Hoặc là bởi vì vợ chông ông và cô bé kia có duyên, nếu đã như vậy thì sao ông có thể nhìn người khác bắt nạt cô bé ở ngay trước mặt mình chứ.
Hàn Nhã Thanh cười khẽ, ông cụ Đường đã nói lời mà cô chuẩn bị muốn nói.
"Ông Đường, chuyện này không liên quan đến ông, ông đừng xen vào chuyện người khác." Ông cụ Cố thẹn quá hóa giận, ông vốn cho rằng dưới tình huống không có ai dám lên tiếng.
"Sao lại không liên quan, tôi đang định lừa cô bé này, không, đưa cô bé về làm vợ của Đường Lăng nhà chúng tôi, cho nên cô bé là người nhà họ Đường." Bà cụ Đường đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, giống như gà mái bảo vệ Hàn Nhã Thanh.
Bà cụ Đường cũng không biết lúc này mình lại nói đúng một câu.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm động, cô nghe bà cụ Đường nói thì lại không nhịn được cười.
Lừa cô về làm vợ của Đường Lăng? Chuyện này có chút kinh khủng.
Bà cụ Dương ngạc nhiên, Dương Tầm Chiêu cưới Hàn Nhã Thanh, bà ta vô cùng không hài lòng, bà cụ Đường còn muốn cưới Hàn Nhã Thanh về làm vợ của Đường Lăng sao?
Bà cụ Đường nghĩ thế nào vậy? Chẳng lẽ bà cụ Đường mắt mù?
Trương Nguyệt Bình nhìn bà cụ Đường đột nhiên mở miệng nói: "Cô ta hạ độc Chính Tân nhà tôi, chuyện này không thể bỏ qua được, bà cụ Đường, bà phải nói lý lẽ mới được."
"Lý lẽ, đương nhiên phải nói lý lẽ rôi, Chính Tân ngất xỉu đúng không, được rồi tôi nói Trác Hiểu Lam đến kiểm tra cho cậu ta, mọi người cũng biết năng lực của Trác Hiểu Lam rồi, đương nhiên nếu cô cân pháp y thì tôi sẽ gọi Mạnh Phi Phi tới, kỹ thuật chắc chắn đứng đầu." Bà cụ Đường nói có vẻ tàn nhẫn, pháp y chính là kiểm tra xác chết.
"Chính Tân nhà tôi chưa chết đâu, bà đang nguyền rủa Chính Tân sao?" Cơ thể Trương Nguyệt Bình run lên.
"À, thì ra là chưa chết, nếu người chưa chết thì vì sao lại muốn bắt cô bé nhà tôi đi." Lúc này bà cụ Đường coi Hàn Nhã Thanh là cô bé nhà họ Đường.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Cố Chính Tân, phát hiện ngón tay Cố Chính Tân hơi động đậy, Hàn Nhã Thanh thầm cười lạnh, quả nhiên cậu ta giả bộ bất tỉnh!
Người nhà họ Cố đúng là người này trâu bò hơn người kial
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy cái nĩa phía sau bàn ăn, có lẽ có người vừa ăn nhưng chưa dọn đi.
Hàn Nhã Thanh nhân lúc mọi người không chú ý thì cầm cái nĩa từ trên bàn, sau đó đâm mạnh vào đùi Cố Chính Tân, cô dùng hết sức lực, không chút nể tình.
"A." Cố Chính Tân đột nhiên đau đớn, kêu lớn lên, trừng mắt nhìn Hàn Nhã Thanh: "Cô, người phụ nữ đáng chết này, cô dám dùng nĩa đâm tôi?
Bởi vì vừa rồi cậu ta thua thê thảm nên không còn mặt mũi, sau đó giả bộ bất tỉnh, cậu ta nghe thấy ông nội muốn bắt cô lại thì trong lòng thầm đắc ý, không nghĩ tới người phụ nữ lại lấy nĩa đâm cậu ta, hơn nữa còn đâm mạnh như thế.
"Không có, tôi không làm gì cả." Hàn Nhã Thanh xòe tay ra, vẻ mặt vô tội.
Lúc này cái nĩa vẫn còn cắm vào đùi Cố Chính Tân, vừa nãy không ai nhìn thấy cô ra tay, cô không thừa nhận thì sao?
Tức chết bọn họ.
"Cô? Cô?" Cố Chính Tân không nói nên lời.
"Không phải anh đang hôn mê sao? Còn biết dưới bàn xảy ra chuyện gì? Cho nên anh đừng vu oan cho tôi." Hàn Nhã Thanh lại vô tội nói một câu: "Nhà họ Cố mấy người quá đáng sợ, tôi sợ mình không đi ra ngoài được."
Ông cụ Cố nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thì khuôn mặt trầm xuống, con nhóc chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ.
Sau đó Hàn Nhã Thanh còn nói một câu làm cho ông cụ Cố hôn bay phách lạc.
Hàn Nhã Thanh đứng lên, duỗi lưng một cái.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Chính Tân đang đau đớn một cái
Sau đó cô lại nhìn ông cụ Cố, không chút để ý nói: "Cố Chính Luân là người nhà họ Cố sao?"
"Cô muốn nói cái gì?" Ông cụ Cố nghe cô đột nhiên nhắc tới Cố Chính Luân thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, nhất thời không hiểu ý của cô.
"Hai năm trước vụ án của Cố Chính Luân ở nước M..." Hàn Nhã Thanh không nói hết, nhưng cô biết ông cụ Cố sẽ hiểu.
Năm đó không nhiều người biết Cố Chính Luân ở nước M, ngoại trừ nhà họ Cố ở thành phố A.
Hai năm trước Cố Chính Luân cưỡng hiếp rồi giết một cô gái ở nước A, vụ án đó làm cho bọn họ phải làm một luật sư giỏi, nhà họ Cố không mua chuộc được luật sư nên mua chuộc người bên cạnh luật sư và nhân chứng bên cạnh nạn nhân để vu oan cho luật sư kia.
Cuối cùng chẳng những luật sự thua kiện và cũng bị thu lại bằng luật sư.
Sau đó nhà họ Cố đã cho người nhà nạn nhân một số tiền, đổi lời khai nói cô gái và Cố Chính Luân là quan hệ nam nữ, hơn nữa cô gái chết bởi vì đột nhiên phát bệnh.
Cho nên luật sư kia thật sự bị dồn vào đường cùng.
Nhà họ Cố vẫn không hài lòng, cuối cùng tìm người tạo ra một cuộc tai nạn xe đâm chết luật sư kia.
Luật sự kia và Hàn Nhã Thanh gặp nhau mấy lần, anh ta là người chính trực, cho nên lúc ấy cô điều tra vụ án kia thì biết được nhà họ Cố đúng là tàn nhẫn, độc ác, người lái xe đâm chết luật sự xuống vách núi, sau đó cũng lao xe xuống đó.
Năm đó nhà họ Cổ đã phong tỏa tất cả tin tức, người bình thường tuyệt đối không biết.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhắc tới chuyện đó thì ông cụ Cố khiếp sợ, đôi mắt lóe lên sợ hãi, rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Sao cô biết chuyện hai năm trước? Người biết được chuyện đó tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Ông cụ Cố cũng biết mình không thể chọc vào thế lực ở nước M, cho nên anh không thể không kiêng kị.
Hàn Nhã Thanh biết mình đã đạt được mục đích nên không quan tâm ông cụ Cố.
"Nhã Thanh cảm ơn ông cụ Đường, cảm ơn bà cụ Đường." Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ Đường và bà cụ Đường thì cười nhẹ, không biết vì sao cô nhìn hai người này lại có cảm giác thân thiết, không nhịn được muốn cười.
"Cô bé, không cần khách sáo." Bà cụ Đường cười tươi như hoa, con ngươi lóe lên đột nhiên nói: "Cô bé, cháu có thể cân nhắc đến đề nghị lúc nãy của bà hay không?”
Hàn Nhã Thanh nhìn bà cụ Đường tha thiết mong chờ thì nụ cười càng sâu hơn, cô thật sự không nhẫn tâm từ chối thẳng bà cụ Đường, cho nên cô dùng cách uyển chuyển lại có sức thuyết phục nói: "Đường Lăng sẽ không lấy cháu đâu."
Cô là vợ của Dương Tầm Chiêu mà Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu là anh em, Đường Lăng tuyệt đối sẽ không làm chuyện cướp vợ bạn, cho nên Đường Lăng tuyệt đối sẽ không lãy cô.
Đường Lăng sẽ không lấy cô thì chuyện này kết thúc.
Hàn Nhã Thanh cười khẽ, ông cụ Đường đã nói lời mà cô chuẩn bị muốn nói.
"Ông Đường, chuyện này không liên quan đến ông, ông đừng xen vào chuyện người khác." Ông cụ Cố thẹn quá hóa giận, ông vốn cho rằng dưới tình huống không có ai dám lên tiếng.
"Sao lại không liên quan, tôi đang định lừa cô bé này, không, đưa cô bé về làm vợ của Đường Lăng nhà chúng tôi, cho nên cô bé là người nhà họ Đường." Bà cụ Đường đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, giống như gà mái bảo vệ Hàn Nhã Thanh.
Bà cụ Đường cũng không biết lúc này mình lại nói đúng một câu.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm động, cô nghe bà cụ Đường nói thì lại không nhịn được cười.
Lừa cô về làm vợ của Đường Lăng? Chuyện này có chút kinh khủng.
Bà cụ Dương ngạc nhiên, Dương Tầm Chiêu cưới Hàn Nhã Thanh, bà ta vô cùng không hài lòng, bà cụ Đường còn muốn cưới Hàn Nhã Thanh về làm vợ của Đường Lăng sao?
Bà cụ Đường nghĩ thế nào vậy? Chẳng lẽ bà cụ Đường mắt mù?
Trương Nguyệt Bình nhìn bà cụ Đường đột nhiên mở miệng nói: "Cô ta hạ độc Chính Tân nhà tôi, chuyện này không thể bỏ qua được, bà cụ Đường, bà phải nói lý lẽ mới được."
"Lý lẽ, đương nhiên phải nói lý lẽ rôi, Chính Tân ngất xỉu đúng không, được rồi tôi nói Trác Hiểu Lam đến kiểm tra cho cậu ta, mọi người cũng biết năng lực của Trác Hiểu Lam rồi, đương nhiên nếu cô cân pháp y thì tôi sẽ gọi Mạnh Phi Phi tới, kỹ thuật chắc chắn đứng đầu." Bà cụ Đường nói có vẻ tàn nhẫn, pháp y chính là kiểm tra xác chết.
"Chính Tân nhà tôi chưa chết đâu, bà đang nguyền rủa Chính Tân sao?" Cơ thể Trương Nguyệt Bình run lên.
"À, thì ra là chưa chết, nếu người chưa chết thì vì sao lại muốn bắt cô bé nhà tôi đi." Lúc này bà cụ Đường coi Hàn Nhã Thanh là cô bé nhà họ Đường.
Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Cố Chính Tân, phát hiện ngón tay Cố Chính Tân hơi động đậy, Hàn Nhã Thanh thầm cười lạnh, quả nhiên cậu ta giả bộ bất tỉnh!
Người nhà họ Cố đúng là người này trâu bò hơn người kial
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy cái nĩa phía sau bàn ăn, có lẽ có người vừa ăn nhưng chưa dọn đi.
Hàn Nhã Thanh nhân lúc mọi người không chú ý thì cầm cái nĩa từ trên bàn, sau đó đâm mạnh vào đùi Cố Chính Tân, cô dùng hết sức lực, không chút nể tình.
"A." Cố Chính Tân đột nhiên đau đớn, kêu lớn lên, trừng mắt nhìn Hàn Nhã Thanh: "Cô, người phụ nữ đáng chết này, cô dám dùng nĩa đâm tôi?
Bởi vì vừa rồi cậu ta thua thê thảm nên không còn mặt mũi, sau đó giả bộ bất tỉnh, cậu ta nghe thấy ông nội muốn bắt cô lại thì trong lòng thầm đắc ý, không nghĩ tới người phụ nữ lại lấy nĩa đâm cậu ta, hơn nữa còn đâm mạnh như thế.
"Không có, tôi không làm gì cả." Hàn Nhã Thanh xòe tay ra, vẻ mặt vô tội.
Lúc này cái nĩa vẫn còn cắm vào đùi Cố Chính Tân, vừa nãy không ai nhìn thấy cô ra tay, cô không thừa nhận thì sao?
Tức chết bọn họ.
"Cô? Cô?" Cố Chính Tân không nói nên lời.
"Không phải anh đang hôn mê sao? Còn biết dưới bàn xảy ra chuyện gì? Cho nên anh đừng vu oan cho tôi." Hàn Nhã Thanh lại vô tội nói một câu: "Nhà họ Cố mấy người quá đáng sợ, tôi sợ mình không đi ra ngoài được."
Ông cụ Cố nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói thì khuôn mặt trầm xuống, con nhóc chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ.
Sau đó Hàn Nhã Thanh còn nói một câu làm cho ông cụ Cố hôn bay phách lạc.
Hàn Nhã Thanh đứng lên, duỗi lưng một cái.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Chính Tân đang đau đớn một cái
Sau đó cô lại nhìn ông cụ Cố, không chút để ý nói: "Cố Chính Luân là người nhà họ Cố sao?"
"Cô muốn nói cái gì?" Ông cụ Cố nghe cô đột nhiên nhắc tới Cố Chính Luân thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, nhất thời không hiểu ý của cô.
"Hai năm trước vụ án của Cố Chính Luân ở nước M..." Hàn Nhã Thanh không nói hết, nhưng cô biết ông cụ Cố sẽ hiểu.
Năm đó không nhiều người biết Cố Chính Luân ở nước M, ngoại trừ nhà họ Cố ở thành phố A.
Hai năm trước Cố Chính Luân cưỡng hiếp rồi giết một cô gái ở nước A, vụ án đó làm cho bọn họ phải làm một luật sư giỏi, nhà họ Cố không mua chuộc được luật sư nên mua chuộc người bên cạnh luật sư và nhân chứng bên cạnh nạn nhân để vu oan cho luật sư kia.
Cuối cùng chẳng những luật sự thua kiện và cũng bị thu lại bằng luật sư.
Sau đó nhà họ Cố đã cho người nhà nạn nhân một số tiền, đổi lời khai nói cô gái và Cố Chính Luân là quan hệ nam nữ, hơn nữa cô gái chết bởi vì đột nhiên phát bệnh.
Cho nên luật sư kia thật sự bị dồn vào đường cùng.
Nhà họ Cố vẫn không hài lòng, cuối cùng tìm người tạo ra một cuộc tai nạn xe đâm chết luật sư kia.
Luật sự kia và Hàn Nhã Thanh gặp nhau mấy lần, anh ta là người chính trực, cho nên lúc ấy cô điều tra vụ án kia thì biết được nhà họ Cố đúng là tàn nhẫn, độc ác, người lái xe đâm chết luật sự xuống vách núi, sau đó cũng lao xe xuống đó.
Năm đó nhà họ Cổ đã phong tỏa tất cả tin tức, người bình thường tuyệt đối không biết.
Lúc này Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhắc tới chuyện đó thì ông cụ Cố khiếp sợ, đôi mắt lóe lên sợ hãi, rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Sao cô biết chuyện hai năm trước? Người biết được chuyện đó tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Ông cụ Cố cũng biết mình không thể chọc vào thế lực ở nước M, cho nên anh không thể không kiêng kị.
Hàn Nhã Thanh biết mình đã đạt được mục đích nên không quan tâm ông cụ Cố.
"Nhã Thanh cảm ơn ông cụ Đường, cảm ơn bà cụ Đường." Hàn Nhã Thanh nhìn ông cụ Đường và bà cụ Đường thì cười nhẹ, không biết vì sao cô nhìn hai người này lại có cảm giác thân thiết, không nhịn được muốn cười.
"Cô bé, không cần khách sáo." Bà cụ Đường cười tươi như hoa, con ngươi lóe lên đột nhiên nói: "Cô bé, cháu có thể cân nhắc đến đề nghị lúc nãy của bà hay không?”
Hàn Nhã Thanh nhìn bà cụ Đường tha thiết mong chờ thì nụ cười càng sâu hơn, cô thật sự không nhẫn tâm từ chối thẳng bà cụ Đường, cho nên cô dùng cách uyển chuyển lại có sức thuyết phục nói: "Đường Lăng sẽ không lấy cháu đâu."
Cô là vợ của Dương Tầm Chiêu mà Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu là anh em, Đường Lăng tuyệt đối sẽ không làm chuyện cướp vợ bạn, cho nên Đường Lăng tuyệt đối sẽ không lãy cô.
Đường Lăng sẽ không lấy cô thì chuyện này kết thúc.
/652
|