Đương nhiên, mấy lời này thư ký Lưu chỉ là nghĩ thầm, chứ nào dám nói ra.
“Thư ký Lưu, anh quay lại rồi sao?” Thư ký Nguyễn đúng lúc đi ngang qua nhìn thấy thư ký Lưu đứng ngây ngốc ở cửa văn phòng Tổng giám đốc, có chút khó hiểu.
“Không phải Tổng giám đốc bảo sau một tháng anh mới được quay lại sao?” Thư ký Nguyễn nhớ lúc thư ký Lưu đi có nói, Tổng giám đốc bảo thư ký Lưu không được quay lại trong một tháng, nhưng lúc đó mọi người đều cho rằng thư ký Lưu chỉ đùa thôi, cho nên lúc này lời của thư ký Nguyễn cũng thuần túy chỉ là chọc anh ta mà thôi.
Thư ký Lưu nghe thấy lời của thư ký Nguyễn thì khẽ sững sờ, thực ra anh ta cũng luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, mấy ngày trước, Tổng giám đốc đột nhiên bảo anh ta đi công tác, còn nói trong một tháng không được về thành phố A, Tổng giám đốc còn dặn dò cho dù chuyện bên đó có hoàn thành rồi, cho dù bên này có chuyện đi nữa, anh ta cũng không được về thành phố A.
Nhưng mà, lần này là Tổng giám đốc có việc gấp, bảo anh ta về, anh ta cũng có chút hiểu biết về tình hình bên nước C, đó là chuyện mạng người quan trọng, nếu không Tổng giám đốc tuyệt đối sẽ không bảo anh ta về.
Chỉ là, anh ta đến bây giờ cũng không biết Tổng giám đốc tại sao lại đột nhiên điều anh ta đi, hơn nữa còn điều đến một nơi hẻo lánh như vậy, anh ta càng không hiểu tại sao Tổng giám đốc lại dặn anh ta trong một tháng không được quay về.
Lúc đó khi Tổng giám đốc ra cái lệnh này, sắc mặt có chút đáng sợ, anh ta căn bản không dám hỏi, anh ta cảm thấy có thể là anh ta đã làm sai chuyện gì đó chọc giận Tổng giám đốc rồi.
Thư lý Lưu không có trả lời thư ký Nguyễn, chỉ nhìn hiệp nghị trong tay một cái, lại thở dài một hơi, lại nhìn cửa văn phòng một cái, lúc này mới nhấc chân rời khỏi.
Lúc này, nước C.
Trước đó Dương Tầm Chiêu đã lên tiếng, không nhìn thấy người của anh bình an vô sự quay lại, tất cả mọi người có mặt đều không được rời khỏi, cho nên người của đối phương có mặt tại hiện trường, ai nấy đều thấp thỏm.
Bọn họ sợ thả người rồi, đến lúc đó Dương Tầm Chiêu không tha cho bọn họ, bọn họ sợ thủ đoạn của Dương Tầm Chiêu.
Cho nên, hồi nãy có một người bởi vì quá căng thẳng, quá sợ hãi mà cây súng trong tay không cẩn thận cướp cò, nhưng cũng may không có làm ai bị thương, cục diện cũng bị Dương Tầm Chiêu khống chế rất nhanh.
Sau khi khống chế cục diện, Dương Tầm Chiêu nghĩ đến cuộc gọi của thư ký Lưu hồi nãy, lại nghĩ đến Hàn Nhã Thanh vẫn còn đang ở trong văn phòng của anh, đôi con ngươi đột nhiên khẽ lập lòe.
Sau đó anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của , gọi qua đó.
Hàn Nhã Thanh lúc này đang yên lặng đợi ở trong văn phòng của Dương Tâm Chiêu, điện thoại của cô lại đột nhiên reo lên, Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên của Dương Tầm Chiêu trên màn hình hiển thị, đôi con ngươi cô liền nhanh chóng loé lên một cái, sao anh lại gọi điện thoại tới?
Anh còn có chuyện gì sao?
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự một hồi, hồi nãy thư ký Lưu đi làm thủ tục ly hôn rồi, lúc này anh đột nhiên gọi cho cô là có chuyện gì?
Hàn Nhã Thanh nghĩ ngợi, quyết định nghe máy.
Chỉ là, tay của cô vừa ấn vào nút nghe máy thì chuông điện thoại đột nhiên ngừng lại.
Hàn Nhã Thanh nhìn điện thoại, đôi con ngươi khẽ lập loè, sao lại cúp rồi? Gọi lộn rồi sao? Hay là xảy ra chuyện gì rồi? Cô có cần gọi lại không?
Hàn Nhã Thanh nghĩ, hay là cô gọi đi hỏi thử xem, lỡ như anh thật sự có chuyện gì thì sao?
Chỉ là, điện thoại của Hàn Nhã Thanh còn chưa gọi đi, thì cửa văn phòng đã bị mở ra rồi.
Người vào là thư ký Lưu, còn có một luật sư.
“Bà chủ, đây là luật sư Minh.” Thư ký Lưu trực tiếp giới thiệu.
“Chào anh.” Hàn Nhã Thanh lịch sự chào hỏi.
“Chào cô, xin hỏi cô đã mang theo giấy tờ có liên quan chưa.” Luật sư nhìn Hàn Nhã Thanh, thái độ rất khách sáo, chỉ là mang máng có mang theo một chút gì đó kinh ngạc, hiểu nhiên là không tin Tổng giám đốc của bọn họ lại lấy một người phụ nữ như vậy cho lắm.
Nhưng, dù sao cũng là kết hôn hợp đồng, những cái khác chắc cũng không đáng kể gì rồi.
“Mang rồi.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lấy tất cả giấy tờ có liên quan ra, bao gồm cả giấy kết hôn của cô và
“Thư ký Lưu, anh quay lại rồi sao?” Thư ký Nguyễn đúng lúc đi ngang qua nhìn thấy thư ký Lưu đứng ngây ngốc ở cửa văn phòng Tổng giám đốc, có chút khó hiểu.
“Không phải Tổng giám đốc bảo sau một tháng anh mới được quay lại sao?” Thư ký Nguyễn nhớ lúc thư ký Lưu đi có nói, Tổng giám đốc bảo thư ký Lưu không được quay lại trong một tháng, nhưng lúc đó mọi người đều cho rằng thư ký Lưu chỉ đùa thôi, cho nên lúc này lời của thư ký Nguyễn cũng thuần túy chỉ là chọc anh ta mà thôi.
Thư ký Lưu nghe thấy lời của thư ký Nguyễn thì khẽ sững sờ, thực ra anh ta cũng luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, mấy ngày trước, Tổng giám đốc đột nhiên bảo anh ta đi công tác, còn nói trong một tháng không được về thành phố A, Tổng giám đốc còn dặn dò cho dù chuyện bên đó có hoàn thành rồi, cho dù bên này có chuyện đi nữa, anh ta cũng không được về thành phố A.
Nhưng mà, lần này là Tổng giám đốc có việc gấp, bảo anh ta về, anh ta cũng có chút hiểu biết về tình hình bên nước C, đó là chuyện mạng người quan trọng, nếu không Tổng giám đốc tuyệt đối sẽ không bảo anh ta về.
Chỉ là, anh ta đến bây giờ cũng không biết Tổng giám đốc tại sao lại đột nhiên điều anh ta đi, hơn nữa còn điều đến một nơi hẻo lánh như vậy, anh ta càng không hiểu tại sao Tổng giám đốc lại dặn anh ta trong một tháng không được quay về.
Lúc đó khi Tổng giám đốc ra cái lệnh này, sắc mặt có chút đáng sợ, anh ta căn bản không dám hỏi, anh ta cảm thấy có thể là anh ta đã làm sai chuyện gì đó chọc giận Tổng giám đốc rồi.
Thư lý Lưu không có trả lời thư ký Nguyễn, chỉ nhìn hiệp nghị trong tay một cái, lại thở dài một hơi, lại nhìn cửa văn phòng một cái, lúc này mới nhấc chân rời khỏi.
Lúc này, nước C.
Trước đó Dương Tầm Chiêu đã lên tiếng, không nhìn thấy người của anh bình an vô sự quay lại, tất cả mọi người có mặt đều không được rời khỏi, cho nên người của đối phương có mặt tại hiện trường, ai nấy đều thấp thỏm.
Bọn họ sợ thả người rồi, đến lúc đó Dương Tầm Chiêu không tha cho bọn họ, bọn họ sợ thủ đoạn của Dương Tầm Chiêu.
Cho nên, hồi nãy có một người bởi vì quá căng thẳng, quá sợ hãi mà cây súng trong tay không cẩn thận cướp cò, nhưng cũng may không có làm ai bị thương, cục diện cũng bị Dương Tầm Chiêu khống chế rất nhanh.
Sau khi khống chế cục diện, Dương Tầm Chiêu nghĩ đến cuộc gọi của thư ký Lưu hồi nãy, lại nghĩ đến Hàn Nhã Thanh vẫn còn đang ở trong văn phòng của anh, đôi con ngươi đột nhiên khẽ lập lòe.
Sau đó anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của , gọi qua đó.
Hàn Nhã Thanh lúc này đang yên lặng đợi ở trong văn phòng của Dương Tâm Chiêu, điện thoại của cô lại đột nhiên reo lên, Hàn Nhã Thanh lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên của Dương Tầm Chiêu trên màn hình hiển thị, đôi con ngươi cô liền nhanh chóng loé lên một cái, sao anh lại gọi điện thoại tới?
Anh còn có chuyện gì sao?
Hàn Nhã Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự một hồi, hồi nãy thư ký Lưu đi làm thủ tục ly hôn rồi, lúc này anh đột nhiên gọi cho cô là có chuyện gì?
Hàn Nhã Thanh nghĩ ngợi, quyết định nghe máy.
Chỉ là, tay của cô vừa ấn vào nút nghe máy thì chuông điện thoại đột nhiên ngừng lại.
Hàn Nhã Thanh nhìn điện thoại, đôi con ngươi khẽ lập loè, sao lại cúp rồi? Gọi lộn rồi sao? Hay là xảy ra chuyện gì rồi? Cô có cần gọi lại không?
Hàn Nhã Thanh nghĩ, hay là cô gọi đi hỏi thử xem, lỡ như anh thật sự có chuyện gì thì sao?
Chỉ là, điện thoại của Hàn Nhã Thanh còn chưa gọi đi, thì cửa văn phòng đã bị mở ra rồi.
Người vào là thư ký Lưu, còn có một luật sư.
“Bà chủ, đây là luật sư Minh.” Thư ký Lưu trực tiếp giới thiệu.
“Chào anh.” Hàn Nhã Thanh lịch sự chào hỏi.
“Chào cô, xin hỏi cô đã mang theo giấy tờ có liên quan chưa.” Luật sư nhìn Hàn Nhã Thanh, thái độ rất khách sáo, chỉ là mang máng có mang theo một chút gì đó kinh ngạc, hiểu nhiên là không tin Tổng giám đốc của bọn họ lại lấy một người phụ nữ như vậy cho lắm.
Nhưng, dù sao cũng là kết hôn hợp đồng, những cái khác chắc cũng không đáng kể gì rồi.
“Mang rồi.” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lấy tất cả giấy tờ có liên quan ra, bao gồm cả giấy kết hôn của cô và
/652
|