Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu
Chương 474: Nhưng mà Dương Tầm Chiêu không nghe thấy lời Hàn Nghiên Nghiên nói, anh không đáp lại, t
/652
|
“Do việc Dương Thị đầu tư vào Hàn Thị nên tôi và cậu ba Dương đã gặp mặt nhau một lần, nhưng tôi cứ tưởng người bận rộn như cậu ba Dương chắc hắn chẳng nhớ đến đâu, ai ngờ là anh ấy vẫn nhớ.” Hàn Nhã Thanh lặng lẽ thở ra một hơi, cô miễn cưỡng giải thích, mặc dù lý do này rất gượng gạo, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thực sự cô không thể nghĩ ra thêm lý do nào khác.
Dương Tầm Chiêu vừa nghe lời giải thích hời hợt của cô, vừa nheo đôi mắt, trong ánh mắt đã có thêm vài phần thờ ơ mờ mờ ảo ảo, độ cong trên khóe miệng rõ ràng cũng đã trở nên lạnh lùng hơn.
Anh từng gặp cô một lần ư? Vậy ý cô là hai người họ chỉ gặp một lần thôi sao?
Làm vợ chồng ba tháng, thời gian dài ngủ chung trên một chiếc giường, mỗi đêm anh đều muốn cô đến phát điên, vậy mà giờ cô lại nói bọn họ chỉ gặp đúng một lân sao?
Không ngờ là anh ấy vẫn nhớ? Anh có thể không nhớ được ư?
“Muốn làm anh không nhớ thì sợ là khó lắm, dù gì thì chúng ta...” Dương Tầm Chiêu lạnh lùng quét mắt qua người cô một lượt rồi đột ngột lên tiếng.
Hàn Nhã Thanh giật mình, cô giơ chân ra đá anh nhanh như chớp.
Dương Tầm Chiêu biết cô đang sợ anh nói linh tinh, trong ánh mắt lại càng rõ thêm vài phần lạnh nhạt.
Sau đó anh nhân lúc cô giơ chân đá sang, đột ngột cũng đưa chân kéo lấy chân cô sau đó kẹp lại, giữ chân cô ở giữa hai chân anh.
Động tác này của anh chỉ diễn ra ở bên dưới bàn, còn trên khuôn mặt anh không hề để lộ ra chút thay đổi nào.
Hàn Nhã Thanh lúc này hoàn toàn bị kinh ngạc, cô dùng lực muốn rút chân về, nhưng lại không thể rút ra được.
“Hai đứa làm sao cơ?” Ông Hàn nghe thấy Dương Tầm Chiêu chỉ nói nửa chừng như vậy thì rất hiếu kỳ, ông cảm giác Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không đơn giản là chỉ gặp nhau một lân được, cũng tuyệt đối không đơn giản là vì chuyện làm ăn.
“Không sao hết ạ?” Không đợi Dương Tầm Chiêu lên tiếng, Hàn Nhã Thanh đã nhanh miệng hỏi lại một câu.
Thấy ông thể hiện rõ vẻ không tin, Hàn Nhã Thanh lại âm thầm thở dài, sau đó nhanh tay gắp một con tôm, bóc với tốc độ
nhanh y hệt: “Ông à, ông cũng ăn tôm đi.”
Hàn Nhã Thanh muốn đặt con tôm vào bát cho ông, nhưng cô lại ngồi cách ông hơi xa, phải đứng dậy mới được, nhưng lúc này Dương Tầm Chiêu lại đang giữ chân của cô làm cô không thể đứng lên được.
Hàn Nhã Thanh bèn nhìn sang Dương Tầm Chiêu, ngụ ý bảo anh bỏ chân cô ra.
Dương Tầm Chiêu không những không buông mà một tay còn âm thầm đưa ra đặt lên chân cô.
Toàn thân Hàn Nhã Thanh như đông cứng lại, cô thầm thở dài, tên này điên rồi sao? Anh ta muốn làm gì vậy?
Nhưng điều khiến Hàn Nhã Thành càng hoảng sợ hơn là, tay của anh đang bắt đầu di chuyển, men theo chân cô, từ từ di
chuyển đến một chỗ khác.
Trong khoảnh khắc, Hàn Nhã Thanh không dám động đậy, đầu óc nhất thời cũng trở nên trống rỗng, sau đó để rơi con tôm vừa bóc cho ông vào bát mình.
“Thanh Thanh, con tôm đó không phải là cháu bóc cho ông sao?” Ông Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh, câu hỏi này không biết có
phải là cố ý hay không.
Nhưng nói chung là khi ông Hàn nói câu này, ánh mắt đã có chút phức tạp.
Hàn Nhã Thanh ngại ngùng đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.
Cô phát hiện mỗi lần cô đối diện với Dương Tâm Chiêu, cô liền biến thành kẻ ngốc, thường xuyên làm chuyện ngốc nghếch.
Hàn Nhã Thanh trong lòng buồn bực, may là bàn tay Dương Tầm Chiêu ở trên chân cô đã dừng lại, không di chuyển linh tinh
nữa, nhưng tay anh cứ đặt trên chân cô mãi, nên lúc này cô vẫn không dám động đậy gì.
Hàn Nghiên Nghiên sau khi định thân lại, nhìn thấy con tôm mình vừa bóc, ánh mắt liên sáng rực lên, sau đó cô ta quay sang
cậu ba Dương mỉm cười dịu dàng: “Cậu ba Dương, tôi giúp anh bóc xong một con tôm rồi này, anh ăn thử đi.”
Hàn Nghiên Nghiên vừa nói vừa đặt con tôm đã bóc xong vào bát của Dương Tầm Chiêu.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lại hướng sang Hàn Nhã Thanh một lần nữa, anh dùng ánh mắt để diễn đạt ý nghĩ của mình - anh
không muốn ăn tôm của Hàn Nghiên Nghiên, anh muốn cô giải quyết.
Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa đọc hiểu được ánh mắt của Dương Tầm Chiêu.
Mẹ nó, cô học tâm lý học chỉ để đọc được ánh mắt của cậu ba Dương thôi sao?
Hơn nữa, anh không muốn thì cứ trực tiếp từ chối là được rồi, sao lại muốn cô phải giải quyết?
Cô có thể giả vờ như không thấy không? Có thể giả vờ như cô không hiểu không?
Nhưng cái tay của Dương Tầm Chiêu lại xấu tính véo lên chân cô một cái.
Cả người Hàn Nhã Thanh lại như đông cứng lần nữa, cô bực dọc thở dài: “Anh Dương ăn một con là đủ rồi, ăn nhiều không tốt đâu, nhiều cholesterol lắm.”
Thấy con tôm trong tay Hàn Nghiên Nghiên sắp rơi vào trong bát Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh không thể không dịch
chuyển bát của anh đi một chút, kết quá làm con tôm Hàn Nghiên Nghiên vừa bóc rơi xuống mặt bàn.
Sắc mặt Hàn Nghiên Nghiên tức thời trở nên cực kỳ khó coi, nhưng cô ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
“Chị, sao chị lại có thể như thế nhỉ, cậu ba Dương là khách, sao chị có thể tùy tiện động vào đồ của cậu ba Dương được, sao chị dám quyết định thay cậu ba Dương...” Hàn Nghiên Nghiên vừa nén cơn giận xuống thì lại nghĩ đến hành động vừa rồi của Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ khiến cậu ba Dương không hài lòng, nên cô ta lại nổi giận đùng đùng.
Hàn Nghiên Nghiên cho rằng cậu ba Dương chắc chắn sẽ tức giận, không chừng còn dạy dỗ cho Hàn Nhã Thanh một trận.
Hàn Nhã Thanh cũng quá to gan, cô ta lại dám tùy tiện động đồ của cậu ba Dương, quả đúng là đi tìm đường chết.
“Ừ, em không cho anh ăn thì anh không ăn nữa.” Nhưng Dương Tầm Chiêu lại nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó buông ra một câu rất tự nhiên.
Chỉ là ý tứ trong câu nói này của anh quả thực dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Cô không cho anh ăn thì anh không ăn nữa, sao cậu ba Dương lại ngoan ngoãn nghe lời của Hàn Nhã Thanh như thế?
Mẹ nó!! Hàn Nhã Thanh sững sờ, không nhịn được thầm chửi một câu trong lòng.
Rõ ràng là tự anh ta không muốn, sao anh ta lại có thể đổ cho cô, anh ta còn có thể nham hiểm hơn nữa không?
Anh ta lại còn cố ý nói một cách dịu dàng như thế nữa, đúng là dễ làm người ta hiểu nhầm!
Trong tức khắc, sắc mặt của những người ngồi cùng bàn đều thay đổi.
Chỉ riêng câu nói vừa rồi của cậu ba Dương thôi đã đủ làm người ta thấy rõ mối quan hệ của anh và Hàn Nhã Thanh không hề bình thường.
Sắc mặt Hàn Nghiên Nghiên lập tức trở nên tái nhợt, vô cùng khó coi, cũng vô cùng đáng sợ, cô ta trừng mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh đầy hận thù, trong lòng còn thầm mắng chửi, Hàn Nhã Thanh cô đúng là đồ hèn hạ, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Gương mặt Lưu Vũ cũng lập tức tồi sầm, sau khi Hàn Chí Long bình tĩnh lại, anh ta lướt mắt qua Hàn Nghiên Nghiên rất nhanh, trong ánh mắt mang theo không biết bao nhiêu sự châm biếm.
Chỉ có ông Hàn cúi đầu, khóe miệng từ từ cong lên, xem ra quan hệ giữa Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu không hề bình thường.
Nhìn vào cách đối xử đặc biệt của Dương Tầm Chiêu dành cho Thanh Thanh, ông cảm thấy có một số chuyện ông có thể tưởng tượng đến những điêu xa vời hơn.
Nói không chừng thực sự có khả năng này, đương nhiên là đợi đến khi Dương Tâm Chiêu đi rồi, ông sẽ phải hỏi Thanh Thanh cho rõ ràng.
Tiếp đó, cả bữa cơm có thể coi là yên bình.
Ăn cơm xong, Dương Tầm Chiêu không nói gì nhiều, chỉ trực tiếp đứng dậy chào tạm biệt.
Nhưng anh nói muốn đi mà lại không nhấc chân đi, cứ đứng ở trong phòng khách nhìn Hàn Nhã Thanh, anh bất ngờ nói với cô: “Vừa nãy anh uống rượu rồi, không lái xe được, em tiễn anh đi.”
Dương Tầm Chiêu vừa nghe lời giải thích hời hợt của cô, vừa nheo đôi mắt, trong ánh mắt đã có thêm vài phần thờ ơ mờ mờ ảo ảo, độ cong trên khóe miệng rõ ràng cũng đã trở nên lạnh lùng hơn.
Anh từng gặp cô một lần ư? Vậy ý cô là hai người họ chỉ gặp một lần thôi sao?
Làm vợ chồng ba tháng, thời gian dài ngủ chung trên một chiếc giường, mỗi đêm anh đều muốn cô đến phát điên, vậy mà giờ cô lại nói bọn họ chỉ gặp đúng một lân sao?
Không ngờ là anh ấy vẫn nhớ? Anh có thể không nhớ được ư?
“Muốn làm anh không nhớ thì sợ là khó lắm, dù gì thì chúng ta...” Dương Tầm Chiêu lạnh lùng quét mắt qua người cô một lượt rồi đột ngột lên tiếng.
Hàn Nhã Thanh giật mình, cô giơ chân ra đá anh nhanh như chớp.
Dương Tầm Chiêu biết cô đang sợ anh nói linh tinh, trong ánh mắt lại càng rõ thêm vài phần lạnh nhạt.
Sau đó anh nhân lúc cô giơ chân đá sang, đột ngột cũng đưa chân kéo lấy chân cô sau đó kẹp lại, giữ chân cô ở giữa hai chân anh.
Động tác này của anh chỉ diễn ra ở bên dưới bàn, còn trên khuôn mặt anh không hề để lộ ra chút thay đổi nào.
Hàn Nhã Thanh lúc này hoàn toàn bị kinh ngạc, cô dùng lực muốn rút chân về, nhưng lại không thể rút ra được.
“Hai đứa làm sao cơ?” Ông Hàn nghe thấy Dương Tầm Chiêu chỉ nói nửa chừng như vậy thì rất hiếu kỳ, ông cảm giác Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không đơn giản là chỉ gặp nhau một lân được, cũng tuyệt đối không đơn giản là vì chuyện làm ăn.
“Không sao hết ạ?” Không đợi Dương Tầm Chiêu lên tiếng, Hàn Nhã Thanh đã nhanh miệng hỏi lại một câu.
Thấy ông thể hiện rõ vẻ không tin, Hàn Nhã Thanh lại âm thầm thở dài, sau đó nhanh tay gắp một con tôm, bóc với tốc độ
nhanh y hệt: “Ông à, ông cũng ăn tôm đi.”
Hàn Nhã Thanh muốn đặt con tôm vào bát cho ông, nhưng cô lại ngồi cách ông hơi xa, phải đứng dậy mới được, nhưng lúc này Dương Tầm Chiêu lại đang giữ chân của cô làm cô không thể đứng lên được.
Hàn Nhã Thanh bèn nhìn sang Dương Tầm Chiêu, ngụ ý bảo anh bỏ chân cô ra.
Dương Tầm Chiêu không những không buông mà một tay còn âm thầm đưa ra đặt lên chân cô.
Toàn thân Hàn Nhã Thanh như đông cứng lại, cô thầm thở dài, tên này điên rồi sao? Anh ta muốn làm gì vậy?
Nhưng điều khiến Hàn Nhã Thành càng hoảng sợ hơn là, tay của anh đang bắt đầu di chuyển, men theo chân cô, từ từ di
chuyển đến một chỗ khác.
Trong khoảnh khắc, Hàn Nhã Thanh không dám động đậy, đầu óc nhất thời cũng trở nên trống rỗng, sau đó để rơi con tôm vừa bóc cho ông vào bát mình.
“Thanh Thanh, con tôm đó không phải là cháu bóc cho ông sao?” Ông Hàn nhìn Hàn Nhã Thanh, câu hỏi này không biết có
phải là cố ý hay không.
Nhưng nói chung là khi ông Hàn nói câu này, ánh mắt đã có chút phức tạp.
Hàn Nhã Thanh ngại ngùng đến mức chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.
Cô phát hiện mỗi lần cô đối diện với Dương Tâm Chiêu, cô liền biến thành kẻ ngốc, thường xuyên làm chuyện ngốc nghếch.
Hàn Nhã Thanh trong lòng buồn bực, may là bàn tay Dương Tầm Chiêu ở trên chân cô đã dừng lại, không di chuyển linh tinh
nữa, nhưng tay anh cứ đặt trên chân cô mãi, nên lúc này cô vẫn không dám động đậy gì.
Hàn Nghiên Nghiên sau khi định thân lại, nhìn thấy con tôm mình vừa bóc, ánh mắt liên sáng rực lên, sau đó cô ta quay sang
cậu ba Dương mỉm cười dịu dàng: “Cậu ba Dương, tôi giúp anh bóc xong một con tôm rồi này, anh ăn thử đi.”
Hàn Nghiên Nghiên vừa nói vừa đặt con tôm đã bóc xong vào bát của Dương Tầm Chiêu.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu lại hướng sang Hàn Nhã Thanh một lần nữa, anh dùng ánh mắt để diễn đạt ý nghĩ của mình - anh
không muốn ăn tôm của Hàn Nghiên Nghiên, anh muốn cô giải quyết.
Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa đọc hiểu được ánh mắt của Dương Tầm Chiêu.
Mẹ nó, cô học tâm lý học chỉ để đọc được ánh mắt của cậu ba Dương thôi sao?
Hơn nữa, anh không muốn thì cứ trực tiếp từ chối là được rồi, sao lại muốn cô phải giải quyết?
Cô có thể giả vờ như không thấy không? Có thể giả vờ như cô không hiểu không?
Nhưng cái tay của Dương Tầm Chiêu lại xấu tính véo lên chân cô một cái.
Cả người Hàn Nhã Thanh lại như đông cứng lần nữa, cô bực dọc thở dài: “Anh Dương ăn một con là đủ rồi, ăn nhiều không tốt đâu, nhiều cholesterol lắm.”
Thấy con tôm trong tay Hàn Nghiên Nghiên sắp rơi vào trong bát Dương Tầm Chiêu, Hàn Nhã Thanh không thể không dịch
chuyển bát của anh đi một chút, kết quá làm con tôm Hàn Nghiên Nghiên vừa bóc rơi xuống mặt bàn.
Sắc mặt Hàn Nghiên Nghiên tức thời trở nên cực kỳ khó coi, nhưng cô ta vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
“Chị, sao chị lại có thể như thế nhỉ, cậu ba Dương là khách, sao chị có thể tùy tiện động vào đồ của cậu ba Dương được, sao chị dám quyết định thay cậu ba Dương...” Hàn Nghiên Nghiên vừa nén cơn giận xuống thì lại nghĩ đến hành động vừa rồi của Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ khiến cậu ba Dương không hài lòng, nên cô ta lại nổi giận đùng đùng.
Hàn Nghiên Nghiên cho rằng cậu ba Dương chắc chắn sẽ tức giận, không chừng còn dạy dỗ cho Hàn Nhã Thanh một trận.
Hàn Nhã Thanh cũng quá to gan, cô ta lại dám tùy tiện động đồ của cậu ba Dương, quả đúng là đi tìm đường chết.
“Ừ, em không cho anh ăn thì anh không ăn nữa.” Nhưng Dương Tầm Chiêu lại nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó buông ra một câu rất tự nhiên.
Chỉ là ý tứ trong câu nói này của anh quả thực dễ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Cô không cho anh ăn thì anh không ăn nữa, sao cậu ba Dương lại ngoan ngoãn nghe lời của Hàn Nhã Thanh như thế?
Mẹ nó!! Hàn Nhã Thanh sững sờ, không nhịn được thầm chửi một câu trong lòng.
Rõ ràng là tự anh ta không muốn, sao anh ta lại có thể đổ cho cô, anh ta còn có thể nham hiểm hơn nữa không?
Anh ta lại còn cố ý nói một cách dịu dàng như thế nữa, đúng là dễ làm người ta hiểu nhầm!
Trong tức khắc, sắc mặt của những người ngồi cùng bàn đều thay đổi.
Chỉ riêng câu nói vừa rồi của cậu ba Dương thôi đã đủ làm người ta thấy rõ mối quan hệ của anh và Hàn Nhã Thanh không hề bình thường.
Sắc mặt Hàn Nghiên Nghiên lập tức trở nên tái nhợt, vô cùng khó coi, cũng vô cùng đáng sợ, cô ta trừng mắt lên nhìn Hàn Nhã Thanh đầy hận thù, trong lòng còn thầm mắng chửi, Hàn Nhã Thanh cô đúng là đồ hèn hạ, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Gương mặt Lưu Vũ cũng lập tức tồi sầm, sau khi Hàn Chí Long bình tĩnh lại, anh ta lướt mắt qua Hàn Nghiên Nghiên rất nhanh, trong ánh mắt mang theo không biết bao nhiêu sự châm biếm.
Chỉ có ông Hàn cúi đầu, khóe miệng từ từ cong lên, xem ra quan hệ giữa Thanh Thanh và Dương Tầm Chiêu không hề bình thường.
Nhìn vào cách đối xử đặc biệt của Dương Tầm Chiêu dành cho Thanh Thanh, ông cảm thấy có một số chuyện ông có thể tưởng tượng đến những điêu xa vời hơn.
Nói không chừng thực sự có khả năng này, đương nhiên là đợi đến khi Dương Tâm Chiêu đi rồi, ông sẽ phải hỏi Thanh Thanh cho rõ ràng.
Tiếp đó, cả bữa cơm có thể coi là yên bình.
Ăn cơm xong, Dương Tầm Chiêu không nói gì nhiều, chỉ trực tiếp đứng dậy chào tạm biệt.
Nhưng anh nói muốn đi mà lại không nhấc chân đi, cứ đứng ở trong phòng khách nhìn Hàn Nhã Thanh, anh bất ngờ nói với cô: “Vừa nãy anh uống rượu rồi, không lái xe được, em tiễn anh đi.”
/652
|