Cho nên anh đã sớm biết là cô sẽ đi qua chỗ này, cũng đã sớm nghĩ đến cô sẽ xuống xe ở chỗ này. Tại sao chứ? Tại sao anh lại biết cô sẽ xuống xe ở đây?
Hàn Nhã Thanh hơi ngước mắt lên nhìn về phía trên của anh, ở phía trên của anh có một bảng hiệu rất dễ nhìn thấy, trên đó viết rất rõ ràng: khu du lịch thôn Minh Hồ hoan nghênh quý khách.
Giờ phút này, anh đang đứng ở phía dưới bảng hiệu đó.
Là trùng hợp sao? Hay là do cố ý?
Cô cảm giác dựa vào tác phong của người này, nếu làm chuyện gì thì đều cố gắng sắp xếp cho thật tốt, khả năng trùng hợp không quá lớn.
Nhưng mà tại sao anh lại cố ý ở đây?
Thật ra thì anh xuất hiện ở đây vốn dĩ không bình thường.
“Anh đi về trước đi, tôi gặp được bạn của mình, để tôi kêu bạn của tôi đưa tôi về nhà.” lại cảm giác được có gì đó không đúng.
Người trên bức ảnh này là mẹ, nhưng mà cô không nhớ được mẹ lại có ảnh chụp như thế này, màu sắc và khung cảnh này có chút kỳ lạ.
“Đây là ảnh chụp của bà nội tôi.” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, giọng nói rất dịu dàng.
Hàn Nhã Thanh giật mình, hai mắt chậm rãi ngước lên nhìn về phía anh, đáp án rõ ràng vô cùng sống động, cô thông minh như vậy, đã sớm suy nghĩ hiểu ra rồi, nhưng mà việc này đến quá đột ngột, cho nên cô mới cảm thấy ngây người.
Lúc này cô đang đớ người, ngây ngốc, trong lúc nhất thời đầu óc đang quay vòng vòng.
“Có ý gì chứ?” Sau đó Hàn Nhã Thanh nghe thấy mình hỏi ra một câu như vậy.
Hàn Nhã Thanh hơi ngước mắt lên nhìn về phía trên của anh, ở phía trên của anh có một bảng hiệu rất dễ nhìn thấy, trên đó viết rất rõ ràng: khu du lịch thôn Minh Hồ hoan nghênh quý khách.
Giờ phút này, anh đang đứng ở phía dưới bảng hiệu đó.
Là trùng hợp sao? Hay là do cố ý?
Cô cảm giác dựa vào tác phong của người này, nếu làm chuyện gì thì đều cố gắng sắp xếp cho thật tốt, khả năng trùng hợp không quá lớn.
Nhưng mà tại sao anh lại cố ý ở đây?
Thật ra thì anh xuất hiện ở đây vốn dĩ không bình thường.
“Anh đi về trước đi, tôi gặp được bạn của mình, để tôi kêu bạn của tôi đưa tôi về nhà.” lại cảm giác được có gì đó không đúng.
Người trên bức ảnh này là mẹ, nhưng mà cô không nhớ được mẹ lại có ảnh chụp như thế này, màu sắc và khung cảnh này có chút kỳ lạ.
“Đây là ảnh chụp của bà nội tôi.” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, giọng nói rất dịu dàng.
Hàn Nhã Thanh giật mình, hai mắt chậm rãi ngước lên nhìn về phía anh, đáp án rõ ràng vô cùng sống động, cô thông minh như vậy, đã sớm suy nghĩ hiểu ra rồi, nhưng mà việc này đến quá đột ngột, cho nên cô mới cảm thấy ngây người.
Lúc này cô đang đớ người, ngây ngốc, trong lúc nhất thời đầu óc đang quay vòng vòng.
“Có ý gì chứ?” Sau đó Hàn Nhã Thanh nghe thấy mình hỏi ra một câu như vậy.
/652
|