề gì à?” Dương Tầm Chiêu nhìn thấy phản ứng của cô vừa buồn cười vừa tức giận. Lời nói của anh đáng sợ vậy sao?
Cô có cần sợ thành bộ dáng như vậy không?
Lúc anh nói những lời này thì cơ thể của anh còn cố ý cọ cọ vào người cô, rõ ràng mang theo mấy phân tà ác mà.
"Em không có tiền, em rất nghèo." hoàn toàn bị hủy hoại.
Về phần tổng giám đốc Lý, chỉ trong một đêm mà anh ta đã trắng tay, công ty phá sản không nói, còn bị đòi nợ khắp nơi, cộng thêm cậu ba Dương đặc biệt “quan tâm”, ngày tháng sau này của tổng giám đốc Lý đúng là không bằng chuột chạy ngang đường, sống không bằng chết.
Đương nhiên, những thứ này đều là do cậu ba Dương làm, chỉ có điều Hàn Nhã Thanh không hề biết chuyện.
Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi Hàn Nhã Thanh vốn muốn đi thăm hai cục cưng, nhưng cô gọi điện cho Hứa Dinh Dinh, Hứa Dinh Dinh lại nói hai cục cưng đi nhà trẻ rồi, phải bốn giờ chiều mới tan học.
Nhưng lúc chiều Dương Tầm Chiêu đã gọi điện thoại cho cô không cho phép cô đi lung tung, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.
Vì thế cô không đi đâu được cả.
Buổi tối, Dương Tầm Chiêu về nhà rất sớm, cơm tối là do chị Lưu nấu, anh ăn cơm chung với cô.
Hàn Nhược Thanh trở về phòng, người nào đó rất tự nhiên đi theo sau, rõ ràng thời đại chia phòng ngủ sớm đã kết thúc trong ý thức của cậu ba Dương rồi, mặc cho Hàn Nhã Thanh có phản đối thế nào cũng đều vô dụng.
Rốt cuộc cậu ba Dương cũng chính thức bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình rồi.
Đêm khuya, trong một hội trường dưới lòng đất nào đó.
"Cậu Liên, Lý Hùng núp ở bên trong, cậu ba Dương tung tin muốn trừng trị anh ta, những ngày sau này anh ta chắc chắn sẽ thê thảm rồi, cho dù trốn ở đây cũng trốn không được bao lâu, anh ta nhất định sẽ sớm bị tìm ra. Tôi cũng là mới biết được tin tức anh ta trốn ở đây mà thôi. Cậu Liên, xin mời." Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt nịnh nọt, cất bước đi tới, liều mạng lấy lòng.
"Ừm"" Cậu Liên khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt hơi tối tăm, hai mắt anh ta chậm rãi nhìn về phía hội trường, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng, khiến người cảm thấy sợ hãi.
"Cậu Liên, anh tìm anh ta làm gì? Anh ta đã đắc tội với cậu ba Dương rồi, lúc này ai cũng muốn tránh xa anh ta ra..." Người đàn ông trung niên vẫn rất tò mò, cho nên nhịn không được mở miệng hỏi.
Hai mắt cậu Liên rét lạnh như băng đột nhiên lướt nhìn ông ta, khiến ông ta lập tức im lặng.
/652
|