Chương 26: Có chút không nỡ (1)
Cuối cùng, Dung Nhan lấy di động ra gửi cho Liên Thành Nhã Trí một tin nhắn, nội dung là như thế này: “Kim chủ đại đại, tối nay, người ta chờ anh đấy nhé… meow…”
Sau khi gửi đi, Dung Nhan tự buồn nôn vì chính mình, cô đúng là đã phát huy tính vô sỉ tới cực hạn rồi.
Dung Nhan lén rời khỏi Mỹ Âm tới tòa nhà The Empire A, đó là nơi mà cô và Liên Thành Nhã Trí hay tới.
Lúc đang ngồi trên xe taxi thì điện thoại của cô đổ chuông, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, là Liên Thành Nhã Trí gửi tin nhắn cho cô, cô nhanh chóng mở ra, đã chuẩn bị tinh thần phải nịnh hót cho tốt ai ngờ lại là một tin nhắn trống.
Dung Nhan…
…
Không khí trong phòng có chút kỳ lạ, những người tiếp rượu đã đi hết rồi, chỉ còn mấy cậu chủ nhà giàu.
Tô Dục vẫn mang vẻ lười nhác, trông vô cùng chán trường, anh ta hỏi: “Anh Nhã, cô Dung đâu?”
Liên Thành Nhã Trí nhìn tin nhắn Dung Nhan mới gửi đến, trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút, nói với Tô Dục: “Nhà cô ấy xảy ra chuyện nên nhờ tôi nói với anh là không thể tiếp anh được.”
Tô Dục hơi nghiêng đầu, nhìn Liên Thành Nhã Trí một cái, “Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng anh Nhã không bỏ được đấy.”
Tống Nhu Nhiên ngồi cạnh đó bưng một ly nước trái cây lên, chậm rãi uống, sau khi nghe thấy lời Tô Dục nói thì cô ta theo bản năng nhìn Liên Thành Nhã Trí.
Ai cũng không nghĩ tới Liên Thành Nhã Trí lại nói: “Là có chút không nỡ.”
Tay Tống Nhu Nhiên hơi run, nước trái cây trong ly thuỷ tinh sóng sánh, cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, đặt ly nước trái cây lên bàn, trong lòng lập tức hỗn loạn.
Chẳng lẽ Liên Thành Nhã Trí động lòng với Dung Nhan thật sao?
Không, nhất định không phải như vậy, Dung Nhan là loại phụ nữ hám giàu, tục tằn, lại lả lơi ong bướm, Liên Thành Nhã Trí đã gặp qua nhiều phụ nữ như vậy sao có thể động lòng với Dung Nhan được?
Chuyện này nhất định là không có khả năng, có thể là anh và Tô Dục đang giằng co cái gì đó nên mới nói như vậy thôi.
Tô Dục im lặng một lúc mới nói, “Nhưng mà tôi coi trọng cô ấy, không biết anh Nhã có nỡ không?”
“Một người phụ nữ mà thôi, anh nói thử xem?”
Lời này ở người khác nghe ra, ý chính là: Một người phụ nữ mà thôi, chuyện nhỏ, đương nhiên có thể bỏ được.
Tống Nhu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, mấy người còn lại cũng mới dám thở bình thường.
Có thể nói Phong Lộng Đường là cây cầu tiếp nối cuộc làm ăn giữa Liên Thành Nhã Trí và Tô Dục vậy nên anh ta khéo léo cầm lấy ly rượu để hóa giải không khí, “Nào nào nào, uống rượu thôi. Anh Tô yên tâm, tuy cô Lynn không thể tới nhưng tôi đảm bảo có thể tìm cho anh một người khác tốt hơn.”
Tô Dục lười nhác bưng ly rượu lên, “Có đôi, thứ đàn ông muốn không phải là phụ nữ xinh đẹp mà chính là hợp khẩu vị, nhưng mà… tôi cũng xin cảm ơn anh Đường.”
Mọi người đều hiểu ý của lời này, ý Tô Dục muốn nói là tuy Dung Nhan không phải người tốt nhất nhưng cô lại là người hợp khẩu vị của anh ta nhất.
Mặc dù Liên Thành Nhã Trí vẫn dửng dưng, cứ như là không nghe hiểu nhưng Tống Nhu Nhiên vẫn thấy được ánh nhìn tàn nhẫn chợt lóe từ đáy mắt anh.
12h đêm.
Tống Nhu Nhiên và Liên Thành Nhã Trí ngồi trên xe rời khỏi Mỹ Âm, trong đầu cô ta vẫn luôn nghĩ đến Dung Nhan.
Lúc đầu, cô ta không cảm thấy Dung Nhan là sự uy hiếp, nhưng thông qua phản ứng của Liên Thành Nhã Trí ngày hôm nay, cô ta không thể như vậy nữa, cô ta phải nghĩ cách đá Dung Nhan đi.
Lúc nào ở trước mặt Liên Thanh Nhã Trí, Tống Nhu Nhiên vẫn luôn tỏ ra đoan trang cao quý, cô ta cười nói với Liên Thành Nhã Trí: “Liên Thành, khi nào có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm đi, hôm qua cha mẹ em còn nhắc tới anh đấy.”
/3417
|