Tư Đồ Không nhìn cử động của cô, hai mắt hơi híp lại, điện thoại của ai khiến cô khẩn trương như vậy?
Tư Đồ Không suy nghĩ một lát, khi ngẩng đầu lần nữa thì nhìn thấy cô đã đi ra ban công, tốc độ đó thật sự rất nhanh, mắt của Tư Đồ Không lóe lên, sau đó cũng đi theo qua đó.
Liễu Ảnh không có lấy điện thoại ra xem, là vì cô biết là ai gọi đến, bởi vì tiếng chuông này là cô cài riêng, chỉ có cuộc gọi của người đó mới có tiếng chuông này.
“Alo.” Ở ban công, Liễu Ảnh mới lấy điện thoại ra, ấn nút nghe, lúc này giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng lộ ra ý cười, là nụ cười xuất phát từ trái tim.
Tư Đồ Không lúc này đứng cách đó không xa.
Từ góc độ của anh ta, anh ta có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt của cô, cô đang cười, nụ cười rất dịu dàng, cô ở trước mặt anh ta trước nay chưa từng cười như thế.
Anh ta cũng nghe rõ sự nhẹ nhàng trong giọng nói của cô, cô khi nói chuyện với anh ta cũng chưa từng nhẹ nhàng như thế.
Cô ở trước mặt anh ta nói chuyện đều cẩn thận, giọng nói ngược lại rất nhẹ, nhưng lại không có sự dịu dàng này.
“Liễu Ảnh, là tôi, tôi là Bùi Dật Duy.” Ở đầu bên kia, giọng nói của người đàn ông từ từ truyền đến, có hơi trầm thấp.
“Tôi biết là anh, thân thể của anh đã tốt hơn chưa?” Nụ cười trên mặt Liễu Ảnh không ngừng giãn ra, trong dịu dàng còn có vài phần cảm giác ngọt ngào, lúc này giọng nói của cô càng dịu dàng hơn, mang theo sự quan tâm rõ ràng.
Tư Đồ Không thấy nụ cười trên mặt của cô, nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh, cuộc điện thoại này là ai gọi cho cô?
Là điện thoại của ai khiến cô cười thành như thế? Dịu dàng như thế?
“Lần trước tôi hầm canh gà cho anh uống có ngon không?” Tư Đồ Không đang suy nghĩ, lại nghe thấy giọng nói của cô lần nữa truyền đến.
Khi Tư Đồ Không đứng cách đó không xa nghe thấy lời này của cô, cơ thể rõ ràng cứng nhắc, hai mắt lập tức nheo lại.
Canh gà? Cô hầm canh gà?
Mấy ngày trước, cô quả thật có hầm canh gà, cô theo anh ta năm năm chưa từng vào bếp, cô trước nay chưa từng nấu cho anh ta một bữa cơm.
Nhưng hôm đó, buổi trưa khi anh trở về nhìn thấy cô ở trong bếp hầm canh gà.
Canh gà hầm quả thật không tệ, khoảng thời gian trước anh ta mới vừa hết cảm, anh ta lúc đó tưởng cô hầm cho anh ta.
Lúc đó anh ta cũng hỏi cô, hỏi cô có phải hầm vì anh ta không, cô do dự một lúc mới chầm chậm gật đầu.
Lúc đó anh còn tưởng cô xấu hổ!
Thì ra, cô không phải xấu hổ, chỉ là đang nói dối, đang lừa anh, bởi vì canh gà đó căn bản không phải hầm cho anh, mà hầm cho người khác.
Chẳng trách khi anh uống canh gà, cô cứ nhìn chằm chằm anh ta, bộ dạng đó nhìn có hơi căng thẳng, lúc đó, anh ta còn tưởng cô lo lắng cho anh, bây giờ nghĩ lại cô chắc căng thẳng về canh gà của cô, sợ anh uống hết canh gà của cô.
Được, được lắm.
“Anh phải chú ý sức khỏe, cố gắng nghỉ ngơi, bác sĩ nói vết thương của anh rất nặng.” Bên đó, Liễu Ảnh rất không yên tâm mà căn dặn anh ta, trong giọng nói của cô ta có ẩn chứa sự quan tâm, Tư Đồ Không vô cùng buồn bực.
“Tôi đã không sao rồi, đã khôi phục rồi, cảm ơn canh gà của em.” Giọng nói của Bùi Dật Duy ở đầu dây bên kia lần nữa truyền đến.
“Anh thích uống không? Hay là ngày mai tôi lại hầm một chút, sau đó đưa cho chỗ anh.” Liễu Ảnh nghe thấy lời của anh ta, trong lòng khẽ run, khi nói đến đây, trong mắt mang theo vài phần mong chờ.
Cô thích Bùi Dật Duy, thích từ rất lâu rồi, nhưng sau này cô biết Bùi Dật Duy ở bên cạnh Nhã Thanh thì đem toàn bộ suy nghĩ chôn vào đáy lòng.
Sau này, nhà cô xảy ra chuyện, cô vì cứu ba mẹ của cô mà bản chính mình cho Tư Đồ Không, cũng hoàn toàn chôn vùi phần tình cảm đó.
Cô biết Nhã Thanh sớm đã chia tay Bùi Dật Duy rồi, nhưng 5 năm này, cô trước nay chưa từng liên lạc với Bùi Dật Duy, là sợ Tư Đồ Không, cũng cảm thấy mình đã không xứng với Bùi Dật Duy nữa.
Mà khoảng thời gian trước, cô biết được tin tức Bùi Dật Duy bị thương nằm viện, cuối cùng không nhịn được, đi thăm anh ta.
Cô biết Nhã Thanh đã gả cho cậu ba Dương rồi, mà giao kèo 5 năm giữa cô và Tư Đồ Không sắp kết thúc, cho nên trong lòng cô lại không nhịn được mà có thêm vài phần khát vọng.
Sợ cô cuối cùng không thể ở bên cạnh Bùi Dật Duy, cô nghĩ có thể quan tâm anh ta, chăm sóc anh ta, ở bên anh ta, cho dù là thời gian ngắn ngủi, cũng tốt rồi.
Khóe môi của Tư Đồ Không dần dần nhếch lên, đôi mắt lại từng chút từng chút nheo lại, cô nói ngày mai lại hầm canh gà mang cho người đó?
Cô theo anh ta 5 năm, đối với anh ta lại chưa từng để tâm như thế!
Đừng nói hầm canh gà cho anh ta, bình thường đến nước cô cũng chưa rừng rót cho anh ta một ly.
“Không cần phiền như vậy.” Mắt Bùi Dật Duy lóe lên, vô thức từ chối.
“Không phiền, dù sao tôi gần đây cũng không có chuyện gì, cứ thế đi, ngày mai tôi hầm canh gà xong sẽ mang đến cho anh.” Liễu Ảnh khẽ mỉm cười, vì anh, sao lại phiền được chứ? Đây là chuyện cô ta luôn muốn làm nhất, chỉ vì thân bất do kỷ, cho nên không thể làm.
“Cô không phải làm việc ở công ty hàng không hay sao? Không phải nên rất bận sao?” Đầu dây bên kia, trong giọng nói của Bùi Dật Duy có hơi bất ngờ, cô lần trước rõ ràng nói gặp Nhã Thanh trên máy bay?
“Gần đây nghỉ phép.” Khi Liễu Ảnh nói lời này, mắt hơi lóe lên, mặc dù cô bán mình cho Tư Đồ Không, nhưng cô luôn đi làm, cô trước nay không có đòi một đồng tiền nào của Tư Đồ Không.
Nhưng, khoảng thời gian trước Tư Đồ Không cũng không biết phát điên cái gì, đột nhiên không cho cô đi làm nữa.
Cô cuối cùng không thể phản kháng lại anh ta, cô nghĩ giữa cô và anh ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, chỉ coi như nghỉ phép dài hạn, cho nên khoảng thời gian này cô rất rảnh.
Khóe môi của Tư Đồ Không rõ ràng xuất hiện nụ cười lạnh, anh ta kêu cô nghỉ phép, không để cô đi làm, là vì mỗi khi anh ta về nhà đều có thể nhìn thấy cô, nhưng, cô ngược lại thì hay rồi, không đi làm có thời gian rảnh đi quan tâm người đàn ông khác?
Anh ta không cần đoán cũng biết, người ở đầu dây bên kia chắc chắn là đàn ông.
Nhìn bộ dạng của cô, nghe ngữ khí của cô, còn sự quan tâm không hề che đậy đó của cô, anh ta cũng không khó đoán ra được, cô thích người đàn ông đó.
Thật ra anh ta biết cô có người cô thích, năm năm trước anh ta đã biết, bởi vì anh ta có một lần khi đến nhà cô, ở trong phòng của cô nhìn thấy nhật ký của cô, anh ta không có ý xem trộm, mà bởi vì lúc đó nhật ký của cô vừa hay đang mở, dừng ở trạng cuối cùng, chắc là cô vừa viết chưa được bao lâu.
Lời nói đó, anh ta đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ: “Tôi đem mình bán cho anh ta, đem cơ thể của tôi bán cho anh ta, xin cho phép tôi giữ lại trái tim của tôi, giữ cho người tôi yêu sâu đậm.”
Lúc đó, anh ta đã biết bí mật trong lòng cô rồi.
Cho nên, ngay từ đầu, cái cô bán cho anh ta chỉ là thân thể, không bao gồm trái tim của cô, trái tim của cô ta giữ cho một người đàn ông khác!
Tư Đồ Không suy nghĩ một lát, khi ngẩng đầu lần nữa thì nhìn thấy cô đã đi ra ban công, tốc độ đó thật sự rất nhanh, mắt của Tư Đồ Không lóe lên, sau đó cũng đi theo qua đó.
Liễu Ảnh không có lấy điện thoại ra xem, là vì cô biết là ai gọi đến, bởi vì tiếng chuông này là cô cài riêng, chỉ có cuộc gọi của người đó mới có tiếng chuông này.
“Alo.” Ở ban công, Liễu Ảnh mới lấy điện thoại ra, ấn nút nghe, lúc này giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng lộ ra ý cười, là nụ cười xuất phát từ trái tim.
Tư Đồ Không lúc này đứng cách đó không xa.
Từ góc độ của anh ta, anh ta có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt của cô, cô đang cười, nụ cười rất dịu dàng, cô ở trước mặt anh ta trước nay chưa từng cười như thế.
Anh ta cũng nghe rõ sự nhẹ nhàng trong giọng nói của cô, cô khi nói chuyện với anh ta cũng chưa từng nhẹ nhàng như thế.
Cô ở trước mặt anh ta nói chuyện đều cẩn thận, giọng nói ngược lại rất nhẹ, nhưng lại không có sự dịu dàng này.
“Liễu Ảnh, là tôi, tôi là Bùi Dật Duy.” Ở đầu bên kia, giọng nói của người đàn ông từ từ truyền đến, có hơi trầm thấp.
“Tôi biết là anh, thân thể của anh đã tốt hơn chưa?” Nụ cười trên mặt Liễu Ảnh không ngừng giãn ra, trong dịu dàng còn có vài phần cảm giác ngọt ngào, lúc này giọng nói của cô càng dịu dàng hơn, mang theo sự quan tâm rõ ràng.
Tư Đồ Không thấy nụ cười trên mặt của cô, nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh, cuộc điện thoại này là ai gọi cho cô?
Là điện thoại của ai khiến cô cười thành như thế? Dịu dàng như thế?
“Lần trước tôi hầm canh gà cho anh uống có ngon không?” Tư Đồ Không đang suy nghĩ, lại nghe thấy giọng nói của cô lần nữa truyền đến.
Khi Tư Đồ Không đứng cách đó không xa nghe thấy lời này của cô, cơ thể rõ ràng cứng nhắc, hai mắt lập tức nheo lại.
Canh gà? Cô hầm canh gà?
Mấy ngày trước, cô quả thật có hầm canh gà, cô theo anh ta năm năm chưa từng vào bếp, cô trước nay chưa từng nấu cho anh ta một bữa cơm.
Nhưng hôm đó, buổi trưa khi anh trở về nhìn thấy cô ở trong bếp hầm canh gà.
Canh gà hầm quả thật không tệ, khoảng thời gian trước anh ta mới vừa hết cảm, anh ta lúc đó tưởng cô hầm cho anh ta.
Lúc đó anh ta cũng hỏi cô, hỏi cô có phải hầm vì anh ta không, cô do dự một lúc mới chầm chậm gật đầu.
Lúc đó anh còn tưởng cô xấu hổ!
Thì ra, cô không phải xấu hổ, chỉ là đang nói dối, đang lừa anh, bởi vì canh gà đó căn bản không phải hầm cho anh, mà hầm cho người khác.
Chẳng trách khi anh uống canh gà, cô cứ nhìn chằm chằm anh ta, bộ dạng đó nhìn có hơi căng thẳng, lúc đó, anh ta còn tưởng cô lo lắng cho anh, bây giờ nghĩ lại cô chắc căng thẳng về canh gà của cô, sợ anh uống hết canh gà của cô.
Được, được lắm.
“Anh phải chú ý sức khỏe, cố gắng nghỉ ngơi, bác sĩ nói vết thương của anh rất nặng.” Bên đó, Liễu Ảnh rất không yên tâm mà căn dặn anh ta, trong giọng nói của cô ta có ẩn chứa sự quan tâm, Tư Đồ Không vô cùng buồn bực.
“Tôi đã không sao rồi, đã khôi phục rồi, cảm ơn canh gà của em.” Giọng nói của Bùi Dật Duy ở đầu dây bên kia lần nữa truyền đến.
“Anh thích uống không? Hay là ngày mai tôi lại hầm một chút, sau đó đưa cho chỗ anh.” Liễu Ảnh nghe thấy lời của anh ta, trong lòng khẽ run, khi nói đến đây, trong mắt mang theo vài phần mong chờ.
Cô thích Bùi Dật Duy, thích từ rất lâu rồi, nhưng sau này cô biết Bùi Dật Duy ở bên cạnh Nhã Thanh thì đem toàn bộ suy nghĩ chôn vào đáy lòng.
Sau này, nhà cô xảy ra chuyện, cô vì cứu ba mẹ của cô mà bản chính mình cho Tư Đồ Không, cũng hoàn toàn chôn vùi phần tình cảm đó.
Cô biết Nhã Thanh sớm đã chia tay Bùi Dật Duy rồi, nhưng 5 năm này, cô trước nay chưa từng liên lạc với Bùi Dật Duy, là sợ Tư Đồ Không, cũng cảm thấy mình đã không xứng với Bùi Dật Duy nữa.
Mà khoảng thời gian trước, cô biết được tin tức Bùi Dật Duy bị thương nằm viện, cuối cùng không nhịn được, đi thăm anh ta.
Cô biết Nhã Thanh đã gả cho cậu ba Dương rồi, mà giao kèo 5 năm giữa cô và Tư Đồ Không sắp kết thúc, cho nên trong lòng cô lại không nhịn được mà có thêm vài phần khát vọng.
Sợ cô cuối cùng không thể ở bên cạnh Bùi Dật Duy, cô nghĩ có thể quan tâm anh ta, chăm sóc anh ta, ở bên anh ta, cho dù là thời gian ngắn ngủi, cũng tốt rồi.
Khóe môi của Tư Đồ Không dần dần nhếch lên, đôi mắt lại từng chút từng chút nheo lại, cô nói ngày mai lại hầm canh gà mang cho người đó?
Cô theo anh ta 5 năm, đối với anh ta lại chưa từng để tâm như thế!
Đừng nói hầm canh gà cho anh ta, bình thường đến nước cô cũng chưa rừng rót cho anh ta một ly.
“Không cần phiền như vậy.” Mắt Bùi Dật Duy lóe lên, vô thức từ chối.
“Không phiền, dù sao tôi gần đây cũng không có chuyện gì, cứ thế đi, ngày mai tôi hầm canh gà xong sẽ mang đến cho anh.” Liễu Ảnh khẽ mỉm cười, vì anh, sao lại phiền được chứ? Đây là chuyện cô ta luôn muốn làm nhất, chỉ vì thân bất do kỷ, cho nên không thể làm.
“Cô không phải làm việc ở công ty hàng không hay sao? Không phải nên rất bận sao?” Đầu dây bên kia, trong giọng nói của Bùi Dật Duy có hơi bất ngờ, cô lần trước rõ ràng nói gặp Nhã Thanh trên máy bay?
“Gần đây nghỉ phép.” Khi Liễu Ảnh nói lời này, mắt hơi lóe lên, mặc dù cô bán mình cho Tư Đồ Không, nhưng cô luôn đi làm, cô trước nay không có đòi một đồng tiền nào của Tư Đồ Không.
Nhưng, khoảng thời gian trước Tư Đồ Không cũng không biết phát điên cái gì, đột nhiên không cho cô đi làm nữa.
Cô cuối cùng không thể phản kháng lại anh ta, cô nghĩ giữa cô và anh ta cũng không còn nhiều thời gian nữa, chỉ coi như nghỉ phép dài hạn, cho nên khoảng thời gian này cô rất rảnh.
Khóe môi của Tư Đồ Không rõ ràng xuất hiện nụ cười lạnh, anh ta kêu cô nghỉ phép, không để cô đi làm, là vì mỗi khi anh ta về nhà đều có thể nhìn thấy cô, nhưng, cô ngược lại thì hay rồi, không đi làm có thời gian rảnh đi quan tâm người đàn ông khác?
Anh ta không cần đoán cũng biết, người ở đầu dây bên kia chắc chắn là đàn ông.
Nhìn bộ dạng của cô, nghe ngữ khí của cô, còn sự quan tâm không hề che đậy đó của cô, anh ta cũng không khó đoán ra được, cô thích người đàn ông đó.
Thật ra anh ta biết cô có người cô thích, năm năm trước anh ta đã biết, bởi vì anh ta có một lần khi đến nhà cô, ở trong phòng của cô nhìn thấy nhật ký của cô, anh ta không có ý xem trộm, mà bởi vì lúc đó nhật ký của cô vừa hay đang mở, dừng ở trạng cuối cùng, chắc là cô vừa viết chưa được bao lâu.
Lời nói đó, anh ta đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ: “Tôi đem mình bán cho anh ta, đem cơ thể của tôi bán cho anh ta, xin cho phép tôi giữ lại trái tim của tôi, giữ cho người tôi yêu sâu đậm.”
Lúc đó, anh ta đã biết bí mật trong lòng cô rồi.
Cho nên, ngay từ đầu, cái cô bán cho anh ta chỉ là thân thể, không bao gồm trái tim của cô, trái tim của cô ta giữ cho một người đàn ông khác!
/652
|