“Học trưởng không biết”. Hàn Nhã Thanh sững sờ, cô cảm thấy có gì đó kì lạ khi ngay lúc nào Mộ Dung Tri bỗng dưng hỏi về vấn đề đó, chuyện này chắc hẳn không liên quan gì đến học trưởng nhỉ?
Đây hoàn toàn là chuyện của riêng cô.
“Cô không nói gì cho lão đại sao?” Mộ Dung Tri khế hít một hơi sâu: “Cô không định nói cho lão đại sao?”
Mộ Dung Tri nhìn Hàn Nhã Thanh, gương mặt đầy vẻ khó tin, chuyện như vậy mà cô lại không nói cho lão đại?
“Tại sao phải nói với học trưởng? Đây là chuyện riêng của mình, không cần thiết phải nói cho học trưởng biết, học trưởng từ sáng cho tới tối bận bao nhiêu việc quan trọng, chuyện cỏn con như này cần gì phải làm phiên đến học trưởng chứ, cậu làm giám định là được rôi” Hàn Nhã Thanh bình thản nhìn cậu ta một lượt, bởi vì bình thường Mộ Dung Tri vô cùng kính nể học trưởng, có chuyện gì cũng báo cáo với học trưởng, lâu dần thành thói quen, cho nên lúc này Hàn Nhã Thanh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng mà, phản ứng của Mộ Dung Tri có phần hơi quá đà.
Mộ Dung Tri nhìn cô, đôi mắt trong phút chốc bỗng lóe lên, khóe môi khẽ cong, lão đại quả thật rất bận rộn, có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, nhưng cậu ta biết trong lòng lão đại, chuyện của Hàn Nhã Thanh vẫn là quan trọng nhất.
Nhiều năm qua, tình cảm của lão đại đối với cô, bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, thế nhưng Hàn Nhã Thanh lại không hề hay biết.
Cậu ta thực sự không hiểu, một chuyên gia tâm lý tội phạm như cô, có thể nắm bắt được suy nghĩ của người khác thông qua hành động và lời nói của họ, nhưng tại sao trên phương diện tình cảm cô lại chậm tiêu như vậy chứ.
Lão đại thích cô nhiêu như thế, chuyện này, nên để lão đại là người biết đầu tiên.
Hàn Nhã Thanh nhìn quanh phòng, thấy Mộ Dung Tri ngẩn ngơ không động tĩnh gì, lông mày khẽ giật: “Đờ người ra đấy làm gì, còn không mau đi làm giám định đi?”
“Nếu như kết quả cho thấy đứa bé thât sự là con của Dương Tầm Chiêu, cô định làm như thế nào?” Mộ Dung Tri khẽ hít một hơi, giọng nói ẩn chứa vẻ thăm dò.
Nếu kết quả giám định cho thấy đứa bé thực sự là con của Dương Tầm Chiêu, liệu cô sẽ đem hai đứa bé đó đi tìm Dương Tâm Chiêu chứ? Nếu đúng là như vậy, lão đại sẽ đau lòng đến chết mất?
“Cậu đi giám định trước đi đã” Hàn Nhã Thanh sững người, cô định làm gì ư? Câu hỏi này cô vẫn chưa nghĩ cho kĩ, cứ đợi đến khi có kết quả vẫn hơn.
“Ít nhất 12 tiếng sau mới có kết quả giám định, cô muốn ngồi đây đợi sao? Hay là khi nào có kết quả thì tôi đem đến cho cô?” Mộ Dung Tri vẫn chưa nhận được một đáp án rõ ràng nên tâm trạng nhất thời rối loạn, nhưng nếu cô muốn làm giám định thì cậu sẽ giúp cô.
“Khi nào có kết quả nhớ gọi điện cho tôi” Nghĩ đến tình huống hiện giờ giữa mình và Dương Tâm Chiêu, Hàn Nhã Thanh không thể nào ngồi đây đợi 12 tiếng đươc, chỉ đành chờ đến khi có kết quả rồi mới quay lại.
“Được” Mộ Dung Tri nhẹ nhàng đồng ý, khế thở phào một hơi.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không rời đi luôn mà đứng một bên nhìn Mộ Dung Tri tiến hành lấy mẫu DNA, bởi vì sợi tóc này được cô gỡ từ lược ra, nên Hàn Nhã Thanh sợ nó không hợp lệ.
“Sao vậy? Không yên tâm về tôi sao? Còn đứng ở đó nhìn gì tôi nữa?" Mộ Dung Tri thấy cô cứ đứng một bên nhìn chằm chằm về phía này, cậu ta bỗng cảm thấy áp lực đè lên người mình nặng tựa núi Thái Sơn, cậu ta quá rõ năng lực của Hàn Nhã Thanh, đôi mắt cô còn lợi hại hơn của tia X quang, chẳng điều gì có thể qua nổi mắt cô cả. Mặc dù cậu ta chả giấu giếm điều gì, nhưng bị cô nhìn chằm chằm như vậy cũng đủ để run rẩy hoảng hồn.
“Mộ Dung Tri, cậu đang nghĩ gì đấy?” Hàn Nhã Thanh nghe được những gì cậu ta nói, khẽ đảo mắt, nhìn thẳng vào mặt cậu ta, thấy vẻ mặt cậu ta có chút không tự nhiên, hai hàng lông mày khẽ giật: “Nói xem nào, cậu có vấn đề gì khiến tôi không yên tâm à? Hay là, cậu định giở trò gì?”
Hàn Nhã Thanh không hổ danh là chuyên gia tâm lý tội phạm, Mộ Dung Tri mới chỉ có một chút không thoải mái thôi mà cô đã nhìn ra manh mối.
“Tôi có thể làm được gì chứ? Chuyện của cô tôi nào dám nhúng tay vào?” Khóe miệng Mộ Dung Tri nhăn nhúm, cậu ta nào dám nhúng tay vào chuyện của cô chứ? Cho dù chỉ là một chút chút ý nghĩ sai lệch thôi cô liếc mắt cũng có thể nhìn thấu, chứ đừng nói gì đến việc động tay động chân!
“Cô đứng ở đây làm tôi áp lực vô cùng, bị đôi mắt “hỏa nhãn kim tinh” nhìn chằm chằm như thế, ai mà chịu nổi cơ chứ?” Mộ Dung Tri khẽ bĩu môi làm ra vẻ ấm ức, những lời mà cậu ta vừa nói hoàn toàn là sự thật.
“Trích xuất DNA thành công chứ?” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, cô biết Mộ Dung Tri không thể nào chịu được gò bó, cho nên cô đứng đây khiến cậu ta không tự nhiên là một điều hết sức bình thường.
“Đương nhiên, cô nghi ngờ năng lực của tôi sao?” Mộ Dung Tri nghe thấy cô nói vậy liên nổi nóng, cậu ta không cho phép bất kì ai nghi ngờ năng lực của mình.
“Khi nào có kết quả thì gọi điện cho tôi” Hàn Nhã Thanh không giải thích gì nữa, nếu không dựa vào tính cách của Mộ Dung Tri, chỉ cần cô nói 1 câu cậu ta liền đáp lại 10 câu, chẳng biết bao giờ mới kết thúc. Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, Mộ Dung Tri đem mẫu DNA vừa trích xuất ra để hoàn thành quá trình thanh lọc, cậu ta suy nghĩ một hồi, sau đó rút điện thoại gọi cho lão đại.
“Lão đại, hôm nay Nhã Thanh lấy mẫu tóc làm giám định DNA”. Điện thoại vừa được kết nối là Mộ Dung Tri liền tóm tắt mọi chuyện một cách nhanh gọn, sau đó ngập ngừng một chút rồi tiếp tục bổ sung: “làm giám định ruột thịt với hai đứa bé kia”
“.."” Người đàn ông ở đầu dây bên kia chìm trong yên lặng: “Tôi biết rồi”
Giọng nói của anh trầm xuống, nhưng không nghe ra được quá nhiều điều bất thường.
“Lão đại, anh không thắc mắc người đàn ông kia là ai sao?” Ngược lại, Mộ Dung Tri lại là người sửng sốt, sao lão đại lại phản ứng như thế? Nói một câu “biết rồi” thì coi như chuyện?
Ít ra lão đại phải hỏi người đàn ông kia là ai chứ?
“Tôi biết, là Dương Tâm Chiêu” Giọng nói trâm thấp của người đàn ông lại một lần nữa truyền đến từ đầu dây bên kia, vẫn không thể nào nghe ra điểm khác thường.
Mộ Dung Tri đờ đẫn, hóa ra lão đại biết rồi? Nhưng Hàn Nhã Thanh lại nói chưa từng nói chuyện với lão đại mà, sao lão đại lại biết được?
Nhưng với năng lực của lão đại, chỉ cần lão đại muốn biết thì sẽ tự nhiên có cách.
Lão đại từ trước đến giờ luôn để tâm mọi chuyện liên quan đến Hàn Nhã Thanh, nên chuyện của cô lão đại rõ như lòng bàn tay.
Xem ra cậu ta phí công lo lắng rồi.
“Lão đại, vậy em làm giám định tiếp đây, Hàn Nhã Thanh còn đang đợi”
Mộ Dung Tri đợi một lúc không thấy đầu dây bên kia nói gì liên định cúp điện thoại.
“Thanh Thanh nói sẽ đích thân đến lấy kết quả sao?” Nhưng mà đúng lúc Mộ Dung Tri định ngắt điện thoại thì người đàn ông ở phía bên kia đột nhiên hỏi.
“Cô ấy chỉ nói thì nào có kết quả thì gọi điện cho cô ấy chứ không nói là sẽ tự đến lấy” Mộ Dung Tri không nghĩ gì sâu xa, trả lời một cách tự nhiên.
“Ừm, tôi biết rồi, cậu tiếp tục làm giám định đi” Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn không để lộ ra bất kì cảm xúc nào.
“Lão đại, đợi khi nào có kết quả giám định, em thông báo với anh một tiếng nhé?” Mộ Dung Tri cho rằng lão đại chắc hẳn rất quan tâm chuyện này.
Đây hoàn toàn là chuyện của riêng cô.
“Cô không nói gì cho lão đại sao?” Mộ Dung Tri khế hít một hơi sâu: “Cô không định nói cho lão đại sao?”
Mộ Dung Tri nhìn Hàn Nhã Thanh, gương mặt đầy vẻ khó tin, chuyện như vậy mà cô lại không nói cho lão đại?
“Tại sao phải nói với học trưởng? Đây là chuyện riêng của mình, không cần thiết phải nói cho học trưởng biết, học trưởng từ sáng cho tới tối bận bao nhiêu việc quan trọng, chuyện cỏn con như này cần gì phải làm phiên đến học trưởng chứ, cậu làm giám định là được rôi” Hàn Nhã Thanh bình thản nhìn cậu ta một lượt, bởi vì bình thường Mộ Dung Tri vô cùng kính nể học trưởng, có chuyện gì cũng báo cáo với học trưởng, lâu dần thành thói quen, cho nên lúc này Hàn Nhã Thanh cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng mà, phản ứng của Mộ Dung Tri có phần hơi quá đà.
Mộ Dung Tri nhìn cô, đôi mắt trong phút chốc bỗng lóe lên, khóe môi khẽ cong, lão đại quả thật rất bận rộn, có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, nhưng cậu ta biết trong lòng lão đại, chuyện của Hàn Nhã Thanh vẫn là quan trọng nhất.
Nhiều năm qua, tình cảm của lão đại đối với cô, bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, thế nhưng Hàn Nhã Thanh lại không hề hay biết.
Cậu ta thực sự không hiểu, một chuyên gia tâm lý tội phạm như cô, có thể nắm bắt được suy nghĩ của người khác thông qua hành động và lời nói của họ, nhưng tại sao trên phương diện tình cảm cô lại chậm tiêu như vậy chứ.
Lão đại thích cô nhiêu như thế, chuyện này, nên để lão đại là người biết đầu tiên.
Hàn Nhã Thanh nhìn quanh phòng, thấy Mộ Dung Tri ngẩn ngơ không động tĩnh gì, lông mày khẽ giật: “Đờ người ra đấy làm gì, còn không mau đi làm giám định đi?”
“Nếu như kết quả cho thấy đứa bé thât sự là con của Dương Tầm Chiêu, cô định làm như thế nào?” Mộ Dung Tri khẽ hít một hơi, giọng nói ẩn chứa vẻ thăm dò.
Nếu kết quả giám định cho thấy đứa bé thực sự là con của Dương Tầm Chiêu, liệu cô sẽ đem hai đứa bé đó đi tìm Dương Tâm Chiêu chứ? Nếu đúng là như vậy, lão đại sẽ đau lòng đến chết mất?
“Cậu đi giám định trước đi đã” Hàn Nhã Thanh sững người, cô định làm gì ư? Câu hỏi này cô vẫn chưa nghĩ cho kĩ, cứ đợi đến khi có kết quả vẫn hơn.
“Ít nhất 12 tiếng sau mới có kết quả giám định, cô muốn ngồi đây đợi sao? Hay là khi nào có kết quả thì tôi đem đến cho cô?” Mộ Dung Tri vẫn chưa nhận được một đáp án rõ ràng nên tâm trạng nhất thời rối loạn, nhưng nếu cô muốn làm giám định thì cậu sẽ giúp cô.
“Khi nào có kết quả nhớ gọi điện cho tôi” Nghĩ đến tình huống hiện giờ giữa mình và Dương Tâm Chiêu, Hàn Nhã Thanh không thể nào ngồi đây đợi 12 tiếng đươc, chỉ đành chờ đến khi có kết quả rồi mới quay lại.
“Được” Mộ Dung Tri nhẹ nhàng đồng ý, khế thở phào một hơi.
Nhưng Hàn Nhã Thanh không rời đi luôn mà đứng một bên nhìn Mộ Dung Tri tiến hành lấy mẫu DNA, bởi vì sợi tóc này được cô gỡ từ lược ra, nên Hàn Nhã Thanh sợ nó không hợp lệ.
“Sao vậy? Không yên tâm về tôi sao? Còn đứng ở đó nhìn gì tôi nữa?" Mộ Dung Tri thấy cô cứ đứng một bên nhìn chằm chằm về phía này, cậu ta bỗng cảm thấy áp lực đè lên người mình nặng tựa núi Thái Sơn, cậu ta quá rõ năng lực của Hàn Nhã Thanh, đôi mắt cô còn lợi hại hơn của tia X quang, chẳng điều gì có thể qua nổi mắt cô cả. Mặc dù cậu ta chả giấu giếm điều gì, nhưng bị cô nhìn chằm chằm như vậy cũng đủ để run rẩy hoảng hồn.
“Mộ Dung Tri, cậu đang nghĩ gì đấy?” Hàn Nhã Thanh nghe được những gì cậu ta nói, khẽ đảo mắt, nhìn thẳng vào mặt cậu ta, thấy vẻ mặt cậu ta có chút không tự nhiên, hai hàng lông mày khẽ giật: “Nói xem nào, cậu có vấn đề gì khiến tôi không yên tâm à? Hay là, cậu định giở trò gì?”
Hàn Nhã Thanh không hổ danh là chuyên gia tâm lý tội phạm, Mộ Dung Tri mới chỉ có một chút không thoải mái thôi mà cô đã nhìn ra manh mối.
“Tôi có thể làm được gì chứ? Chuyện của cô tôi nào dám nhúng tay vào?” Khóe miệng Mộ Dung Tri nhăn nhúm, cậu ta nào dám nhúng tay vào chuyện của cô chứ? Cho dù chỉ là một chút chút ý nghĩ sai lệch thôi cô liếc mắt cũng có thể nhìn thấu, chứ đừng nói gì đến việc động tay động chân!
“Cô đứng ở đây làm tôi áp lực vô cùng, bị đôi mắt “hỏa nhãn kim tinh” nhìn chằm chằm như thế, ai mà chịu nổi cơ chứ?” Mộ Dung Tri khẽ bĩu môi làm ra vẻ ấm ức, những lời mà cậu ta vừa nói hoàn toàn là sự thật.
“Trích xuất DNA thành công chứ?” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, cô biết Mộ Dung Tri không thể nào chịu được gò bó, cho nên cô đứng đây khiến cậu ta không tự nhiên là một điều hết sức bình thường.
“Đương nhiên, cô nghi ngờ năng lực của tôi sao?” Mộ Dung Tri nghe thấy cô nói vậy liên nổi nóng, cậu ta không cho phép bất kì ai nghi ngờ năng lực của mình.
“Khi nào có kết quả thì gọi điện cho tôi” Hàn Nhã Thanh không giải thích gì nữa, nếu không dựa vào tính cách của Mộ Dung Tri, chỉ cần cô nói 1 câu cậu ta liền đáp lại 10 câu, chẳng biết bao giờ mới kết thúc. Sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, Mộ Dung Tri đem mẫu DNA vừa trích xuất ra để hoàn thành quá trình thanh lọc, cậu ta suy nghĩ một hồi, sau đó rút điện thoại gọi cho lão đại.
“Lão đại, hôm nay Nhã Thanh lấy mẫu tóc làm giám định DNA”. Điện thoại vừa được kết nối là Mộ Dung Tri liền tóm tắt mọi chuyện một cách nhanh gọn, sau đó ngập ngừng một chút rồi tiếp tục bổ sung: “làm giám định ruột thịt với hai đứa bé kia”
“.."” Người đàn ông ở đầu dây bên kia chìm trong yên lặng: “Tôi biết rồi”
Giọng nói của anh trầm xuống, nhưng không nghe ra được quá nhiều điều bất thường.
“Lão đại, anh không thắc mắc người đàn ông kia là ai sao?” Ngược lại, Mộ Dung Tri lại là người sửng sốt, sao lão đại lại phản ứng như thế? Nói một câu “biết rồi” thì coi như chuyện?
Ít ra lão đại phải hỏi người đàn ông kia là ai chứ?
“Tôi biết, là Dương Tâm Chiêu” Giọng nói trâm thấp của người đàn ông lại một lần nữa truyền đến từ đầu dây bên kia, vẫn không thể nào nghe ra điểm khác thường.
Mộ Dung Tri đờ đẫn, hóa ra lão đại biết rồi? Nhưng Hàn Nhã Thanh lại nói chưa từng nói chuyện với lão đại mà, sao lão đại lại biết được?
Nhưng với năng lực của lão đại, chỉ cần lão đại muốn biết thì sẽ tự nhiên có cách.
Lão đại từ trước đến giờ luôn để tâm mọi chuyện liên quan đến Hàn Nhã Thanh, nên chuyện của cô lão đại rõ như lòng bàn tay.
Xem ra cậu ta phí công lo lắng rồi.
“Lão đại, vậy em làm giám định tiếp đây, Hàn Nhã Thanh còn đang đợi”
Mộ Dung Tri đợi một lúc không thấy đầu dây bên kia nói gì liên định cúp điện thoại.
“Thanh Thanh nói sẽ đích thân đến lấy kết quả sao?” Nhưng mà đúng lúc Mộ Dung Tri định ngắt điện thoại thì người đàn ông ở phía bên kia đột nhiên hỏi.
“Cô ấy chỉ nói thì nào có kết quả thì gọi điện cho cô ấy chứ không nói là sẽ tự đến lấy” Mộ Dung Tri không nghĩ gì sâu xa, trả lời một cách tự nhiên.
“Ừm, tôi biết rồi, cậu tiếp tục làm giám định đi” Người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn không để lộ ra bất kì cảm xúc nào.
“Lão đại, đợi khi nào có kết quả giám định, em thông báo với anh một tiếng nhé?” Mộ Dung Tri cho rằng lão đại chắc hẳn rất quan tâm chuyện này.
/652
|