Gô nhớ tới một nhà bốn người của dì nhỏ, chờ Đoạn Thế Kiệt lớn thêm một chút sẽ tách mỗi người một phòng với Đoạn Kiều Mạch, sau đó dì nhỏ và dượng sẽ ở một phòng, vậy một nhà bốn người ở sẽ cực kỳ hoàn hảo.
Tốt hơn nhiều so với căn nhà bé tí có hai phòng mà phòng khách và phòng ăn dùng chung kia.
Vị trí cũng tốt.
Vị trí nơi ở hiện tại quá hẻo lánh.
Tô Nhược Hân càng nhìn càng động lòng, cô hận không thể xuống xe đi mua ngay cho dì nhỏ.
Vì thế, cô dứt khoát xuống xe ở ngay khu bất động sản chỗ dừng xe buýt.
“Chị muốn xem nhà ạ?”
“Ừm, tôi muốn mua kiểu nhà ba căn phòng này, có phòng mẫu không? Tôi muốn xem thử.”
“Phòng mẫu có thể xem, nhưng cần chứng minh tài chính trước, đợi kiểm nghiệm xong là có thể đi xem.
“À, người nào đến xem phòng cũng phải kiểm nghiệm trước à?” Cô nhớ rõ ràng là người đàn ông vào trước cô nói bản thân đến lân đầu, sau khi đăng ký thông tin cá nhân thì trực tiếp được một nhân viên đưa vào trong thang máy đi xem phòng mẫu.
Cho nên người kia không hề chứng minh tài chính.
Dù sao chứng minh tài chính không thể chỉ nói miệng là được, mà người đàn ông kia cơ bản không cà thẻ ngân hàng, chỉ đưa tài liệu gì đó. Như vậy là không cần chứng minh tài chính, cô tận mắt nhìn thấy thế.
“Đúng vậy.” Không ngờ nhân viên bán hàng này lại trợn mắt nói dối.
“Người đàn ông vào trước tôi thì sao?” Tô Nhược Hân lạnh giọng, nghi ngờ hỏi.
“Thế này… Nghe Tô Nhược Hân nhắc nhở, người bán hàng lập tức nhớ ra người đàn ông trước cô được đồng nghiệp của mình trực tiếp đưa đi xem nhà mẫu.
Tô Nhược Hân quay người bỏ đi, không còn tâm trạng mua nhà nữa.
Dù có tốt hơn nữa cô cũng chẳng muốn mua.
“Xuỳ, không có tiền cũng dám tới xem nhà, đúng là không biết xấu hổ, chỉ muốn hành hạ Tiểu Vương.”
“Chứ còn sao nữa, chỉ chọn xem loại nhỏ nhất của căn ba phòng, xem ra cuộc sống của cô ta cũng không được tốt lắm.”
“Chắc chắn là bị đá rồi.”
Tô Nhược Hân đứng ở đó, quay đầu lại nhìn cặp vợ chồng trung niên đang đứng phía sau mình, cô không quen họ.
Hai người này trông rất lạ.
Khi Tô Nhược Hân đang nhớ lại xem có phải mình có quen hai người này không thì Tiểu Vương tiếp cô lúc trước đã bước tới: “Ông Mai, bà Mai, lần này ông bà tới để đặt cọc căn biệt thự đơn lập ông bà đã xem lần trước phải không ạ?”
“Ừm, xác nhận giúp chúng tôi tiền đặt cọc và tình hình thế chấp, sau đó chúng tôi sẽ quyết định.” Bà Mai nói rồi khinh thường liếc nhìn Tô Nhược Hân.
Tiểu Vương thậm chí còn chẳng thèm nhìn Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân đột nhiên quay người lại, tìm anh chàng bán hàng vẫn luôn nhiệt tình nói chuyện với khách hàng khi nấy: “Xin hỏi, đây là lần đầu tiên tôi xem nhà, tôi có thể xem nhà mẫu được không?”
“Được, mời cô đi theo tôi.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình dẫn Tô Nhược Hân đi về phía thang máy.
Tốt hơn nhiều so với căn nhà bé tí có hai phòng mà phòng khách và phòng ăn dùng chung kia.
Vị trí cũng tốt.
Vị trí nơi ở hiện tại quá hẻo lánh.
Tô Nhược Hân càng nhìn càng động lòng, cô hận không thể xuống xe đi mua ngay cho dì nhỏ.
Vì thế, cô dứt khoát xuống xe ở ngay khu bất động sản chỗ dừng xe buýt.
“Chị muốn xem nhà ạ?”
“Ừm, tôi muốn mua kiểu nhà ba căn phòng này, có phòng mẫu không? Tôi muốn xem thử.”
“Phòng mẫu có thể xem, nhưng cần chứng minh tài chính trước, đợi kiểm nghiệm xong là có thể đi xem.
“À, người nào đến xem phòng cũng phải kiểm nghiệm trước à?” Cô nhớ rõ ràng là người đàn ông vào trước cô nói bản thân đến lân đầu, sau khi đăng ký thông tin cá nhân thì trực tiếp được một nhân viên đưa vào trong thang máy đi xem phòng mẫu.
Cho nên người kia không hề chứng minh tài chính.
Dù sao chứng minh tài chính không thể chỉ nói miệng là được, mà người đàn ông kia cơ bản không cà thẻ ngân hàng, chỉ đưa tài liệu gì đó. Như vậy là không cần chứng minh tài chính, cô tận mắt nhìn thấy thế.
“Đúng vậy.” Không ngờ nhân viên bán hàng này lại trợn mắt nói dối.
“Người đàn ông vào trước tôi thì sao?” Tô Nhược Hân lạnh giọng, nghi ngờ hỏi.
“Thế này… Nghe Tô Nhược Hân nhắc nhở, người bán hàng lập tức nhớ ra người đàn ông trước cô được đồng nghiệp của mình trực tiếp đưa đi xem nhà mẫu.
Tô Nhược Hân quay người bỏ đi, không còn tâm trạng mua nhà nữa.
Dù có tốt hơn nữa cô cũng chẳng muốn mua.
“Xuỳ, không có tiền cũng dám tới xem nhà, đúng là không biết xấu hổ, chỉ muốn hành hạ Tiểu Vương.”
“Chứ còn sao nữa, chỉ chọn xem loại nhỏ nhất của căn ba phòng, xem ra cuộc sống của cô ta cũng không được tốt lắm.”
“Chắc chắn là bị đá rồi.”
Tô Nhược Hân đứng ở đó, quay đầu lại nhìn cặp vợ chồng trung niên đang đứng phía sau mình, cô không quen họ.
Hai người này trông rất lạ.
Khi Tô Nhược Hân đang nhớ lại xem có phải mình có quen hai người này không thì Tiểu Vương tiếp cô lúc trước đã bước tới: “Ông Mai, bà Mai, lần này ông bà tới để đặt cọc căn biệt thự đơn lập ông bà đã xem lần trước phải không ạ?”
“Ừm, xác nhận giúp chúng tôi tiền đặt cọc và tình hình thế chấp, sau đó chúng tôi sẽ quyết định.” Bà Mai nói rồi khinh thường liếc nhìn Tô Nhược Hân.
Tiểu Vương thậm chí còn chẳng thèm nhìn Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân đột nhiên quay người lại, tìm anh chàng bán hàng vẫn luôn nhiệt tình nói chuyện với khách hàng khi nấy: “Xin hỏi, đây là lần đầu tiên tôi xem nhà, tôi có thể xem nhà mẫu được không?”
“Được, mời cô đi theo tôi.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình dẫn Tô Nhược Hân đi về phía thang máy.
/1174
|