Bởi vì trong bản báo cáo DNA này có số liệu rất giống của anh ta.
Không chỉ một nhóm, mà có mấy nhóm tương tự nhau.
Đây là tình huống gì?
Độ tương tự cao như thế, trừ phi có quan hệ máu mủ.
Bản giám định này là của một đứa bé khoảng năm tuổi.
Ánh mắt Đường Lăng chợt lóe lên, sau đó mở két sắt, lấy bản giám định DNA của Hàn Nhã Thanh ra.
Đường Lăng đặt hai bản báo cáo này cạnh nhau, anh ta lập tức cứng người...
Đường Lăng nhìn chòng chọc vào bản giám định DNA trước mặt, hai bản báo cáo vốn không hề liên quan đến nhau, kết quả lại...
Đường Lăng hít mạnh một hơi, ánh mắt lần nữa dừng lại trên bản báo cáo, bàn tay anh ta cầm bản báo cáo của Hàn Nhã Thanh rõ ràng run rẩy.
"Đại ca, có phải vết thương của anh đau hay không? Tay anh đang run lên." Tiểu Hổ đang đứng đối diện với anh ta, nhìn thấy tay anh ta run cầm cập, tưởng vết thương của anh ta lại đau.
Nhưng Đường Lăng dường như không hề nghe thấy lời Tiểu Hổ, anh ta không hề trả lời, nhưng khóe môi hơi giật giật, cười như không cười, trong miệng chợt phát ra âm thanh nghe có chút kỳ quái.
"Đại ca, anh làm sao thế?" Thấy anh ta như vậy, Tiểu Hổ bị dọa sợ, nhìn đại ca như là trúng tà vậy.
Lúc này, dường như Đường Lăng mới lấy lại tinh thần, từ từ ngước mắt lên nhìn Tiểu Hổ một chút nhưng vẫn không nói gì, ánh mắt mang theo cảm xúc kỳ lạ.
Hai bản giám định DNA giống nhau đến 99,9%, chỉ có một khả năng, đó là đứa bé này có quan hệ với Hàn Nhã Thanh.
Con của Hàn Nhã Thanh ư?
Sao lại là con của ]. Đó là đứa bé chính là của Hàn Nhã Thanh, là của nhà họ Đường bọn họ.
Không nghĩ tới tìm được Thanh Thanh về rồi, lại còn có một cục cưng.
Nếu hai người già trong nhà biết được chuyện này, không biết sẽ vui đến mức nào.
Hơn nữa hai người già vẫn muốn ôm cháu trai, lần này rốt cục đã thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ rồi.
Đường Lăng cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi ra ngoài.
Điện thoại vang lên hai tiếng, đối phương nhận điện thoại: "Đại ca, tìm tôi có việc gì sao?"
Khi hỏi như vậy, âm thanh Tịch Xuyên hơi nặng nề, anh ta tưởng nhà họ Đường đã xảy ra chuyện gì.
"Đứa bé giám định DNA lần trước đâu?" Đường Lăng muốn gặp ngay đứa bé đó, đây chính là người của nhà họ Đường bọn họ, là cháu ngoại ruột của anh ta, anh ta là bác rồi.
"Đứa bé? Đại ca, anh đang nói đến Đường Minh Hạo sao?" Sự đường đột này khiến Tịch Xuyên chưa hoàn hồn ngay được.
"Đường Minh Hạo? Cậu nói đứa bé đó họ Đường sao?" Đường Lăng trợn trừng mắt, khóe môi không kìm được giương lên, đứa bé đó lại họ Đường?
Lúc đó, chắc không biết ba ruột của đứa bé là ai, nên Thanh Thanh đã để đứa bé theo họ mẹ của Thanh Thanh là họ Đường, theo họ nhà họ Đường bọn họ.
Nếu để cho ông cụ nhà anh ta biết, e là sẽ vui đến mức ba ngày ba đêm ngủ không yên.
"Đúng vậy, họ Đường, hơn nữa Minh Hạo còn có một em gái song sinh, tên Đường Vũ Kỳ. Đại ca, em nói anh biết, hai cục cưng thật là quá đáng yêu, thật xinh đẹp, khiến người ta vô cùng yêu thích, vừa đáng yêu, vừa thông minh..." Khi nhắc đến hai đứa bé, rõ ràng khuôn mặt Tịch Xuyên trở nên rạng rỡ hơn.
Tay cầm di động của Đường Lăng lại khẽ run lên, song sinh sao?
Mẹ kiếp, đời trước Dương Tầm Chiêu cứu vớt hệ ngân hà hay sao mà anh ta lại có thể có được cặp song sinh nam nữ như vậy chứ.
Nghe Tịch Xuyên khen hai cục cưng như thế, anh ta hận không có cánh để bay luôn qua đó, nhìn hai cục cưng một chút.
"Đại ca, sao anh bỗng dưng lại hỏi chuyện đứa bé?" Tịch Xuyên nghĩ đại ca là người bận rộn như thế mà lại đột nhiên gọi điện thoại đến hỏi chuyện đứa bé, việc này có chút kỳ quái.
"Hiện đứa bé đang ở đâu? Còn ở chỗ bạn gái cậu không?" Đường Lăng không kìm được kích động trong lòng.
"Không còn, nó đã sớm đi rồi." Dù Tịch Xuyên cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Đi rồi? Đi đâu?" Đường Lăng sửng sốt, làm sao lại đi rồi chứ?
"Đi từ một tháng trước rồi, về bên cạnh ba mẹ nó, hình như ba mẹ nó đang ở Mỹ, khi tôi xem bạn gái tôi gọi điện thì là số điện thoại của Mỹ." Vì Hứa Dinh Dinh từng nói, không cho anh ta hỏi nhiều về hai đứa bé, nên Tịch Xuyên cũng không biết nhiều.
Đường Lăng chau mày, ánh mắt hơi lóe lên, việc này hoàn toàn trùng khớp rồi.
Không chỉ một nhóm, mà có mấy nhóm tương tự nhau.
Đây là tình huống gì?
Độ tương tự cao như thế, trừ phi có quan hệ máu mủ.
Bản giám định này là của một đứa bé khoảng năm tuổi.
Ánh mắt Đường Lăng chợt lóe lên, sau đó mở két sắt, lấy bản giám định DNA của Hàn Nhã Thanh ra.
Đường Lăng đặt hai bản báo cáo này cạnh nhau, anh ta lập tức cứng người...
Đường Lăng nhìn chòng chọc vào bản giám định DNA trước mặt, hai bản báo cáo vốn không hề liên quan đến nhau, kết quả lại...
Đường Lăng hít mạnh một hơi, ánh mắt lần nữa dừng lại trên bản báo cáo, bàn tay anh ta cầm bản báo cáo của Hàn Nhã Thanh rõ ràng run rẩy.
"Đại ca, có phải vết thương của anh đau hay không? Tay anh đang run lên." Tiểu Hổ đang đứng đối diện với anh ta, nhìn thấy tay anh ta run cầm cập, tưởng vết thương của anh ta lại đau.
Nhưng Đường Lăng dường như không hề nghe thấy lời Tiểu Hổ, anh ta không hề trả lời, nhưng khóe môi hơi giật giật, cười như không cười, trong miệng chợt phát ra âm thanh nghe có chút kỳ quái.
"Đại ca, anh làm sao thế?" Thấy anh ta như vậy, Tiểu Hổ bị dọa sợ, nhìn đại ca như là trúng tà vậy.
Lúc này, dường như Đường Lăng mới lấy lại tinh thần, từ từ ngước mắt lên nhìn Tiểu Hổ một chút nhưng vẫn không nói gì, ánh mắt mang theo cảm xúc kỳ lạ.
Hai bản giám định DNA giống nhau đến 99,9%, chỉ có một khả năng, đó là đứa bé này có quan hệ với Hàn Nhã Thanh.
Con của Hàn Nhã Thanh ư?
Sao lại là con của ]. Đó là đứa bé chính là của Hàn Nhã Thanh, là của nhà họ Đường bọn họ.
Không nghĩ tới tìm được Thanh Thanh về rồi, lại còn có một cục cưng.
Nếu hai người già trong nhà biết được chuyện này, không biết sẽ vui đến mức nào.
Hơn nữa hai người già vẫn muốn ôm cháu trai, lần này rốt cục đã thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ rồi.
Đường Lăng cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi ra ngoài.
Điện thoại vang lên hai tiếng, đối phương nhận điện thoại: "Đại ca, tìm tôi có việc gì sao?"
Khi hỏi như vậy, âm thanh Tịch Xuyên hơi nặng nề, anh ta tưởng nhà họ Đường đã xảy ra chuyện gì.
"Đứa bé giám định DNA lần trước đâu?" Đường Lăng muốn gặp ngay đứa bé đó, đây chính là người của nhà họ Đường bọn họ, là cháu ngoại ruột của anh ta, anh ta là bác rồi.
"Đứa bé? Đại ca, anh đang nói đến Đường Minh Hạo sao?" Sự đường đột này khiến Tịch Xuyên chưa hoàn hồn ngay được.
"Đường Minh Hạo? Cậu nói đứa bé đó họ Đường sao?" Đường Lăng trợn trừng mắt, khóe môi không kìm được giương lên, đứa bé đó lại họ Đường?
Lúc đó, chắc không biết ba ruột của đứa bé là ai, nên Thanh Thanh đã để đứa bé theo họ mẹ của Thanh Thanh là họ Đường, theo họ nhà họ Đường bọn họ.
Nếu để cho ông cụ nhà anh ta biết, e là sẽ vui đến mức ba ngày ba đêm ngủ không yên.
"Đúng vậy, họ Đường, hơn nữa Minh Hạo còn có một em gái song sinh, tên Đường Vũ Kỳ. Đại ca, em nói anh biết, hai cục cưng thật là quá đáng yêu, thật xinh đẹp, khiến người ta vô cùng yêu thích, vừa đáng yêu, vừa thông minh..." Khi nhắc đến hai đứa bé, rõ ràng khuôn mặt Tịch Xuyên trở nên rạng rỡ hơn.
Tay cầm di động của Đường Lăng lại khẽ run lên, song sinh sao?
Mẹ kiếp, đời trước Dương Tầm Chiêu cứu vớt hệ ngân hà hay sao mà anh ta lại có thể có được cặp song sinh nam nữ như vậy chứ.
Nghe Tịch Xuyên khen hai cục cưng như thế, anh ta hận không có cánh để bay luôn qua đó, nhìn hai cục cưng một chút.
"Đại ca, sao anh bỗng dưng lại hỏi chuyện đứa bé?" Tịch Xuyên nghĩ đại ca là người bận rộn như thế mà lại đột nhiên gọi điện thoại đến hỏi chuyện đứa bé, việc này có chút kỳ quái.
"Hiện đứa bé đang ở đâu? Còn ở chỗ bạn gái cậu không?" Đường Lăng không kìm được kích động trong lòng.
"Không còn, nó đã sớm đi rồi." Dù Tịch Xuyên cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Đi rồi? Đi đâu?" Đường Lăng sửng sốt, làm sao lại đi rồi chứ?
"Đi từ một tháng trước rồi, về bên cạnh ba mẹ nó, hình như ba mẹ nó đang ở Mỹ, khi tôi xem bạn gái tôi gọi điện thì là số điện thoại của Mỹ." Vì Hứa Dinh Dinh từng nói, không cho anh ta hỏi nhiều về hai đứa bé, nên Tịch Xuyên cũng không biết nhiều.
Đường Lăng chau mày, ánh mắt hơi lóe lên, việc này hoàn toàn trùng khớp rồi.
/652
|