Nhưng trong trường hợp này, Dương Tầm Chiêu đã bỏ qua một chuyện, anh hao tổn tâm sức điêu Thư ký Lưu đi, là vì không muốn Thư ký Lưu gặp mặt Hàn Nhã Thanh, bởi vì thỏa thuận giữa họ có ghi rằng nếu anh không ở thành phố A, nếu Hàn Nhã Thanh giúp anh lấy được cổ phần của Dương thị thì có thể đến gặp thư ký Lưu làm thủ tục ly hôn.
Trong tình hình bây giờ, Thư ký Lưu có khả năng sẽ gặp được Hàn Nhã Thanh.
Tất nhiên, Dương Tầm Chiêu tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, anh mới đi công tác được vài ngày mà vợ anh đã lấy được cổ phần của Dương Thị.
Người của đối phương không hiểu lời của Dương Tầm Chiêu là ý gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Dương Tầm Chiêu, tất cả đều kinh ngạc, lúc này bọn họ nhìn thấy nụ cười của Dương Tầm Chiêu thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Kỳ thực bọn họ thật sự không muốn đắc tội với Dương Tâm Chiêu, bởi vì bọn họ đều biết quá rõ thủ đoạn của Dương Tâm Chiêu.
Nhưng phía trên có lệnh, nếu không lấy được những thứ đó trở về thì tất cả sẽ chết, vì vậy họ không còn lựa chọn nào khác.
Dương Tầm Chiêu cũng không thèm nhìn những người đó, anh chỉ nhìn điện thoại, nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm có của cô lúc gọi điện ban nãy, nghĩ đến giọng nói mêm mại như bông của cô, nụ cười của anh lại càng sâu thêm vài phần.
Anh phát hiện, anh lại thấy nhớ cô rôi, đã mấy ngày không gặp, anh nhớ cô, rất nhớ cô, dường như anh đã trúng độc của cô rồi.
Nhưng mà, giải quyết hoàn toàn chuyện bên này cân phải mất một chút thời gian, có thể phải mất vài ngày nữa mới có thể trở về.
Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngước mắt lên nhìn đối phương, con ngươi lộ ra sự lạnh lùng, tàn nhẫn không chút che giấu.
Tốt lắm, chính là do bọn họ hại anh và vợ tạm thời phải cách xa nhau, anh nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá, nhất định sẽ khiến bọn họ phải hối hận.
Những người đó thấy hai mắt của Dương Tâm Chiêu đột nhiên quét tới, bọn họ không khỏi sợ hãi, ai cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ biết rất rõ, đó là bởi vì bọn họ có con tin trong tay, hơn nữa, bọn họ đã giấu con tin ở một nơi rất kín đáo, nếu không thì, giờ phút này bọn họ tuyệt đối không thể nào còn nguyên vẹn đứng trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Sự tàn nhẫn của Dương Tầm Chiêu, bọn họ đều biết.
Khi Hàn Nhã Thanh đến công ty, vốn cô muốn tìm thư ký Lưu, nhưng lại không thấy Thư ký Lưu đâu, vì vậy cô tự nghĩ cách vào phòng làm việc của Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu không bảo người trong công ty đi làm mà lại gọi điện cho cô, Hàn Nhã Thanh nghĩ, nhất định là do Dương Tầm Chiêu không muốn người trong công ty biết chuyện này.
Lấy năng lực của cô, muốn tránh những người khác vào phòng làm việc của Dương Tầm Chiêu mà không bị phát hiện cũng không khó lắm.
Sau khi Hàn Nhã Thanh vào phòng làm việc của Dương Tầm Chiêu, cô ấn mật khẩu mà anh gửi cho cô rôi mở két sắt ra, trong két sắt không có nhiều thứ lắm, phía trên cùng có đặt một cái USB, Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua liền thấy.
Sau khi Hàn Nhã Thanh lấy được USB, cũng không nhìn những thứ khác liền đóng két sắt lại, xưa nay cô không thích lục lọi đồ của người khác.
Hàn Nhã Thanh bật máy tính trên bàn làm việc của Dương Tâm Chiêu lên, máy tính ấn mật khẩu đăng nhập, vốn dĩ Hàn Nhã Thanh muốn gọi điện cho Dương Tầm Chiêu và hỏi anh mật khẩu đăng nhập, nhưng nghĩ đến chuyện anh vừa trêu chọc cô ban nãy, sau khi lấy điện thoại ra cô lại không gọi nữa.
Hàn Nhã Thanh nhớ tới có lần cô thấy Dương Tầm Chiêu mở máy tính, lúc đó Dương Tầm Chiêu không tránh cô, tuy rằng cô không nhìn kỹ nhưng cô luôn rất tinh ý, cô vẫn nhớ được một ít.
Hàn Nhã Thanh thử hai lần, sau đó đã mở được máy tính một cách suôn sẻ.
Hàn Nhã Thanh lắp USB vào máy tính, mở nội dung của USB. Trong USB có ba tệp, Dương Tầm Chiêu nói là tệp thứ hai.
Hàn Nhã Thanh không có mở tệp ra,cũng không xem nội dung bên trong mà trực tiếp gửi cho Dương Tầm Chiêu.
Cô biết Dương Tầm Chiêu có rất nhiêu bí mật, dù sao cô và Dương Tầm Chiêu cũng chỉ kết hôn theo thỏa thuận, cho nên, cô không có quyền xem bí mật của anh.
Hơn nữa, cho dù là vợ chồng thực sự cũng phải tôn trọng quyên riêng tư của nhau, không thể tự tiện xem đồ của đối phương nếu không được đối phương cho phép.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ đến hình như Dương Tâm Chiêu biết không ít chuyện của cô, bởi vì hôm đó Dương Tâm Chiêu thừa nhận anh đã từng điều tra cô và học trưởng của cô.
Lấy năng lực của Dương Tầm Chiêu, một khi muốn điêu tra thì cũng không thể giấu được.
Không biết anh có phát hiện ra chuyện hai bé con không?
Nhưng mà, hôm đó Dương Tâm Chiêu không có nhắc tới chuyện hai bé con, hoặc là anh đã điều tra ra nhưng lại cảm thấy không quá quan trọng, cho nên không nhắc tới, dù sao chuyện hai bé con cũng không liên quan đến anh.
Hoặc là, anh chưa điều tra được chuyện của hai bé con.
Lúc Hàn Nhã Thanh chuyển tài liệu cho anh thì nhìn thấy cái thư mục đặt tên rất đơn giản, chỉ viết chữ nước C€.
Nước C? Dương Tầm Chiêu cũng có sản nghiệp ở nước C sao? Lần này, Dương Tầm Chiêu đi công tác ở nước C sao?
Nước C rất loạn, anh có gặp nguy hiểm không?
Nhưng mà, cô nghĩ ngay đến năng lực của Dương Tầm Chiêu, với năng lực của anh thì không có bao nhiêu người có thể tạo thành nguy hiểm cho anh được.
Lân nào cô cũng thua trên tay anh.
Tài liệu nhanh chóng được gửi sang, lúc này Hàn Nhã Thanh mới lấy điện thoại gọi cho Dương Tầm Chiêu.
Điện thoại mới reo tiếng thứ hai, anh đã nghe máy.
“Em đã gửi cho anh tài liệu mà anh cần, anh kiểm tra đi.”
Trong tình hình bây giờ, Thư ký Lưu có khả năng sẽ gặp được Hàn Nhã Thanh.
Tất nhiên, Dương Tầm Chiêu tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, anh mới đi công tác được vài ngày mà vợ anh đã lấy được cổ phần của Dương Thị.
Người của đối phương không hiểu lời của Dương Tầm Chiêu là ý gì, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Dương Tầm Chiêu, tất cả đều kinh ngạc, lúc này bọn họ nhìn thấy nụ cười của Dương Tầm Chiêu thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Kỳ thực bọn họ thật sự không muốn đắc tội với Dương Tâm Chiêu, bởi vì bọn họ đều biết quá rõ thủ đoạn của Dương Tâm Chiêu.
Nhưng phía trên có lệnh, nếu không lấy được những thứ đó trở về thì tất cả sẽ chết, vì vậy họ không còn lựa chọn nào khác.
Dương Tầm Chiêu cũng không thèm nhìn những người đó, anh chỉ nhìn điện thoại, nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn hiếm có của cô lúc gọi điện ban nãy, nghĩ đến giọng nói mêm mại như bông của cô, nụ cười của anh lại càng sâu thêm vài phần.
Anh phát hiện, anh lại thấy nhớ cô rôi, đã mấy ngày không gặp, anh nhớ cô, rất nhớ cô, dường như anh đã trúng độc của cô rồi.
Nhưng mà, giải quyết hoàn toàn chuyện bên này cân phải mất một chút thời gian, có thể phải mất vài ngày nữa mới có thể trở về.
Dương Tầm Chiêu đột nhiên ngước mắt lên nhìn đối phương, con ngươi lộ ra sự lạnh lùng, tàn nhẫn không chút che giấu.
Tốt lắm, chính là do bọn họ hại anh và vợ tạm thời phải cách xa nhau, anh nhất định sẽ khiến bọn họ phải trả giá, nhất định sẽ khiến bọn họ phải hối hận.
Những người đó thấy hai mắt của Dương Tâm Chiêu đột nhiên quét tới, bọn họ không khỏi sợ hãi, ai cũng không dám thở mạnh.
Bọn họ biết rất rõ, đó là bởi vì bọn họ có con tin trong tay, hơn nữa, bọn họ đã giấu con tin ở một nơi rất kín đáo, nếu không thì, giờ phút này bọn họ tuyệt đối không thể nào còn nguyên vẹn đứng trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Sự tàn nhẫn của Dương Tầm Chiêu, bọn họ đều biết.
Khi Hàn Nhã Thanh đến công ty, vốn cô muốn tìm thư ký Lưu, nhưng lại không thấy Thư ký Lưu đâu, vì vậy cô tự nghĩ cách vào phòng làm việc của Dương Tầm Chiêu.
Dương Tầm Chiêu không bảo người trong công ty đi làm mà lại gọi điện cho cô, Hàn Nhã Thanh nghĩ, nhất định là do Dương Tầm Chiêu không muốn người trong công ty biết chuyện này.
Lấy năng lực của cô, muốn tránh những người khác vào phòng làm việc của Dương Tầm Chiêu mà không bị phát hiện cũng không khó lắm.
Sau khi Hàn Nhã Thanh vào phòng làm việc của Dương Tầm Chiêu, cô ấn mật khẩu mà anh gửi cho cô rôi mở két sắt ra, trong két sắt không có nhiều thứ lắm, phía trên cùng có đặt một cái USB, Hàn Nhã Thanh nhìn thoáng qua liền thấy.
Sau khi Hàn Nhã Thanh lấy được USB, cũng không nhìn những thứ khác liền đóng két sắt lại, xưa nay cô không thích lục lọi đồ của người khác.
Hàn Nhã Thanh bật máy tính trên bàn làm việc của Dương Tâm Chiêu lên, máy tính ấn mật khẩu đăng nhập, vốn dĩ Hàn Nhã Thanh muốn gọi điện cho Dương Tầm Chiêu và hỏi anh mật khẩu đăng nhập, nhưng nghĩ đến chuyện anh vừa trêu chọc cô ban nãy, sau khi lấy điện thoại ra cô lại không gọi nữa.
Hàn Nhã Thanh nhớ tới có lần cô thấy Dương Tầm Chiêu mở máy tính, lúc đó Dương Tầm Chiêu không tránh cô, tuy rằng cô không nhìn kỹ nhưng cô luôn rất tinh ý, cô vẫn nhớ được một ít.
Hàn Nhã Thanh thử hai lần, sau đó đã mở được máy tính một cách suôn sẻ.
Hàn Nhã Thanh lắp USB vào máy tính, mở nội dung của USB. Trong USB có ba tệp, Dương Tầm Chiêu nói là tệp thứ hai.
Hàn Nhã Thanh không có mở tệp ra,cũng không xem nội dung bên trong mà trực tiếp gửi cho Dương Tầm Chiêu.
Cô biết Dương Tầm Chiêu có rất nhiêu bí mật, dù sao cô và Dương Tầm Chiêu cũng chỉ kết hôn theo thỏa thuận, cho nên, cô không có quyền xem bí mật của anh.
Hơn nữa, cho dù là vợ chồng thực sự cũng phải tôn trọng quyên riêng tư của nhau, không thể tự tiện xem đồ của đối phương nếu không được đối phương cho phép.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nghĩ đến hình như Dương Tâm Chiêu biết không ít chuyện của cô, bởi vì hôm đó Dương Tâm Chiêu thừa nhận anh đã từng điều tra cô và học trưởng của cô.
Lấy năng lực của Dương Tầm Chiêu, một khi muốn điêu tra thì cũng không thể giấu được.
Không biết anh có phát hiện ra chuyện hai bé con không?
Nhưng mà, hôm đó Dương Tâm Chiêu không có nhắc tới chuyện hai bé con, hoặc là anh đã điều tra ra nhưng lại cảm thấy không quá quan trọng, cho nên không nhắc tới, dù sao chuyện hai bé con cũng không liên quan đến anh.
Hoặc là, anh chưa điều tra được chuyện của hai bé con.
Lúc Hàn Nhã Thanh chuyển tài liệu cho anh thì nhìn thấy cái thư mục đặt tên rất đơn giản, chỉ viết chữ nước C€.
Nước C? Dương Tầm Chiêu cũng có sản nghiệp ở nước C sao? Lần này, Dương Tầm Chiêu đi công tác ở nước C sao?
Nước C rất loạn, anh có gặp nguy hiểm không?
Nhưng mà, cô nghĩ ngay đến năng lực của Dương Tầm Chiêu, với năng lực của anh thì không có bao nhiêu người có thể tạo thành nguy hiểm cho anh được.
Lân nào cô cũng thua trên tay anh.
Tài liệu nhanh chóng được gửi sang, lúc này Hàn Nhã Thanh mới lấy điện thoại gọi cho Dương Tầm Chiêu.
Điện thoại mới reo tiếng thứ hai, anh đã nghe máy.
“Em đã gửi cho anh tài liệu mà anh cần, anh kiểm tra đi.”
/652
|