"Căn nhà này làm cho ba cảm giác vô cùng áp lực." Một lúc sau Dương Bạc Vệ chậm rãi nói một câu như vậy.
Căn nhà này làm cho ông ta áp lực, không chỉ là vì vài người trong nhà mà còn bởi vì rất nhiều chuyện trước kia.
Dương Tầm Chiêu nghe ông ta nói thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, thật ra căn nhà này cũng làm cho anh cảm thấy ngột ngạt.
Cho nên sinh ra trong nhà họ Dương cũng không phải là hạnh phúc mà là đáng thương.
Vì thế Dương Tầm Chiêu sẽ không khuyên ông ta ở lại nhà họ Dương.
"Con muốn kết hôn, chờ uống rượu mừng của con rồi về." Dương Tầm Chiêu nhìn con ngươi u ám của ông ta thì đột nhiên nói một câu như vậy.
Hôm nay anh đã tổ chức họp báo, tiếp theo anh chắc chắn sẽ nghĩ cách làm cho Hàn Nhã Thanh gả cho mình, anh nghĩ sẽ không còn lâu nữa.
Dương Bạc Vệ nghe anh nói thì đôi mắt rõ ràng sáng lên một chút.
"Chúc mừng con." Nhưng Dương Bạc Vệ cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một tiếng chúc mừng, hai mươi năm, Dương Bạc Vệ chưa từng quan tâm chuyện của con trai nên lúc này cảm thấy mình cũng không có tư cách quan tâm quá nhiều.
Cho nên ông ta cũng chỉ có nói một tiếng chúc mừng.
"Cảm ơn." Dương Tầm Chiêu cũng chậm rãi nói một câu, cuộc đối thoại này không giống như ba con, nhưng lại là lần đầu tiên trong hai mươi năm qua bọn họ nói chuyện bình thường.
Sau đó hai ba con lại không nói gì, dù sao hai mươi năm lạnh nhạt không phải muốn đến gần là có thể lập tức làm được.
"Tầm Chiêu, cháu trở về rồi sao? Lát nữa là có thể ăn cơm, hai đứa ăn trái cây trước đi." Bà cụ Dương đi ra, trong tay bưng một mâm trái cây.
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn bà cụ Dương sắc mặt hơi trầm xuống: "Con còn có việc nên đi trước."
Có lẽ Dương Tầm Chiêu nói lời này với Dương Bạc Vệ.
Lúc trước bà cụ Dương làm đó đã khiến anh hoàn toàn lạnh lòng, hơn nữa hiện tại anh ngày càng đề phòng bà cụ Dương.
Anh biết rõ đây là Hồng Môn Yến, anh đến đây chỉ muốn gặp ba mình, hiện tại anh đã gặp được, vậy thì cũng không cần phải ở lại nữa.
Dương Tầm Chiêu nói xong thì đứng lên, nhưng sau đó anh cảm thấy hơi choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất, tay anh vịn vào bàn trước mặt.
Dương Tầm Chiêu ổn định cơ thể, nhưng lại cảm thấy choáng váng, cơ thể cũng có chút mềm nhũn, yếu ớt, nhất thời anh không có sức đứng thẳng người.
"Trong trà có thuốc sao?" Con ngươi Dương Tầm Chiêu lập tức nheo lại, ánh mắt nhìn về phía Dương Bạc Vệ lạnh băng còn có thất vọng.
Ba hắn, hai mươi năm qua không hề quan tâm tới hắn, nay đột nhiên quan tâm chính là vì hạ thuốc hắn sao?
"Gần đây công việc của con áp lực lớn, thường xuyên mất ngủ, chỉ là thuốc an thần, có thể cho con ngủ ngon một giấc." Dương Bạc Vệ tin tưởng mấy lời bà cụ Dương nói, cho nên ông ta cho rằng tình huống của Dương Tầm Chiêu ngủ một giấc thì không sao.
Thật ra Dương Bạc Vệ không nghĩ tới này phương thuốc này lại có hiệu quả như vậy.
Dương Tầm Chiêu ngẩn người, đột nhiên cười lớn, đúng vậy, gần đây anh có chút mất ngủ, nhưng không phải bởi vì công việc áp lực lớn, mà vì anh nhớ người phụ nữ của mình.
Cho anh uống thuốc để ngủ một giấc? Bọn họ coi anh là đứa trẻ ba tuổi sao?
Hơn nữa, anh có thể ngủ ngon ở nhà họ Dương sao?
Dương Tầm Chiêu lại nhìn Dương Bạc Vệ một cái, trong con ngươi càng thêm lạnh lẽo, nhưng Dương Tầm Chiêu không nói gì nữa, mà nhanh chóng xoay người muốn rời đi.
Dương Tầm Chiêu biết trong tình huống này, anh phải nhanh chóng rời đi.
Nhưng anh vừa bước đi thì cơ thể đột nhiên nghiêng qua một bên, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, sắc mặt cũng lập tức u ám.
"Người đâu, mau đỡ cậu chủ về phòng nghỉ ngơi." Bà cụ Dương lập tức dặn dò, trong con ngươi càng thêm quyết đoán.
Vì nhà họ Dương, vì Dương Tầm Chiêu, bà ta phải làm như vậy.
"Bà muốn làm cái gì?" Dương Tầm Chiêu chuyển mắt nhìn về phía bà cụ Dương, con ngươi vô cùng lạnh lẽo.
Hiện tại Dương Tầm Chiêu gọi là lão phu nhân, mà không phải là bà nội.
"Tầm Chiêu, cháu mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi." Bà cụ Dương lại nhìn anh, nhẹ giọng cười, nhìn vô cùng dịu dàng.
Dương Tầm Chiêu còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ý thức hoàn toàn biến mất, đúng lúc có hai người đi tới đỡ anh.
"Đưa cậu chủ về phòng nghỉ ngơi." Bà cụ Dương lập tức dặn dò.
Trên mặt Dương Bạc Vệ kinh ngạc, con ngươi ông ta nhìn chén trà trước mặt, lại nhìn về phía bà cụ Dương: "Rốt cuộc trong trà này là cái gì?"
Ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như bà cụ Dương.
"Mẹ đã nói rồi, chỉ là thuốc an thần." Bà cụ Dương chuyển mắt nhìn về phía Dương Bạc Vệ, khóe môi vẫn mang theo nụ cười: "Gần đây Tầm Chiêu thật sự quá mệt mỏi, để nó ngủ ngon một giấc đi?"
"Nó còn chưa ăn cơm, để bụng đói đi ngủ, mẹ đang quan tâm nó sao?" Dương Bạc Vệ nhìn về bà cụ Dương, con ngươi lập tức lạnh lẽo, giọng nói cũng trầm xuống.
"Vừa rồi con cũng nghe thấy nó vốn không định ở nhà ăn cơm, sau khi nó dọn ra ngoài thì rất ít về nhà ăn cơm, hiện tại nó ngủ ngon một giấc quan trọng hơn ăn cơm." Bà cụ Dương vừa nói vừa thở dài một hơi.
"Bác sĩ nói thuốc đó không hề có tác dụng phụ gì cho cơ thể, con cũng uống trà, theo lý thuyết phương thuốc không thể có hiệu quả nhanh như vậy, vậy thì chỉ có thể do Tầm Chiêu quá mệt mỏi mà thôi." Bà cụ Dương lại giải thích vài câu.
Dương Bạc Vệ hơi híp mắt lại, vừa định mở miệng nói gì đó thì ông cụ Dương đột nhiên đi tới.
"Sao vậy? Hiện tại con mới nhớ tới chuyện quan tâm con trai? Hai mươi năm qua, con không quan tâm đến nó, là ba đã nuôi lớn nó." Ông cụ Dương nhìn về phía Dương Bạc Vệ, lời nói không hề thân thiết.
Dương Bạc Vệ nhìn về phía ông cụ, con ngươi lập tức lạnh lẽo, nhưng cũng không nói gì nữa.
"Ánh mắt của con là sao? Sao nào? Không muốn thấy ba? Không muốn thấy ba thì con cút về phòng mình đi." Ông cụ Dương hừ lạnh một tiếng.
"Ông làm gì vậy?" Bà cụ Dương liên tục khuyên ngăn, bà ta nhìn ông cụ Dương một cái, sau đó đi tới sau lưng Dương Bạc Vệ.
"Bạc Vệ, con về phòng nghỉ ngơi một chút, khi nào có cơm thì mẹ gọi con." Bà cụ Dương đẩy xe lăn của Dương Bạc Vệ, nghe có vẻ bàn bạc với Dương Bạc Vệ, nhưng lại không chờ Dương Bạc Vệ đồng ý đã đẩy Dương Bạc Vệ về phía phòng của ông ta.
"Đừng làm chuyện gì tổn thương Tầm Chiêu." Đôi mắt Dương Bạc Vệ lóe lên, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút trầm, cũng có chút lạnh lẽo.
Căn nhà này làm cho ông ta áp lực, không chỉ là vì vài người trong nhà mà còn bởi vì rất nhiều chuyện trước kia.
Dương Tầm Chiêu nghe ông ta nói thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, thật ra căn nhà này cũng làm cho anh cảm thấy ngột ngạt.
Cho nên sinh ra trong nhà họ Dương cũng không phải là hạnh phúc mà là đáng thương.
Vì thế Dương Tầm Chiêu sẽ không khuyên ông ta ở lại nhà họ Dương.
"Con muốn kết hôn, chờ uống rượu mừng của con rồi về." Dương Tầm Chiêu nhìn con ngươi u ám của ông ta thì đột nhiên nói một câu như vậy.
Hôm nay anh đã tổ chức họp báo, tiếp theo anh chắc chắn sẽ nghĩ cách làm cho Hàn Nhã Thanh gả cho mình, anh nghĩ sẽ không còn lâu nữa.
Dương Bạc Vệ nghe anh nói thì đôi mắt rõ ràng sáng lên một chút.
"Chúc mừng con." Nhưng Dương Bạc Vệ cũng không hỏi nhiều, chỉ nói một tiếng chúc mừng, hai mươi năm, Dương Bạc Vệ chưa từng quan tâm chuyện của con trai nên lúc này cảm thấy mình cũng không có tư cách quan tâm quá nhiều.
Cho nên ông ta cũng chỉ có nói một tiếng chúc mừng.
"Cảm ơn." Dương Tầm Chiêu cũng chậm rãi nói một câu, cuộc đối thoại này không giống như ba con, nhưng lại là lần đầu tiên trong hai mươi năm qua bọn họ nói chuyện bình thường.
Sau đó hai ba con lại không nói gì, dù sao hai mươi năm lạnh nhạt không phải muốn đến gần là có thể lập tức làm được.
"Tầm Chiêu, cháu trở về rồi sao? Lát nữa là có thể ăn cơm, hai đứa ăn trái cây trước đi." Bà cụ Dương đi ra, trong tay bưng một mâm trái cây.
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn bà cụ Dương sắc mặt hơi trầm xuống: "Con còn có việc nên đi trước."
Có lẽ Dương Tầm Chiêu nói lời này với Dương Bạc Vệ.
Lúc trước bà cụ Dương làm đó đã khiến anh hoàn toàn lạnh lòng, hơn nữa hiện tại anh ngày càng đề phòng bà cụ Dương.
Anh biết rõ đây là Hồng Môn Yến, anh đến đây chỉ muốn gặp ba mình, hiện tại anh đã gặp được, vậy thì cũng không cần phải ở lại nữa.
Dương Tầm Chiêu nói xong thì đứng lên, nhưng sau đó anh cảm thấy hơi choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất, tay anh vịn vào bàn trước mặt.
Dương Tầm Chiêu ổn định cơ thể, nhưng lại cảm thấy choáng váng, cơ thể cũng có chút mềm nhũn, yếu ớt, nhất thời anh không có sức đứng thẳng người.
"Trong trà có thuốc sao?" Con ngươi Dương Tầm Chiêu lập tức nheo lại, ánh mắt nhìn về phía Dương Bạc Vệ lạnh băng còn có thất vọng.
Ba hắn, hai mươi năm qua không hề quan tâm tới hắn, nay đột nhiên quan tâm chính là vì hạ thuốc hắn sao?
"Gần đây công việc của con áp lực lớn, thường xuyên mất ngủ, chỉ là thuốc an thần, có thể cho con ngủ ngon một giấc." Dương Bạc Vệ tin tưởng mấy lời bà cụ Dương nói, cho nên ông ta cho rằng tình huống của Dương Tầm Chiêu ngủ một giấc thì không sao.
Thật ra Dương Bạc Vệ không nghĩ tới này phương thuốc này lại có hiệu quả như vậy.
Dương Tầm Chiêu ngẩn người, đột nhiên cười lớn, đúng vậy, gần đây anh có chút mất ngủ, nhưng không phải bởi vì công việc áp lực lớn, mà vì anh nhớ người phụ nữ của mình.
Cho anh uống thuốc để ngủ một giấc? Bọn họ coi anh là đứa trẻ ba tuổi sao?
Hơn nữa, anh có thể ngủ ngon ở nhà họ Dương sao?
Dương Tầm Chiêu lại nhìn Dương Bạc Vệ một cái, trong con ngươi càng thêm lạnh lẽo, nhưng Dương Tầm Chiêu không nói gì nữa, mà nhanh chóng xoay người muốn rời đi.
Dương Tầm Chiêu biết trong tình huống này, anh phải nhanh chóng rời đi.
Nhưng anh vừa bước đi thì cơ thể đột nhiên nghiêng qua một bên, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Dương Tầm Chiêu nheo mắt lại, sắc mặt cũng lập tức u ám.
"Người đâu, mau đỡ cậu chủ về phòng nghỉ ngơi." Bà cụ Dương lập tức dặn dò, trong con ngươi càng thêm quyết đoán.
Vì nhà họ Dương, vì Dương Tầm Chiêu, bà ta phải làm như vậy.
"Bà muốn làm cái gì?" Dương Tầm Chiêu chuyển mắt nhìn về phía bà cụ Dương, con ngươi vô cùng lạnh lẽo.
Hiện tại Dương Tầm Chiêu gọi là lão phu nhân, mà không phải là bà nội.
"Tầm Chiêu, cháu mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi." Bà cụ Dương lại nhìn anh, nhẹ giọng cười, nhìn vô cùng dịu dàng.
Dương Tầm Chiêu còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ý thức hoàn toàn biến mất, đúng lúc có hai người đi tới đỡ anh.
"Đưa cậu chủ về phòng nghỉ ngơi." Bà cụ Dương lập tức dặn dò.
Trên mặt Dương Bạc Vệ kinh ngạc, con ngươi ông ta nhìn chén trà trước mặt, lại nhìn về phía bà cụ Dương: "Rốt cuộc trong trà này là cái gì?"
Ông ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như bà cụ Dương.
"Mẹ đã nói rồi, chỉ là thuốc an thần." Bà cụ Dương chuyển mắt nhìn về phía Dương Bạc Vệ, khóe môi vẫn mang theo nụ cười: "Gần đây Tầm Chiêu thật sự quá mệt mỏi, để nó ngủ ngon một giấc đi?"
"Nó còn chưa ăn cơm, để bụng đói đi ngủ, mẹ đang quan tâm nó sao?" Dương Bạc Vệ nhìn về bà cụ Dương, con ngươi lập tức lạnh lẽo, giọng nói cũng trầm xuống.
"Vừa rồi con cũng nghe thấy nó vốn không định ở nhà ăn cơm, sau khi nó dọn ra ngoài thì rất ít về nhà ăn cơm, hiện tại nó ngủ ngon một giấc quan trọng hơn ăn cơm." Bà cụ Dương vừa nói vừa thở dài một hơi.
"Bác sĩ nói thuốc đó không hề có tác dụng phụ gì cho cơ thể, con cũng uống trà, theo lý thuyết phương thuốc không thể có hiệu quả nhanh như vậy, vậy thì chỉ có thể do Tầm Chiêu quá mệt mỏi mà thôi." Bà cụ Dương lại giải thích vài câu.
Dương Bạc Vệ hơi híp mắt lại, vừa định mở miệng nói gì đó thì ông cụ Dương đột nhiên đi tới.
"Sao vậy? Hiện tại con mới nhớ tới chuyện quan tâm con trai? Hai mươi năm qua, con không quan tâm đến nó, là ba đã nuôi lớn nó." Ông cụ Dương nhìn về phía Dương Bạc Vệ, lời nói không hề thân thiết.
Dương Bạc Vệ nhìn về phía ông cụ, con ngươi lập tức lạnh lẽo, nhưng cũng không nói gì nữa.
"Ánh mắt của con là sao? Sao nào? Không muốn thấy ba? Không muốn thấy ba thì con cút về phòng mình đi." Ông cụ Dương hừ lạnh một tiếng.
"Ông làm gì vậy?" Bà cụ Dương liên tục khuyên ngăn, bà ta nhìn ông cụ Dương một cái, sau đó đi tới sau lưng Dương Bạc Vệ.
"Bạc Vệ, con về phòng nghỉ ngơi một chút, khi nào có cơm thì mẹ gọi con." Bà cụ Dương đẩy xe lăn của Dương Bạc Vệ, nghe có vẻ bàn bạc với Dương Bạc Vệ, nhưng lại không chờ Dương Bạc Vệ đồng ý đã đẩy Dương Bạc Vệ về phía phòng của ông ta.
"Đừng làm chuyện gì tổn thương Tầm Chiêu." Đôi mắt Dương Bạc Vệ lóe lên, sau đó chậm rãi mở miệng, giọng nói có chút trầm, cũng có chút lạnh lẽo.
/652
|