“Cô cả, cô về đến rồi.” Quản gia nhìn thấy cô rõ ràng đã thở phào, để đồ đang thu dọn trong tay xuống mà đến đón cô.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy thứ ông ta dọn là những hộp đồ ăn nhanh.
“Đây là đồ ăn nhanh mấy người đó vừa gọi về, mấy người bọn họ ăn xong thì đều trở về phòng, không có ai thèm hỏi tình trạng của ông cụ.” Quản gia nhìn thấy Hàn Nhã Thanh nhìn chằm vỏ hộp đồ ăn trên bàn, không nhịn được mà lắc đầu.
Trước đó người làm của nhà họ Hàn đều bị Hàn Trung Dung bọn họ đuổi đi rồi, sau khi ông cụ trở về, cũng không có thuê người, nói là thanh tịnh một chút cũng tốt.
Chuyện nấu cơm cũng do quản gia lo liệu, quản gia hồi trẻ từng làm đầu bếp, đồ ăn nấu ra vô cùng ngon.
Sau khi cả nhà Hàn Trung Dung chuyển về đây thì ở trong nhà ăn không uống không, bình thường quản gia tuy bất mãn, nhưng cũng không có nói gì, mỗi ngày vẫn nấu cơm cho bọn họ.
Nhưng hôm nay bệnh tim của ông cụ tái phái, bọn họ lại không có một ai quan tâm, quản gia cũng tức giận rồi!!
Cho nên bữa trưa quản gia không có nấu, dù sao ông cụ không thoải mái không muốn ăn trưa.
Cả nhà Hàn Trung Dung liền gọi đồ ăn bên ngoài, đương nhiên, chỉ cho nhà bọn họ, ngay cả phần của ông cụ cũng không có.
“Tôi lên xem ông nội.” Mắt của Hàn Nhã Thanh tối lại, có điều không có nói gì nhiều, trực tiếp đi lên lầu.
Ông cụ Hàn nghe thấy tiếng, thức dậy, khí sắc có hơi kém, có điều thân thể đã không có cảm giác không thoải mái nữa.
Khi Hàn Nhã Thanh đến đã liên hệ với bác sĩ, bác sĩ sau khi đến kiểm tra cho ông cụ Hàn, nói không có gì đáng ngại, Hàn Nhã Thanh mới yên tâm.
Hàn Nhã Thanh không có vội về nhà họ Đường, mà ở lại, luôn ở bên ông cụ Hàn.
“Con nhóc chết tiệt Hàn Nhã Thanh này cuối cùng đã quay về rồi.” Trong một căn phòng Lưu Vũ biết Hàn Nhã Thanh về đến rồi, trên mặt rõ ràng nhiều thêm nụ cười u ám.
“Trước đây chúng ta còn kiêng kỵ cậu ba Dương, nhưng bây giờ cậu ba Dương đã hoàn toàn vứt bỏ cô ta rồi, cho nên, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng nữa rồi.”
“Kế hoạch như thế nào rồi.” Mắt của Hàn Trung Dung lóe lên, giọng nói có hơi đè thấp vài phần.
“Yên tâm đi, đều sắp xếp xong rồi, người tôi cũng tìm được rồi, tiện nhân đó trở về, kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện rồi, tôi lát nữa liên hệ với người ta, lần này, tôi nhất định phải khiến tiện nhân đó sống không bằng chết.” Khi Lưu Vũ nói lời này, mặt mày độc ác.
“Bây giờ cậu ba Dương sắp kết hôn với cô Cổ rồi, không thể quan tâm nó nữa, nó không có núi dựa, chúng ta muốn đối phó nó thế nào cũng được.”
“Cậu ba Dương bây giờ đã không cần cô ta nữa, vậy có thu cổ phần của Hàn Thị về không?” Hàn Trung Dung càng lo lắng vấn đề tiền bạc hơn.
“Khả năng này nói không chắc.” Sắc mặt của Lưu Vũ hơi thay đổi: “Cho nên, kế hoạch của chúng ta thực hiện càng sớm càng tốt, chúng ta nhất định phải hành động trước khi cậu ba Dương thu hồi cổ phần trong tay nó lại, chỉ có như thế, nó chết rồi, số cổ phần đó chúng ta mới có thể lấy được.”
“Ừm, vậy bà mau chóng liên lạc với mấy người đó, chúng ta tối nay thì...” Trên mặt của Hàn Trung Dung rõ ràng cũng nhiều thêm vài phần độc ác, lời của ông ta tuy không có nói hết, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng rồi.
đó, chất lượng đó tuyệt đối đều là loại thượng đẳng.
Quá đắt rồi, Hàn Nhã Thanh bèn chỉ nhìn, không có nói chuyện, cũng không có ý muốn mua.
Sau khi nhân viên phục vụ nhìn cô vài lần, rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt đó hận không thể đuổi cô ra ngoài.
Vừa hay vào lúc này, Cổ Doanh Doanh và Cổ Linh Linh cũng đi vào trong cửa hàng này.
“Cô Cổ, cô đến rồi, cô hôm nay định xem gì?” Nhân viên phục vụ nhìn thấy Cổ Doanh Doanh, trên mặt lập tức treo nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình ra đón, trực tiếp ném Hàn Nhã Thanh sang một bên.
Khi Hàn Nhã Thanh nghe thấy tiếng cô Cổ đó, hơi liếc mắt, nhìn một cái, khi nhìn thấy Cổ Doanh Doanh thì khóe miệng hơi nhếch lên.
Đây coi như oan gia ngõ hẹp sao?
“Tôi muốn mua một chiếc vòng ngọc tặng người khác.” Bởi vì Hàn Nhã Thanh mắt hướng về chiếc tủ, Cổ Doanh Doanh không có nhận ra Hàn Nhã Thanh.
“Cô Cổ muốn tặng người như thế nào? Bao nhiêu tuổi?” Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy bán được hàng, mắt sáng lên, thái độ lại càng nhiệt tình. Hai nhân viên phục vụ khác cũng vây lại.
“Thân phận tôn quý, khoảng 70 tuổi.” Cổ Doanh Doanh giống như tùy ý nói một câu.
“Ồ, tôi hiểu rồi, cô Cổ đây là muốn mua vòng ngọc tặng cho bà cụ Dương sao? Cô Cổ thật sự hiếu thảo.” Nhân viên phục vụ đó rất thông minh, cũng biết nịnh nọt.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy thứ ông ta dọn là những hộp đồ ăn nhanh.
“Đây là đồ ăn nhanh mấy người đó vừa gọi về, mấy người bọn họ ăn xong thì đều trở về phòng, không có ai thèm hỏi tình trạng của ông cụ.” Quản gia nhìn thấy Hàn Nhã Thanh nhìn chằm vỏ hộp đồ ăn trên bàn, không nhịn được mà lắc đầu.
Trước đó người làm của nhà họ Hàn đều bị Hàn Trung Dung bọn họ đuổi đi rồi, sau khi ông cụ trở về, cũng không có thuê người, nói là thanh tịnh một chút cũng tốt.
Chuyện nấu cơm cũng do quản gia lo liệu, quản gia hồi trẻ từng làm đầu bếp, đồ ăn nấu ra vô cùng ngon.
Sau khi cả nhà Hàn Trung Dung chuyển về đây thì ở trong nhà ăn không uống không, bình thường quản gia tuy bất mãn, nhưng cũng không có nói gì, mỗi ngày vẫn nấu cơm cho bọn họ.
Nhưng hôm nay bệnh tim của ông cụ tái phái, bọn họ lại không có một ai quan tâm, quản gia cũng tức giận rồi!!
Cho nên bữa trưa quản gia không có nấu, dù sao ông cụ không thoải mái không muốn ăn trưa.
Cả nhà Hàn Trung Dung liền gọi đồ ăn bên ngoài, đương nhiên, chỉ cho nhà bọn họ, ngay cả phần của ông cụ cũng không có.
“Tôi lên xem ông nội.” Mắt của Hàn Nhã Thanh tối lại, có điều không có nói gì nhiều, trực tiếp đi lên lầu.
Ông cụ Hàn nghe thấy tiếng, thức dậy, khí sắc có hơi kém, có điều thân thể đã không có cảm giác không thoải mái nữa.
Khi Hàn Nhã Thanh đến đã liên hệ với bác sĩ, bác sĩ sau khi đến kiểm tra cho ông cụ Hàn, nói không có gì đáng ngại, Hàn Nhã Thanh mới yên tâm.
Hàn Nhã Thanh không có vội về nhà họ Đường, mà ở lại, luôn ở bên ông cụ Hàn.
“Con nhóc chết tiệt Hàn Nhã Thanh này cuối cùng đã quay về rồi.” Trong một căn phòng Lưu Vũ biết Hàn Nhã Thanh về đến rồi, trên mặt rõ ràng nhiều thêm nụ cười u ám.
“Trước đây chúng ta còn kiêng kỵ cậu ba Dương, nhưng bây giờ cậu ba Dương đã hoàn toàn vứt bỏ cô ta rồi, cho nên, chúng ta cũng không có gì phải lo lắng nữa rồi.”
“Kế hoạch như thế nào rồi.” Mắt của Hàn Trung Dung lóe lên, giọng nói có hơi đè thấp vài phần.
“Yên tâm đi, đều sắp xếp xong rồi, người tôi cũng tìm được rồi, tiện nhân đó trở về, kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện rồi, tôi lát nữa liên hệ với người ta, lần này, tôi nhất định phải khiến tiện nhân đó sống không bằng chết.” Khi Lưu Vũ nói lời này, mặt mày độc ác.
“Bây giờ cậu ba Dương sắp kết hôn với cô Cổ rồi, không thể quan tâm nó nữa, nó không có núi dựa, chúng ta muốn đối phó nó thế nào cũng được.”
“Cậu ba Dương bây giờ đã không cần cô ta nữa, vậy có thu cổ phần của Hàn Thị về không?” Hàn Trung Dung càng lo lắng vấn đề tiền bạc hơn.
“Khả năng này nói không chắc.” Sắc mặt của Lưu Vũ hơi thay đổi: “Cho nên, kế hoạch của chúng ta thực hiện càng sớm càng tốt, chúng ta nhất định phải hành động trước khi cậu ba Dương thu hồi cổ phần trong tay nó lại, chỉ có như thế, nó chết rồi, số cổ phần đó chúng ta mới có thể lấy được.”
“Ừm, vậy bà mau chóng liên lạc với mấy người đó, chúng ta tối nay thì...” Trên mặt của Hàn Trung Dung rõ ràng cũng nhiều thêm vài phần độc ác, lời của ông ta tuy không có nói hết, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng rồi.
đó, chất lượng đó tuyệt đối đều là loại thượng đẳng.
Quá đắt rồi, Hàn Nhã Thanh bèn chỉ nhìn, không có nói chuyện, cũng không có ý muốn mua.
Sau khi nhân viên phục vụ nhìn cô vài lần, rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn, ánh mắt đó hận không thể đuổi cô ra ngoài.
Vừa hay vào lúc này, Cổ Doanh Doanh và Cổ Linh Linh cũng đi vào trong cửa hàng này.
“Cô Cổ, cô đến rồi, cô hôm nay định xem gì?” Nhân viên phục vụ nhìn thấy Cổ Doanh Doanh, trên mặt lập tức treo nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình ra đón, trực tiếp ném Hàn Nhã Thanh sang một bên.
Khi Hàn Nhã Thanh nghe thấy tiếng cô Cổ đó, hơi liếc mắt, nhìn một cái, khi nhìn thấy Cổ Doanh Doanh thì khóe miệng hơi nhếch lên.
Đây coi như oan gia ngõ hẹp sao?
“Tôi muốn mua một chiếc vòng ngọc tặng người khác.” Bởi vì Hàn Nhã Thanh mắt hướng về chiếc tủ, Cổ Doanh Doanh không có nhận ra Hàn Nhã Thanh.
“Cô Cổ muốn tặng người như thế nào? Bao nhiêu tuổi?” Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy bán được hàng, mắt sáng lên, thái độ lại càng nhiệt tình. Hai nhân viên phục vụ khác cũng vây lại.
“Thân phận tôn quý, khoảng 70 tuổi.” Cổ Doanh Doanh giống như tùy ý nói một câu.
“Ồ, tôi hiểu rồi, cô Cổ đây là muốn mua vòng ngọc tặng cho bà cụ Dương sao? Cô Cổ thật sự hiếu thảo.” Nhân viên phục vụ đó rất thông minh, cũng biết nịnh nọt.
/652
|