Cho cô ta mượn mười lá gan cô ta cũng không dám chọc vào Tư Đồ Không.
Hai nhân viên bán hàng vừa rồi muốn lục soát Hàn Nhã Thanh kia giờ phút này sắc mặt rõ ràng cũng trở nên rất xấu.
Họ không thể ngờ rằng kẻ trộm mà họ vừa xác định lại lập tức biến thành bà chủ của họ.
Tiếp theo không biết bà chủ mới này sẽ tính sổ với các cô như thế nào?
“Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi về.” Cảnh sát nhìn tình huống này tưởng là chuyện đã được giải quyết, cảm thấy không có chuyện gì nên muốn rời khỏi đây.
Nhưng...
“Cảnh sát, xin anh chờ một chút.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên gọi cảnh sát đang định rời đi lại.
“Cô Hàn còn có chuyện gì sao?” Vị cảnh sát hơn bốn mươi tuổi mở to đôi mắt sắc, dưới tình huống này anh ta biết rõ cô Hàn này tuyệt đối không đơn giản, nếu không thì không thể chỉ trong chớp mắt một cửa hàng trực tiếp biến thành của cô.
Hơn nữa bây giờ Tư Đồ Không còn tự mình tới.
Tư Đồ Không chính là một nhân vật oai phong lẫm liệt ở Thành phố A, có thể mời được vị đại phật Tư Đồ Không này đến thì không có mấy ai.
Nhưng hôm nay rõ ràng Tư Đồ Không đến là vì cô Hàn.
Cho nên cô Hàn là người tuyệt đối không thể đắc tội được.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cũng muốn biết cô gọi lại cảnh sát vào lúc này là muốn làm gì?
Khóe môi Tư Đồ Không hơi nhếch lên, dĩ nhiên việc này không thể cứ kết thúc như vậy được.
Đắc tội với người phụ nữ này thì chắc chắn là phải trả giá lớn.
Người phụ nữ này là người yêu thương nhất trong lòng cậu ba Dương, cô cả nhà họ Đường, đương nhiên cô không dựa vào cậu ba Dương, không dựa vào nhà họ Đường, chỉ với chính thực lực của cô thì người bình thường chắc chắn cũng không phải là đối thủ của cô.
Nhìn kết cục của nhà họ Cố hiện tại là có thể hiểu rõ đắc tội với người phụ nữ này chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
Nói thật là ngay cả anh ta cũng không dám đắc tội cô, không thể không nói hai vị tiểu thư nhà họ Cổ này thật can đảm.
Cho nên hiện tại hai vị tiểu thư nhà họ Cổ cần vì “sự can đảm” của mình mà gánh chịu một chút hậu quả.
Giờ đây Tư Đồ Không cũng có chút mong đợi, không biết tiếp theo Hàn Nhã Thanh sẽ làm thế nào?
Anh ta nhớ cách làm của cô chắc chắn sẽ siêu trần thoát tục, làm cho người ta ngạc nhiên, Tư Đồ Không im lặng đứng ở một bên chờ xem trò vui.
“Cửa hàng của chúng tôi bị mất vòng ngọc, nên phiền cảnh sát giúp chúng tôi tìm ra.” Hàn Nhã Thanh nói rất khiêm nhường, giọng nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng câu nói đó của cô lại làm cho sắc mặt Cổ Doanh Doanh nhanh chóng thay đổi.
Cổ Doanh Doanh nhìn Hàn Nhã Thanh, trong lòng bắt đầu có chút căng thẳng, Hàn Nhã Thanh muốn làm gì?
Tuy nhiên vòng ngọc ở ngay trong túi Hàn Nhã Thanh, camera trong cửa hàng này lại hỏng, chuyện này dù thế nào cũng không rơi vào người cô ta.
“Hàn Nhã Thanh, cô vừa ăn cắp vừa loa làng sao? Rõ ràng vòng ngọc là do chính cô trộm.” Cổ Linh Linh tính tình nóng vội, đầu óc ngu xuẩn, trực tiếp rống lên, đương nhiên giờ phút này cô ta cũng hơi chột dạ.
Dù sao vòng ngọc kia là do cô ta bỏ vào trong túi Hàn Nhã Thanh.
“Cô Cổ, có muốn tôi nhắc nhở cô một câu hay không? Cửa hàng này là của tôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Cổ Linh Linh, môi khẽ nở một nụ cười.
“Lúc trước cửa hàng này không phải là của cô.” Đối diện với vẻ mặt tươi cười của Hàn Nhã Thanh, đột nhiên Cổ Linh Linh có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, nhưng vẫn cố gắng đáp lại một câu.
“Ý của cô Cổ là tôi đã trộm một chiếc vòng ngọc ở đây trước khi biến cửa hàng này thành của tôi?” Hàn Nhã Thanh nhướng mày, lời đáp trả phải gọi là tuyệt cú mèo.
Cho dù lúc trước cửa hàng này chưa phải của Hàn Nhã Thanh nhưng Hàn Nhã Thanh đã có thể biến toàn bộ cửa hàng này thành của cô trong thời gian ngắn như vậy thì chắc chắn cô không có lý do gì đi trộm một cái vòng ngọc sáu mươi tỷ.
Điều này tất cả mọi người đều hiểu.
“Vậy chắc chắn cũng không phải chúng tôi trộm.” Cổ Linh Linh bị cô chặn họng im lặng phản bác, dù sao vòng ngọc cũng không ở trên người cô ta cho nên giờ phút này Cổ Linh Linh vẫn còn một chút khí thế như vậy.
“Tôi cũng chưa hề nói là các cô trộm.” Hàn Nhã Thanh liếc cô ta một cái, hơi dừng lại một chút rồi lại chậm rãi nói: “Nhưng cửa hàng là của tôi, nhân viên bán hàng đều là người trong cửa hàng, hình như cũng chỉ có hai cô Cổ là người ngoài, cho nên hai vị quả thật là đáng ngờ nhất.”
“Hàn Nhã Thanh, cô đừng có vu khống hãm hại người tốt.” Cổ Linh Linh lại lần nữa không nhịn được rống lên.
Cổ Linh Linh cũng có mặt mũi để nói mình là người tốt một cách cây ngay không sợ chết đứng như thế? Mặt thật sự rất dày.
“Cô Hàn, chuyện này không thể nói lung tung, cần phải có chứng cứ, nếu cô Hàn không có chứng cứ mà vu khống hãm hại chúng tôi thì chúng tôi có thể tố cáo cô Hàn.” Cổ Doanh Doanh quả thực coi như thông minh, giờ phút này cô ta vẫn còn có thể giữ vững tỉnh táo, bình tĩnh đối đáp với chuyện này.
“Ừ, cô Cổ nói có lý, cho nên tôi mời cảnh sát ở lại giúp tôi điều tra rõ ràng.” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Doanh Doanh một cái rồi nghiêm túc gật đầu.
“Cô muốn điều tra như thế nào?” Cổ Doanh Doanh híp mắt, giọng nói rõ ràng là trầm xuống.
“Rất đơn giản, cứ theo lời cô Cổ nói vừa nãy thôi, lục soát, lục soát một cái là sẽ rõ ràng, cảnh sát ở đây cho nên mọi chuyện sẽ rất dễ làm.” Khi Hàn Nhã Thanh nói những lời này thì vẻ mặt rất tự nhiên, không có chút bất thường nào.
Cổ Doanh Doanh nghe thấy những lời này của cô thì thở phào nhẹ nhõm, đồ không ở trên người cô ta cho nên cô hoàn toàn không sợ bị lục soát.
Chiếc vòng ngọc kia bây giờ còn đang ở trong túi Hàn Nhã Thanh, trong lòng Cổ Doanh Doanh thầm nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Hàn Nhã Thanh bị mất mặt.
“Lục soát thì lục soát, tôi trong sạch không sợ các người lục soát.” Cổ Linh Linh hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên rất kiêu ngạo.
“Để chứng minh sự trong sạch của chúng tôi, chúng tôi bằng lòng phối hợp với công việc của cảnh sát.” Cổ Doanh Doanh cũng đi về phía trước, dáng vẻ quang minh lẫm liệt, ý tứ rất rõ ràng là đồng ý để cảnh sát lục soát.
“Hiếm khi cô Cổ biết điều như thế.” Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn về phía Cổ Doanh Doanh, sau khi đối diện với đôi mắt của Cổ Doanh Doanh, ánh mắt Hàn Nhã Thanh lại cố ý nhìn xuống phía dưới, sau khi chuyển đến túi xách của Cổ Doanh Doanh thì khóe môi cô lộ rõ một nụ cười khẽ.
Nụ cười đó mang theo một chút ẩn ý...
Sau đó Hàn Nhã Thanh lại ngước mắt lên nhìn vào mặt Cổ Doanh Doanh, lông mày rõ ràng hơi nhướng lên, trên mặt cố ý lộ ra một chút đắc ý.
Cổ Doanh Doanh là người thông minh, vừa rồi biểu cảm của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, dĩ nhiên cô ta đều thấy được.
Lòng Cổ Doanh Doanh đột nhiên chùng xuống, con ngươi của cô ta nhanh chóng chuyển sang phía Hàn Nhã Thanh, trước đó cô ta bảo Cổ Linh Linh lén lút bỏ vòng ngọc vào trong túi Hàn Nhã Thanh.
Không biết bây giờ vòng ngọc còn ở trong túi Hàn Nhã Thanh hay không?
Có hay không?
Trong lòng Cổ Doanh Doanh đột nhiên có linh cảm thật sự không tốt.
Hàn Nhã Thanh thấy Cổ Doanh Doanh nhìn sang thì khẽ cười với Cổ Doanh Doanh, sau đó Hàn Nhã Thanh cố ý đưa tay sờ về phía miệng túi của mình, túi của cô bình thường không có gì.
Dường như là để Cổ Doanh Doanh “yên tâm”, Hàn Nhã Thanh còn lật túi lên, lắc lắc, trong túi thật sự rất sạch sẽ, không có thứ gì.
Hai nhân viên bán hàng vừa rồi muốn lục soát Hàn Nhã Thanh kia giờ phút này sắc mặt rõ ràng cũng trở nên rất xấu.
Họ không thể ngờ rằng kẻ trộm mà họ vừa xác định lại lập tức biến thành bà chủ của họ.
Tiếp theo không biết bà chủ mới này sẽ tính sổ với các cô như thế nào?
“Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi về.” Cảnh sát nhìn tình huống này tưởng là chuyện đã được giải quyết, cảm thấy không có chuyện gì nên muốn rời khỏi đây.
Nhưng...
“Cảnh sát, xin anh chờ một chút.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên gọi cảnh sát đang định rời đi lại.
“Cô Hàn còn có chuyện gì sao?” Vị cảnh sát hơn bốn mươi tuổi mở to đôi mắt sắc, dưới tình huống này anh ta biết rõ cô Hàn này tuyệt đối không đơn giản, nếu không thì không thể chỉ trong chớp mắt một cửa hàng trực tiếp biến thành của cô.
Hơn nữa bây giờ Tư Đồ Không còn tự mình tới.
Tư Đồ Không chính là một nhân vật oai phong lẫm liệt ở Thành phố A, có thể mời được vị đại phật Tư Đồ Không này đến thì không có mấy ai.
Nhưng hôm nay rõ ràng Tư Đồ Không đến là vì cô Hàn.
Cho nên cô Hàn là người tuyệt đối không thể đắc tội được.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cũng muốn biết cô gọi lại cảnh sát vào lúc này là muốn làm gì?
Khóe môi Tư Đồ Không hơi nhếch lên, dĩ nhiên việc này không thể cứ kết thúc như vậy được.
Đắc tội với người phụ nữ này thì chắc chắn là phải trả giá lớn.
Người phụ nữ này là người yêu thương nhất trong lòng cậu ba Dương, cô cả nhà họ Đường, đương nhiên cô không dựa vào cậu ba Dương, không dựa vào nhà họ Đường, chỉ với chính thực lực của cô thì người bình thường chắc chắn cũng không phải là đối thủ của cô.
Nhìn kết cục của nhà họ Cố hiện tại là có thể hiểu rõ đắc tội với người phụ nữ này chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.
Nói thật là ngay cả anh ta cũng không dám đắc tội cô, không thể không nói hai vị tiểu thư nhà họ Cổ này thật can đảm.
Cho nên hiện tại hai vị tiểu thư nhà họ Cổ cần vì “sự can đảm” của mình mà gánh chịu một chút hậu quả.
Giờ đây Tư Đồ Không cũng có chút mong đợi, không biết tiếp theo Hàn Nhã Thanh sẽ làm thế nào?
Anh ta nhớ cách làm của cô chắc chắn sẽ siêu trần thoát tục, làm cho người ta ngạc nhiên, Tư Đồ Không im lặng đứng ở một bên chờ xem trò vui.
“Cửa hàng của chúng tôi bị mất vòng ngọc, nên phiền cảnh sát giúp chúng tôi tìm ra.” Hàn Nhã Thanh nói rất khiêm nhường, giọng nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng câu nói đó của cô lại làm cho sắc mặt Cổ Doanh Doanh nhanh chóng thay đổi.
Cổ Doanh Doanh nhìn Hàn Nhã Thanh, trong lòng bắt đầu có chút căng thẳng, Hàn Nhã Thanh muốn làm gì?
Tuy nhiên vòng ngọc ở ngay trong túi Hàn Nhã Thanh, camera trong cửa hàng này lại hỏng, chuyện này dù thế nào cũng không rơi vào người cô ta.
“Hàn Nhã Thanh, cô vừa ăn cắp vừa loa làng sao? Rõ ràng vòng ngọc là do chính cô trộm.” Cổ Linh Linh tính tình nóng vội, đầu óc ngu xuẩn, trực tiếp rống lên, đương nhiên giờ phút này cô ta cũng hơi chột dạ.
Dù sao vòng ngọc kia là do cô ta bỏ vào trong túi Hàn Nhã Thanh.
“Cô Cổ, có muốn tôi nhắc nhở cô một câu hay không? Cửa hàng này là của tôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Cổ Linh Linh, môi khẽ nở một nụ cười.
“Lúc trước cửa hàng này không phải là của cô.” Đối diện với vẻ mặt tươi cười của Hàn Nhã Thanh, đột nhiên Cổ Linh Linh có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, nhưng vẫn cố gắng đáp lại một câu.
“Ý của cô Cổ là tôi đã trộm một chiếc vòng ngọc ở đây trước khi biến cửa hàng này thành của tôi?” Hàn Nhã Thanh nhướng mày, lời đáp trả phải gọi là tuyệt cú mèo.
Cho dù lúc trước cửa hàng này chưa phải của Hàn Nhã Thanh nhưng Hàn Nhã Thanh đã có thể biến toàn bộ cửa hàng này thành của cô trong thời gian ngắn như vậy thì chắc chắn cô không có lý do gì đi trộm một cái vòng ngọc sáu mươi tỷ.
Điều này tất cả mọi người đều hiểu.
“Vậy chắc chắn cũng không phải chúng tôi trộm.” Cổ Linh Linh bị cô chặn họng im lặng phản bác, dù sao vòng ngọc cũng không ở trên người cô ta cho nên giờ phút này Cổ Linh Linh vẫn còn một chút khí thế như vậy.
“Tôi cũng chưa hề nói là các cô trộm.” Hàn Nhã Thanh liếc cô ta một cái, hơi dừng lại một chút rồi lại chậm rãi nói: “Nhưng cửa hàng là của tôi, nhân viên bán hàng đều là người trong cửa hàng, hình như cũng chỉ có hai cô Cổ là người ngoài, cho nên hai vị quả thật là đáng ngờ nhất.”
“Hàn Nhã Thanh, cô đừng có vu khống hãm hại người tốt.” Cổ Linh Linh lại lần nữa không nhịn được rống lên.
Cổ Linh Linh cũng có mặt mũi để nói mình là người tốt một cách cây ngay không sợ chết đứng như thế? Mặt thật sự rất dày.
“Cô Hàn, chuyện này không thể nói lung tung, cần phải có chứng cứ, nếu cô Hàn không có chứng cứ mà vu khống hãm hại chúng tôi thì chúng tôi có thể tố cáo cô Hàn.” Cổ Doanh Doanh quả thực coi như thông minh, giờ phút này cô ta vẫn còn có thể giữ vững tỉnh táo, bình tĩnh đối đáp với chuyện này.
“Ừ, cô Cổ nói có lý, cho nên tôi mời cảnh sát ở lại giúp tôi điều tra rõ ràng.” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Doanh Doanh một cái rồi nghiêm túc gật đầu.
“Cô muốn điều tra như thế nào?” Cổ Doanh Doanh híp mắt, giọng nói rõ ràng là trầm xuống.
“Rất đơn giản, cứ theo lời cô Cổ nói vừa nãy thôi, lục soát, lục soát một cái là sẽ rõ ràng, cảnh sát ở đây cho nên mọi chuyện sẽ rất dễ làm.” Khi Hàn Nhã Thanh nói những lời này thì vẻ mặt rất tự nhiên, không có chút bất thường nào.
Cổ Doanh Doanh nghe thấy những lời này của cô thì thở phào nhẹ nhõm, đồ không ở trên người cô ta cho nên cô hoàn toàn không sợ bị lục soát.
Chiếc vòng ngọc kia bây giờ còn đang ở trong túi Hàn Nhã Thanh, trong lòng Cổ Doanh Doanh thầm nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Hàn Nhã Thanh bị mất mặt.
“Lục soát thì lục soát, tôi trong sạch không sợ các người lục soát.” Cổ Linh Linh hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên rất kiêu ngạo.
“Để chứng minh sự trong sạch của chúng tôi, chúng tôi bằng lòng phối hợp với công việc của cảnh sát.” Cổ Doanh Doanh cũng đi về phía trước, dáng vẻ quang minh lẫm liệt, ý tứ rất rõ ràng là đồng ý để cảnh sát lục soát.
“Hiếm khi cô Cổ biết điều như thế.” Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn về phía Cổ Doanh Doanh, sau khi đối diện với đôi mắt của Cổ Doanh Doanh, ánh mắt Hàn Nhã Thanh lại cố ý nhìn xuống phía dưới, sau khi chuyển đến túi xách của Cổ Doanh Doanh thì khóe môi cô lộ rõ một nụ cười khẽ.
Nụ cười đó mang theo một chút ẩn ý...
Sau đó Hàn Nhã Thanh lại ngước mắt lên nhìn vào mặt Cổ Doanh Doanh, lông mày rõ ràng hơi nhướng lên, trên mặt cố ý lộ ra một chút đắc ý.
Cổ Doanh Doanh là người thông minh, vừa rồi biểu cảm của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, dĩ nhiên cô ta đều thấy được.
Lòng Cổ Doanh Doanh đột nhiên chùng xuống, con ngươi của cô ta nhanh chóng chuyển sang phía Hàn Nhã Thanh, trước đó cô ta bảo Cổ Linh Linh lén lút bỏ vòng ngọc vào trong túi Hàn Nhã Thanh.
Không biết bây giờ vòng ngọc còn ở trong túi Hàn Nhã Thanh hay không?
Có hay không?
Trong lòng Cổ Doanh Doanh đột nhiên có linh cảm thật sự không tốt.
Hàn Nhã Thanh thấy Cổ Doanh Doanh nhìn sang thì khẽ cười với Cổ Doanh Doanh, sau đó Hàn Nhã Thanh cố ý đưa tay sờ về phía miệng túi của mình, túi của cô bình thường không có gì.
Dường như là để Cổ Doanh Doanh “yên tâm”, Hàn Nhã Thanh còn lật túi lên, lắc lắc, trong túi thật sự rất sạch sẽ, không có thứ gì.
/652
|