“Vậy cũng còn hơn anh mấy ngày mới ký được một căn.” Tô Nhược Hân cười híp mắt, không đợi anh chàng bán hàng trả lời đã trả lời thay anh ấy.
“Sao… Sao cô biết?” Tiểu Vương nhìn Tô Nhược Hân với sắc mặt khá khó coi, đó là sự xấu hổ khi bị vạch trần.
“Đó là bởi vì anh không siêng năng, nhân phẩm lại không tốt, còn nữa, nhân phẩm quyết định vận mệnh, thích đẩy khách cho đồng nghiệp, ừm, giúp người làm vui là điểm mạnh của anh.”
Câu này thực ra là cô nói ngược.
Gô đang chế giễu anh ta đẩy cô cho anh trai bán hàng Tiểu Trương.
Nhưng anh ta đáng bị chế giều.
Tô Nhược Hân nói không sai chút nào, số căn anh †a bán được thật sự không nhiều bằng anh trai đang tiếp đón cô lúc này.
“Cô là người đến lừa Tiểu Trương đưa đi xem nhà mẫu chỉ để uống chùa cà phê của văn phòng kinh doanh của chúng tôi, cô có tư cách gì mà nói tôi?”
Tiểu Vương lập tức cáu gắt lườm Tô Nhược Hân.
Anh trai bán hàng nhíu mày, trầm giọng nói với Tiểu Vương: “Không phải cô ấy tới uống cà phê chùa, cô ấy tới để mua nhà, sắp ký hợp đồng rồi đây này. Đúng rồi, khách hàng cũ của cậu thế nào rồi?
Bây giờ cũng ký luôn à?”
Bị Tiểu Trương hỏi tới chỗ đau, mặt Tiểu Vương sầm xuống: ‘Ai biết được, ngày nào cũng tới uống cà phê chùa, lần nào cũng nói sẽ ký nhưng lân nào cũng tìm hết lý do này đến lý do khác nói rằng lần sau sẽ ký.” Nói đến đây, anh ta nhìn Tô Nhược Hân: “Cô ta thật sự định ký à?”
“Đúng, nhưng không liên quan đến anh.” Tô Nhược Hân quay người lại, không muốn để ý đến người bán hàng này nữa.
“Cô Tô rất thẳng thắn, quyết định thanh toán toàn bộ luôn.” Anh chàng bán hàng mừng rỡ nói.
Tô Nhược Hân tình cờ nhìn thấy quả trứng vàng cách đó không xa nên cười hỏi: “Tôi thanh toán tiền hết một lần luôn, thì có phải sau khi trả tiền, ký hợp đồng xong là có thể đến đó đập trứng vàng không?”
Cô chưa được đập trứng vàng kiểu đó bao giờ, nhìn có vẻ rất thú vị.
“Ừm, mỗi quả trứng vàng là một món quà, nhỏ là lò vi sóng hoặc máy tạo độ ẩm chừng hơn triệu, lớn thì có TV, tủ lạnh, thậm chí có thể là đồ trang trí, phải xem vận may của cô Tô thế nào. Chúc cô đập được giải thưởng lớn trúng đồ trang trí nhé, nó có giá ba trăm triệu đấy.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện sôi nổi, phía sau, sắc mặt Tiểu Vương càng ngày càng khó coi.
Anh ta bỗng phát hiện hình như mình đã bỏ lỡ một đơn hàng, nhưng đã muộn.
“Bộp…’ Đến quầy thu ngân, Tô Nhược Hân vừa mở ba lô ra định lấy thẻ để quẹt thì một thứ đồ rơi xuống.
“A… Vừa vặn rơi xuống cạnh chân một nữ nhân viên bán hàng, cô ta cúi đầu nhìn rồi kinh ngạc lùi lại một bước: “Trời ạ, Durex.”
Câu “Durex” của nữ nhân viên bán hàng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn về phía cô.
Tô Nhược Hân xấu hổ.
Cô thật sự muốn tìm một cái hố cái để chui xuống.
Rõ ràng cô muốn lấy thẻ để quẹt.
Cuối cùng thẻ còn chưa lấy ra thì Durex đã rơi ra trước…
Thật mất mặt.
“Sao… Sao cô biết?” Tiểu Vương nhìn Tô Nhược Hân với sắc mặt khá khó coi, đó là sự xấu hổ khi bị vạch trần.
“Đó là bởi vì anh không siêng năng, nhân phẩm lại không tốt, còn nữa, nhân phẩm quyết định vận mệnh, thích đẩy khách cho đồng nghiệp, ừm, giúp người làm vui là điểm mạnh của anh.”
Câu này thực ra là cô nói ngược.
Gô đang chế giễu anh ta đẩy cô cho anh trai bán hàng Tiểu Trương.
Nhưng anh ta đáng bị chế giều.
Tô Nhược Hân nói không sai chút nào, số căn anh †a bán được thật sự không nhiều bằng anh trai đang tiếp đón cô lúc này.
“Cô là người đến lừa Tiểu Trương đưa đi xem nhà mẫu chỉ để uống chùa cà phê của văn phòng kinh doanh của chúng tôi, cô có tư cách gì mà nói tôi?”
Tiểu Vương lập tức cáu gắt lườm Tô Nhược Hân.
Anh trai bán hàng nhíu mày, trầm giọng nói với Tiểu Vương: “Không phải cô ấy tới uống cà phê chùa, cô ấy tới để mua nhà, sắp ký hợp đồng rồi đây này. Đúng rồi, khách hàng cũ của cậu thế nào rồi?
Bây giờ cũng ký luôn à?”
Bị Tiểu Trương hỏi tới chỗ đau, mặt Tiểu Vương sầm xuống: ‘Ai biết được, ngày nào cũng tới uống cà phê chùa, lần nào cũng nói sẽ ký nhưng lân nào cũng tìm hết lý do này đến lý do khác nói rằng lần sau sẽ ký.” Nói đến đây, anh ta nhìn Tô Nhược Hân: “Cô ta thật sự định ký à?”
“Đúng, nhưng không liên quan đến anh.” Tô Nhược Hân quay người lại, không muốn để ý đến người bán hàng này nữa.
“Cô Tô rất thẳng thắn, quyết định thanh toán toàn bộ luôn.” Anh chàng bán hàng mừng rỡ nói.
Tô Nhược Hân tình cờ nhìn thấy quả trứng vàng cách đó không xa nên cười hỏi: “Tôi thanh toán tiền hết một lần luôn, thì có phải sau khi trả tiền, ký hợp đồng xong là có thể đến đó đập trứng vàng không?”
Cô chưa được đập trứng vàng kiểu đó bao giờ, nhìn có vẻ rất thú vị.
“Ừm, mỗi quả trứng vàng là một món quà, nhỏ là lò vi sóng hoặc máy tạo độ ẩm chừng hơn triệu, lớn thì có TV, tủ lạnh, thậm chí có thể là đồ trang trí, phải xem vận may của cô Tô thế nào. Chúc cô đập được giải thưởng lớn trúng đồ trang trí nhé, nó có giá ba trăm triệu đấy.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện sôi nổi, phía sau, sắc mặt Tiểu Vương càng ngày càng khó coi.
Anh ta bỗng phát hiện hình như mình đã bỏ lỡ một đơn hàng, nhưng đã muộn.
“Bộp…’ Đến quầy thu ngân, Tô Nhược Hân vừa mở ba lô ra định lấy thẻ để quẹt thì một thứ đồ rơi xuống.
“A… Vừa vặn rơi xuống cạnh chân một nữ nhân viên bán hàng, cô ta cúi đầu nhìn rồi kinh ngạc lùi lại một bước: “Trời ạ, Durex.”
Câu “Durex” của nữ nhân viên bán hàng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong sảnh đều nhìn về phía cô.
Tô Nhược Hân xấu hổ.
Cô thật sự muốn tìm một cái hố cái để chui xuống.
Rõ ràng cô muốn lấy thẻ để quẹt.
Cuối cùng thẻ còn chưa lấy ra thì Durex đã rơi ra trước…
Thật mất mặt.
/1174
|