Thật ra, ở phương diện này, Hàn Nhã Thanh vẫn luôn rất truyền thống.
"Hàn Nhã Thanh." Dương Tầm Chiêu cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, nếu có thể, thật sự muốn hung hăng ăn tươi nuốt sống cô.
Tuy nhiên, giờ phút này rõ ràng là không thể nào, vì cô đã xuống xe, đóng cửa xe, không chút do dự rời đi.
Chỉ có điều, lúc cô rời đi, quay lưng về phía anh, cô giơ tay lên vẫy vẫy, có mấy phần khoa trương và đắc ý.
Vốn muốn dùng sức dứt áo sơ mi ra và lao xuống bắt lấy cô, nhưng giúp đỡ.
Bây giờ ông nội vì chuyện này mà sinh bệnh phải nhập viện, cô biết bệnh tim của ông nội rất nghiêm trọng, không thế chịu đựng thêm bất cứ đả kích nào, nên việc này cô không thể mặc kệ.
Vì ông nội, cô chỉ có thể chủ động hẹn Bùi Dật Duy.
Nơi cô và Bùi Dật Duy hẹn cũng không cách xa chỗ này, lúc cô đến, đã nhìn thấy Bùi Dật Duy ngồi ở chỗ mà bọn họ trước kia thường xuyên ngồi.
Cô nhớ, khi đó, Bùi Dật Duy thích nhất là đưa cô đến đây, anh ta từng nói, một ngày nào đó anh ta sẽ mua lại chỗ này, hôm nay anh ta đã làm được, tất cả chỗ này đều đã thuộc về anh ta.
Xung quanh đều là nhà cao tầng, chỉ có nhà hàng nhỏ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, ở trong sự phồn vinh hoa lệ này lộ ra vẻ vô cùng đặc biệt.
"Thanh Thanh..." Thấy cô, vẻ mặt Bùi Dật Duy lập tức thay đổi.
"Anh động đến Hàn thị tôi mặc kệ, tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng tôi không thể để anh làm tổn thương ông nội, ông nội không sai, chuyện năm đó không có bất cứ mối liên quan nào đến ông nội!” Hàn Nhã Thanh ngồi xuống, không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đây là nguyên nhân hôm nay cô đến gặp anh ta, nguyên nhân duy nhất.
Năm đó, khi cô biết tất cả chân tướng sự việc, biết mục đích anh ta tiếp cận cô, cô và anh ta đã kết thúc.
Thấy thái độ của cô như vậy, Bùi Dật Duy sửng sốt, trong đôi mắt rõ ràng hiện lên vài phần thất vọng, anh ta tưởng rằng lần này cô chủ động hẹn anh ta, ít nhất cũng sẽ nói chuyện tình cảm, không ngờ cô lại thẳng thừng như vậy.
Trực tiếp không có bất cứ tình cảm gì, anh ta cho rằng năm đó cô yêu anh ta như vậy, bây giờ chắc chắn cũng không có cách nào quên anh ta.
"Thanh Thanh, tất cả những chuyện hôm nay anh làm, cũng chỉ là vì muốn gặp em, anh sẽ không động đến Hàn thị, anh sẽ không để ông cụ Hàn xảy ra chuyện!” Bùi Dật Duy nhìn cô, sắc mặt có chút khẩn trương, nhưng lại không hề che giấu tình cảm.
Trước kia anh ta làm tất cả với Hàn thị là vì trả thù, bây giờ anh ta chỉ vì muốn gặp cô.
"m” Hàn Nhã Thanh thấp giọng trả lời, cũng không có bất cứ phản ứng nào, trực tiếp bỏ qua biểu lộ tình ý của anh ta.
Có một số việc nếu như đã kết thúc, vậy cô ở chỗ này cũng không thể nào có khả năng khác.
Nhưng thái độ của Bùi Dật Duy cũng khiến cô yên tâm một chút, ít nhất cũng không cần lo lắng cho ông nội nữa, đây cũng là mục đích duy nhất khi cô đến gặp Bùi Dật Duy.
Hàn Nhã Thanh trực tiếp đứng dậy, muốn rời đi, mọi chuyện đã nói xong, đương nhiên cũng không cần ở lại nữa, cô làm việc từ trước đến nay luôn rất dứt khoát.
"Thanh Thanh" Bùi Dật Duy thấy cô định rời đi như vậy thì có chút gấp gáp, anh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay của cô.
Hàn Nhã Thanh dừng bước, đôi mặt hơi đảo qua nhìn về phía cánh tay anh ta đang nắm cổ tay cô, lông mày nhẽ nhíu lại.
"Thanh Thanh, chuyện trước kia, anh không muốn giải thích quá nhiều, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?” Bùi Dật Duy hiểu rất rõ cô, nên anh ta biết, giải thích nhiều cũng không có tác dụng.
Khoảnh khắc cô không hề do dự rời đi sau khi biết chân tướng sự việc vào sáu năm trước, anh ta đã hiểu.
Nhưng anh ta cũng tin rằng trong lòng cô vẫn còn có anh ta, vì trong phương diện tình cảm, từ trước đến nay cô vẫn luôn cố chấp.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chậm rãi nâng lên, rơi vào trên mặt anh ta, cũng chưa từng mở miệng, chỉ là đôi mắt có chút nặng nề.
Năm đó, sau khi cô phát hiện ra sự thật, đã cho anh ta cơ hội để lựa chọn, chọn cô, hoặc là chọn báo thù.
Nhưng lúc ấy, thứ anh ta lựa chọn không phải cô, nếu đã như vậy, bây giờ nói bắt đầu lại từ đầu, không phải quá buôn cười rồi sao.
Cánh tay đang cầm cổ tay cô của Bùi Dật Duy buông lỏng ra, mặc dù cô chưa từng nói chuyện, nhưng ý từ chối lại rất rõ ràng.
Đối với cô, anh ta hiểu rất rõ!
Giờ phút này cô không nói gì nhưng lại thăng tất cả những lời từ chối.
Bây giờ anh ta cũng biết, nguyên nhân hôm nay cô đến đây chỉ có một, không phải vì Hàn thị, không phải vì anh ta, thật ra là chỉ vì an nguy của ông cụ Hàn.
Anh ta hoàn toàn không ngờ, cô lại tuyệt tình như vậy, so với sáu năm trước còn lại lùng và tuyệt tình hơn.
Anh ta hiểu rõ tính cách của cô, chuyện cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, vậy nên, giờ phút này anh ta không thể không buông tay.
"Hàn Nhã Thanh." Dương Tầm Chiêu cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, nếu có thể, thật sự muốn hung hăng ăn tươi nuốt sống cô.
Tuy nhiên, giờ phút này rõ ràng là không thể nào, vì cô đã xuống xe, đóng cửa xe, không chút do dự rời đi.
Chỉ có điều, lúc cô rời đi, quay lưng về phía anh, cô giơ tay lên vẫy vẫy, có mấy phần khoa trương và đắc ý.
Vốn muốn dùng sức dứt áo sơ mi ra và lao xuống bắt lấy cô, nhưng giúp đỡ.
Bây giờ ông nội vì chuyện này mà sinh bệnh phải nhập viện, cô biết bệnh tim của ông nội rất nghiêm trọng, không thế chịu đựng thêm bất cứ đả kích nào, nên việc này cô không thể mặc kệ.
Vì ông nội, cô chỉ có thể chủ động hẹn Bùi Dật Duy.
Nơi cô và Bùi Dật Duy hẹn cũng không cách xa chỗ này, lúc cô đến, đã nhìn thấy Bùi Dật Duy ngồi ở chỗ mà bọn họ trước kia thường xuyên ngồi.
Cô nhớ, khi đó, Bùi Dật Duy thích nhất là đưa cô đến đây, anh ta từng nói, một ngày nào đó anh ta sẽ mua lại chỗ này, hôm nay anh ta đã làm được, tất cả chỗ này đều đã thuộc về anh ta.
Xung quanh đều là nhà cao tầng, chỉ có nhà hàng nhỏ này vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, ở trong sự phồn vinh hoa lệ này lộ ra vẻ vô cùng đặc biệt.
"Thanh Thanh..." Thấy cô, vẻ mặt Bùi Dật Duy lập tức thay đổi.
"Anh động đến Hàn thị tôi mặc kệ, tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng tôi không thể để anh làm tổn thương ông nội, ông nội không sai, chuyện năm đó không có bất cứ mối liên quan nào đến ông nội!” Hàn Nhã Thanh ngồi xuống, không nói nhiều lời vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đây là nguyên nhân hôm nay cô đến gặp anh ta, nguyên nhân duy nhất.
Năm đó, khi cô biết tất cả chân tướng sự việc, biết mục đích anh ta tiếp cận cô, cô và anh ta đã kết thúc.
Thấy thái độ của cô như vậy, Bùi Dật Duy sửng sốt, trong đôi mắt rõ ràng hiện lên vài phần thất vọng, anh ta tưởng rằng lần này cô chủ động hẹn anh ta, ít nhất cũng sẽ nói chuyện tình cảm, không ngờ cô lại thẳng thừng như vậy.
Trực tiếp không có bất cứ tình cảm gì, anh ta cho rằng năm đó cô yêu anh ta như vậy, bây giờ chắc chắn cũng không có cách nào quên anh ta.
"Thanh Thanh, tất cả những chuyện hôm nay anh làm, cũng chỉ là vì muốn gặp em, anh sẽ không động đến Hàn thị, anh sẽ không để ông cụ Hàn xảy ra chuyện!” Bùi Dật Duy nhìn cô, sắc mặt có chút khẩn trương, nhưng lại không hề che giấu tình cảm.
Trước kia anh ta làm tất cả với Hàn thị là vì trả thù, bây giờ anh ta chỉ vì muốn gặp cô.
"m” Hàn Nhã Thanh thấp giọng trả lời, cũng không có bất cứ phản ứng nào, trực tiếp bỏ qua biểu lộ tình ý của anh ta.
Có một số việc nếu như đã kết thúc, vậy cô ở chỗ này cũng không thể nào có khả năng khác.
Nhưng thái độ của Bùi Dật Duy cũng khiến cô yên tâm một chút, ít nhất cũng không cần lo lắng cho ông nội nữa, đây cũng là mục đích duy nhất khi cô đến gặp Bùi Dật Duy.
Hàn Nhã Thanh trực tiếp đứng dậy, muốn rời đi, mọi chuyện đã nói xong, đương nhiên cũng không cần ở lại nữa, cô làm việc từ trước đến nay luôn rất dứt khoát.
"Thanh Thanh" Bùi Dật Duy thấy cô định rời đi như vậy thì có chút gấp gáp, anh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay của cô.
Hàn Nhã Thanh dừng bước, đôi mặt hơi đảo qua nhìn về phía cánh tay anh ta đang nắm cổ tay cô, lông mày nhẽ nhíu lại.
"Thanh Thanh, chuyện trước kia, anh không muốn giải thích quá nhiều, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?” Bùi Dật Duy hiểu rất rõ cô, nên anh ta biết, giải thích nhiều cũng không có tác dụng.
Khoảnh khắc cô không hề do dự rời đi sau khi biết chân tướng sự việc vào sáu năm trước, anh ta đã hiểu.
Nhưng anh ta cũng tin rằng trong lòng cô vẫn còn có anh ta, vì trong phương diện tình cảm, từ trước đến nay cô vẫn luôn cố chấp.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh chậm rãi nâng lên, rơi vào trên mặt anh ta, cũng chưa từng mở miệng, chỉ là đôi mắt có chút nặng nề.
Năm đó, sau khi cô phát hiện ra sự thật, đã cho anh ta cơ hội để lựa chọn, chọn cô, hoặc là chọn báo thù.
Nhưng lúc ấy, thứ anh ta lựa chọn không phải cô, nếu đã như vậy, bây giờ nói bắt đầu lại từ đầu, không phải quá buôn cười rồi sao.
Cánh tay đang cầm cổ tay cô của Bùi Dật Duy buông lỏng ra, mặc dù cô chưa từng nói chuyện, nhưng ý từ chối lại rất rõ ràng.
Đối với cô, anh ta hiểu rất rõ!
Giờ phút này cô không nói gì nhưng lại thăng tất cả những lời từ chối.
Bây giờ anh ta cũng biết, nguyên nhân hôm nay cô đến đây chỉ có một, không phải vì Hàn thị, không phải vì anh ta, thật ra là chỉ vì an nguy của ông cụ Hàn.
Anh ta hoàn toàn không ngờ, cô lại tuyệt tình như vậy, so với sáu năm trước còn lại lùng và tuyệt tình hơn.
Anh ta hiểu rõ tính cách của cô, chuyện cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, vậy nên, giờ phút này anh ta không thể không buông tay.
/652
|