Hàn Nhã Thanh cũng sợ thân phận của hai con cô sẽ bị lộ, cô sợ người ta sẽ cười chê chỉ trỏ hai bé cưng của cô, sợ người ta nói con cô là con hoang, không có ba.
Cô biết hai con cô thật ra rất nhạy cảm với chuyện này, đặc biệt là Đường Minh Hạo, nếu không hôm nay cậu đã không đánh thằng nhóc béo kia mạnh tay như vậy.
Cô không muốn để con mình phải chịu bất kỳ sự thương tổn nào, thật ra cô cũng biết bây giờ quay về nước M là an toàn nhất.
Nhưng hai đứa con của cô quay về nước M, còn cô lại không biết đến khi nào mới có thể ly hôn với Dương Tầm Chiêu.
Cô không biết đến khi nào mình mới có thể quay vê nước M.
"Ừm." Đường Minh Hạo gật đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột, đây chắc chắn không phải chỉ là suy nghĩ thoáng qua của bé Minh Hạo, cậu đã lên kế hoạch hết rồi, hơn nữa lần này trở về cậu còn có nhiệm vụ rất quan trọng.
Cậu nghe nói ba ruột của mình là Mặc Diêm, thế nên cậu đã âm thầm điều tra những chuyện có liên quan đến người đó, cậu phát hiện ra một chuyện vô cùng vi diệu, cái người tên Mặc Diêm kia có rất nhiều điểm tương đồng với Dương Tầm Chiêu.
Lần này cậu quay về là vì muốn tìm ra câu trả lời cuối cùng, dù sao thì ở đó thiết bị cũng đây đủ hơn, cũng dễ bề điều tra hơn.
Hàn Nhã Thanh lại nghĩ đến việc nếu hai bé cưng mà trở vê thì cô không biết đến bao giờ mới được gặp lại hai đứa lần nữa.
Cô thật sự không nỡ để chúng đi.
Nhưng rồi nhìn thấy dáng vẻ quyết tâm của Đường Minh Hạo, cô cũng không thể nào bắt ép cậu được, từ nhỏ đến giờ, chỉ cần việc đó không vi phạm nguyên tắc thì cô vẫn luôn tôn trọng ý muốn của hai đứa nhỏ.
Hơn nữa cô bây giờ cũng không thể ở cạnh hai con cả ngày được, cũng không thể chăm sóc chúng thật cẩn thận, nên thôi cứ để chúng quay về nước M trước cũng tốt.
"Mẹ ơi, con sẽ về với mẹ nhanh thôi." Đường Minh Hạo trông thấy cô buồn như vậy thì liền đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Lần này cậu đi là vì nhiệm vụ, chờ đến lúc cậu quay về đây có khi sẽ mang đến một bất ngờ rất tuyệt ấy chứ.
Cậu nghĩ một hồi, có lẽ chuyện này đối với mẹ và em gái cũng xem như cũng là chuyện vui bất ngờ chứ nhỉ?
"Ừm." Hàn Nhã Thanh dĩ nhiên cũng hiểu tấm lòng của cậu, trái tim cô chợt thấy ấm áp, Minh Hạo của cô thật sự rất hiểu chuyện.
"Vậy con cũng muốn đi với anh hai." Bé Vũ Kỳ nghe thấy anh hai phải quay về thì cũng muốn về theo, cô không muốn rời xa anh hai, Đường Vũ Kỳ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh anh hai nên rất bám cậu.
"Ừ, cũng được, con về với anh hai luôn đi." Hàn Nhã Thanh ôm lấy Đường Vũ Kỳ rồi thơm lên má cô bé, Minh Hạo trở về, để Vũ Kỳ ở lại đây một mình thì cô càng thấy lo hơn.
Chờ hai con của cô quay về, cô sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện của công ty Dương Thị, tranh thủ thời gian giúp Dương Tầm Chiêu thâu tóm được công ty, chờ xong việc đó là cô có thể trở về ở cạnh hai bé cưng rồi.
"Em không định về với hai bé luôn sao?" Đường Bách Khiêm khẽ nheo mắt lại, nếu cả hai đứa bé đều trở về thì anh cảm thấy việc khuyên cô cùng về cũng sẽ không quá khó khăn.
Dù sao đối với cô thì hai đứa con là quan trọng nhất, cô xem chúng còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
Chuyện của Dương Tầm Chiêu chắc chắn không thể nào quan trọng bằng hai đứa nhỏ.
"Em vẫn chưa thể về được, em đã đồng ý với Dương Tầm Chiêu rồi." Hàn Nhã Thanh không hề do dự, thậm chí chẳng suy nghĩ gì mà thốt ra câu nói đó.
Cô chỉ nói là đã đồng ý với Dương Tầm Chiêu, không nói thêm gì khác, chuyện của đàn anh cô sẽ giữ bí mật, chuyện giữa cô và Dương Tầm Chiêu cô cũng sẽ không nhiều lời với người khác, kể cả đàn anh.
Đường Bách Khiêm thấy lòng mình nặng trĩu, anh cũng đã đoán được rằng cô sẽ từ chối, nên đã nghĩ ra rất nhiều rất nhiều lời nói dể khuyên nhủ cô. Nhưng anh thật sự không ngờ là cô lại từ chối một cách dứt khoát như vậy, thậm chí không cần suy nghĩ dù chỉ một giây.
Cô đã đồng ý với Dương Tầm Chiêu? Cô đã đồng ý với anh ta điều gì chứ?
Anh ta cho rằng chỉ cần là chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ, cô nhất định sẽ đặt hai đứa lên vị trí hàng đầu.
Trước giờ cô vẫn luôn như vậy.
Nhưng giờ đây anh lại cảm thấy cô còn coi trọng chuyện của Dương Tầm Chiêu hơn cả hai bé.
Chẳng lẽ vị trí của anh ta trong lòng cô bây giờ còn quan trọng hơn cả hai đứa con sao?
Trong thoáng chốc đó, những lời anh đã chuẩn bị từ trước chợt nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt ra được.
Đường Bách Khiêm là người thông minh, hơn nữa anh cũng hiểu Hàn Nhã Thanh, anh biết cứ cái đà này mà anh còn nói thêm gì nữa thì sẽ khiến cô sinh lòng nghỉ ngờ.
Đúng là anh cố ý muốn khiến cô cách xa Dương Tầm Chiêu, nhưng chuyện này anh lại không muốn để cô biết được.
"Được, vậy anh đưa hai bé về trước, em cũng tranh thủ về sớm nhé." Đường Bách Khiêm cố buộc bản thân phải thốt ra những lời hoàn toàn trái người với mong muốn của chính mình.
"Cảm ơn đàn anh." Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhẹ, hai bé đã lớn lên ở nước M từ nhỏ, nơi đó có một gia đình lớn, mọi người đều như người thân của nhau vậy, thế nên hai bé trở về đó cô cũng không phải lo lắng.
Trước kia khi cô có nhiệm vụ cũng chính mọi người đã chăm sóc hai bé.
Bên kia, Dương Tầm Chiêu nhìn tin nhăn do cậu năm Tào gửi, đôi mắt khẽ híp ánh lên vẻ gì đó khác lạ, rồi sau đó khóe môi anh chậm rãi nhếch lên. Lúc Dương Tâm Chiêu nhận được tin nhắn của cậu năm Tào thì vừa hay anh cũng đang đứng gần xe, định vị mà cậu năm Tào gửi tới lại cách Dương Thị rất gần, nếu đi qua con đường nhỏ chính giữ thì chỉ cần khoảng mười phút là tới, còn nếu lái xe thì lại phải vòng xa hơn, như thế còn tốn thời gian hơn nữa. Cho nên anh định sẽ chạy bộ tới đó, cứ chạy với tốc độ chạy nước rút là khoảng vài phút sẽ tới ngay.
Nhưng anh mới chạy vài bước thì cậu năm Tào lại gửi tin nhắn đến, hơn nữa còn gửi liên tiếp hai tin.
Dương Tầm Chiêu thoáng khựng lại vài giây rồi sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
Anh biết rất rõ năng lực của Hàn Nhã Thanh, cô gái kia vô cùng cảnh giác, mà Tào Du thấy cô rồi mới gọi điện thoại cho anh.
Với năng lực của cô thì không thể nào không phát hiện ra Tào Du, huống chi bên cạnh còn có thêm tên Đường Bách Khiêm kia nữa, thế nên Dương Tầm Chiêu cảm thấy hắn Tào Du đã bị phát hiện rồi.
Anh nghĩ hai tin nhắn này không phải do Tào Du gửi tới, nếu anh đoán không sai, vậy tin nhắn này hẳn là do Đường Bách Khiêm gửi. Thế là Dương Tầm Chiêu lại chạy nhanh hơn, lúc chạy tới đầu đường anh lại nhanh chóng nhìn thoáng qua điện thoại trong tay, sau đó lại trông thấy vị trí của Tào Du đang thay đổi.
Có thể thấy được là Tào du đang lái xe đi về hướng đông.
Dương Tầm Chiêu vốn cho rằng hai tin nhắn đó là do Đường Bách Khiêm gửi, có lẽ lúc đó Tào Du bị ép buộc, không thể chống đối, nhưng nếu Tào Du đã rời đi, vậy có nghĩa là Đường Bách Khiêm cũng đã đi rồi.
Anh cho rằng nếu Đường Bách Khiêm đã rời đi, Tào du chắc chắn sẽ gọi điện nói rõ với anh.
Nhưng anh vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ Tào Du, mà bây giờ anh ta vẫn đang lái xe đi về hướng đông?
Dương Tầm Chiêu híp mắt, anh vừa chạy vừa gọi điện thoại cho cậu năm Tào, bây giờ chỉ có Tào Du mới có thể nói rõ mọi chuyện cho anh biết.
Tào Du đang lái xe trông thấy tên người gọi đến thì mí mắt giật liên hồi.
Anh không muốn lừa anh ba đâu, thật sự không muốn mà.
Cô biết hai con cô thật ra rất nhạy cảm với chuyện này, đặc biệt là Đường Minh Hạo, nếu không hôm nay cậu đã không đánh thằng nhóc béo kia mạnh tay như vậy.
Cô không muốn để con mình phải chịu bất kỳ sự thương tổn nào, thật ra cô cũng biết bây giờ quay về nước M là an toàn nhất.
Nhưng hai đứa con của cô quay về nước M, còn cô lại không biết đến khi nào mới có thể ly hôn với Dương Tầm Chiêu.
Cô không biết đến khi nào mình mới có thể quay vê nước M.
"Ừm." Đường Minh Hạo gật đầu, trả lời chắc như đinh đóng cột, đây chắc chắn không phải chỉ là suy nghĩ thoáng qua của bé Minh Hạo, cậu đã lên kế hoạch hết rồi, hơn nữa lần này trở về cậu còn có nhiệm vụ rất quan trọng.
Cậu nghe nói ba ruột của mình là Mặc Diêm, thế nên cậu đã âm thầm điều tra những chuyện có liên quan đến người đó, cậu phát hiện ra một chuyện vô cùng vi diệu, cái người tên Mặc Diêm kia có rất nhiều điểm tương đồng với Dương Tầm Chiêu.
Lần này cậu quay về là vì muốn tìm ra câu trả lời cuối cùng, dù sao thì ở đó thiết bị cũng đây đủ hơn, cũng dễ bề điều tra hơn.
Hàn Nhã Thanh lại nghĩ đến việc nếu hai bé cưng mà trở vê thì cô không biết đến bao giờ mới được gặp lại hai đứa lần nữa.
Cô thật sự không nỡ để chúng đi.
Nhưng rồi nhìn thấy dáng vẻ quyết tâm của Đường Minh Hạo, cô cũng không thể nào bắt ép cậu được, từ nhỏ đến giờ, chỉ cần việc đó không vi phạm nguyên tắc thì cô vẫn luôn tôn trọng ý muốn của hai đứa nhỏ.
Hơn nữa cô bây giờ cũng không thể ở cạnh hai con cả ngày được, cũng không thể chăm sóc chúng thật cẩn thận, nên thôi cứ để chúng quay về nước M trước cũng tốt.
"Mẹ ơi, con sẽ về với mẹ nhanh thôi." Đường Minh Hạo trông thấy cô buồn như vậy thì liền đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Lần này cậu đi là vì nhiệm vụ, chờ đến lúc cậu quay về đây có khi sẽ mang đến một bất ngờ rất tuyệt ấy chứ.
Cậu nghĩ một hồi, có lẽ chuyện này đối với mẹ và em gái cũng xem như cũng là chuyện vui bất ngờ chứ nhỉ?
"Ừm." Hàn Nhã Thanh dĩ nhiên cũng hiểu tấm lòng của cậu, trái tim cô chợt thấy ấm áp, Minh Hạo của cô thật sự rất hiểu chuyện.
"Vậy con cũng muốn đi với anh hai." Bé Vũ Kỳ nghe thấy anh hai phải quay về thì cũng muốn về theo, cô không muốn rời xa anh hai, Đường Vũ Kỳ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh anh hai nên rất bám cậu.
"Ừ, cũng được, con về với anh hai luôn đi." Hàn Nhã Thanh ôm lấy Đường Vũ Kỳ rồi thơm lên má cô bé, Minh Hạo trở về, để Vũ Kỳ ở lại đây một mình thì cô càng thấy lo hơn.
Chờ hai con của cô quay về, cô sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện của công ty Dương Thị, tranh thủ thời gian giúp Dương Tầm Chiêu thâu tóm được công ty, chờ xong việc đó là cô có thể trở về ở cạnh hai bé cưng rồi.
"Em không định về với hai bé luôn sao?" Đường Bách Khiêm khẽ nheo mắt lại, nếu cả hai đứa bé đều trở về thì anh cảm thấy việc khuyên cô cùng về cũng sẽ không quá khó khăn.
Dù sao đối với cô thì hai đứa con là quan trọng nhất, cô xem chúng còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
Chuyện của Dương Tầm Chiêu chắc chắn không thể nào quan trọng bằng hai đứa nhỏ.
"Em vẫn chưa thể về được, em đã đồng ý với Dương Tầm Chiêu rồi." Hàn Nhã Thanh không hề do dự, thậm chí chẳng suy nghĩ gì mà thốt ra câu nói đó.
Cô chỉ nói là đã đồng ý với Dương Tầm Chiêu, không nói thêm gì khác, chuyện của đàn anh cô sẽ giữ bí mật, chuyện giữa cô và Dương Tầm Chiêu cô cũng sẽ không nhiều lời với người khác, kể cả đàn anh.
Đường Bách Khiêm thấy lòng mình nặng trĩu, anh cũng đã đoán được rằng cô sẽ từ chối, nên đã nghĩ ra rất nhiều rất nhiều lời nói dể khuyên nhủ cô. Nhưng anh thật sự không ngờ là cô lại từ chối một cách dứt khoát như vậy, thậm chí không cần suy nghĩ dù chỉ một giây.
Cô đã đồng ý với Dương Tầm Chiêu? Cô đã đồng ý với anh ta điều gì chứ?
Anh ta cho rằng chỉ cần là chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ, cô nhất định sẽ đặt hai đứa lên vị trí hàng đầu.
Trước giờ cô vẫn luôn như vậy.
Nhưng giờ đây anh lại cảm thấy cô còn coi trọng chuyện của Dương Tầm Chiêu hơn cả hai bé.
Chẳng lẽ vị trí của anh ta trong lòng cô bây giờ còn quan trọng hơn cả hai đứa con sao?
Trong thoáng chốc đó, những lời anh đã chuẩn bị từ trước chợt nghẹn lại nơi cuống họng, không thể thốt ra được.
Đường Bách Khiêm là người thông minh, hơn nữa anh cũng hiểu Hàn Nhã Thanh, anh biết cứ cái đà này mà anh còn nói thêm gì nữa thì sẽ khiến cô sinh lòng nghỉ ngờ.
Đúng là anh cố ý muốn khiến cô cách xa Dương Tầm Chiêu, nhưng chuyện này anh lại không muốn để cô biết được.
"Được, vậy anh đưa hai bé về trước, em cũng tranh thủ về sớm nhé." Đường Bách Khiêm cố buộc bản thân phải thốt ra những lời hoàn toàn trái người với mong muốn của chính mình.
"Cảm ơn đàn anh." Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhẹ, hai bé đã lớn lên ở nước M từ nhỏ, nơi đó có một gia đình lớn, mọi người đều như người thân của nhau vậy, thế nên hai bé trở về đó cô cũng không phải lo lắng.
Trước kia khi cô có nhiệm vụ cũng chính mọi người đã chăm sóc hai bé.
Bên kia, Dương Tầm Chiêu nhìn tin nhăn do cậu năm Tào gửi, đôi mắt khẽ híp ánh lên vẻ gì đó khác lạ, rồi sau đó khóe môi anh chậm rãi nhếch lên. Lúc Dương Tâm Chiêu nhận được tin nhắn của cậu năm Tào thì vừa hay anh cũng đang đứng gần xe, định vị mà cậu năm Tào gửi tới lại cách Dương Thị rất gần, nếu đi qua con đường nhỏ chính giữ thì chỉ cần khoảng mười phút là tới, còn nếu lái xe thì lại phải vòng xa hơn, như thế còn tốn thời gian hơn nữa. Cho nên anh định sẽ chạy bộ tới đó, cứ chạy với tốc độ chạy nước rút là khoảng vài phút sẽ tới ngay.
Nhưng anh mới chạy vài bước thì cậu năm Tào lại gửi tin nhắn đến, hơn nữa còn gửi liên tiếp hai tin.
Dương Tầm Chiêu thoáng khựng lại vài giây rồi sau đó tiếp tục chạy về phía trước.
Anh biết rất rõ năng lực của Hàn Nhã Thanh, cô gái kia vô cùng cảnh giác, mà Tào Du thấy cô rồi mới gọi điện thoại cho anh.
Với năng lực của cô thì không thể nào không phát hiện ra Tào Du, huống chi bên cạnh còn có thêm tên Đường Bách Khiêm kia nữa, thế nên Dương Tầm Chiêu cảm thấy hắn Tào Du đã bị phát hiện rồi.
Anh nghĩ hai tin nhắn này không phải do Tào Du gửi tới, nếu anh đoán không sai, vậy tin nhắn này hẳn là do Đường Bách Khiêm gửi. Thế là Dương Tầm Chiêu lại chạy nhanh hơn, lúc chạy tới đầu đường anh lại nhanh chóng nhìn thoáng qua điện thoại trong tay, sau đó lại trông thấy vị trí của Tào Du đang thay đổi.
Có thể thấy được là Tào du đang lái xe đi về hướng đông.
Dương Tầm Chiêu vốn cho rằng hai tin nhắn đó là do Đường Bách Khiêm gửi, có lẽ lúc đó Tào Du bị ép buộc, không thể chống đối, nhưng nếu Tào Du đã rời đi, vậy có nghĩa là Đường Bách Khiêm cũng đã đi rồi.
Anh cho rằng nếu Đường Bách Khiêm đã rời đi, Tào du chắc chắn sẽ gọi điện nói rõ với anh.
Nhưng anh vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ Tào Du, mà bây giờ anh ta vẫn đang lái xe đi về hướng đông?
Dương Tầm Chiêu híp mắt, anh vừa chạy vừa gọi điện thoại cho cậu năm Tào, bây giờ chỉ có Tào Du mới có thể nói rõ mọi chuyện cho anh biết.
Tào Du đang lái xe trông thấy tên người gọi đến thì mí mắt giật liên hồi.
Anh không muốn lừa anh ba đâu, thật sự không muốn mà.
/652
|