Chương 31: Gặp Dung Nặc
Đây cũng là lí do vì sao rõ ràng Dung Nặc không phải là hoa hậu giảng đường đẹp nhất lại luôn nhận được nhiều sô cô la hơn hoa hậu giảng đường vào ngày lễ tình nhân.
Sau khi nhìn thấy Dung Nặc, ánh mắt Dung Nhan đột nhiên ôn nhu hơn, cô đi qua.
Dung Nặc nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu, ngay lúc nhìn thấy Dung Nhan, trong mắt cô bé lướt qua tia kinh ngạc, cô bé gần như choáng ngợp trước vẻ đẹp của cô, mở miệng liền nói: “Chị cả, bây giờ chị đẹp thật đấy.”
Dung Nhan cười, ngồi đối diện với cô bé: “Trước kia chị xấu à?”
Dung Nặc nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, trước kia cũng xinh đẹp, nhưng lại giống như một bông hoa giả vậy, hiện tại biến thành thật rồi.”
Có lẽ ngay cả Dung Nhan cũng không biết những chuyển biến ở mấy tháng này khiến vẻ đẹp trên người cô bất tri bất giác thăng hoa thêm một bước. Dù cô chỉ tùy tiện làm một hành động nào đó, dù cho mặt cô chẳng có chút biểu cảm nào thì cô vẫn rất đẹp, đẹp tới mức khiến tâm hồn người ta rung động.
Dung Nhan mỉm cười: “Nói đi, tìm chị có chuyện gì? Sẽ không phải chỉ là muốn nhìn chị có đẹp hay không chứ?”
Sắc mặt của Dung Nặc lập tức trở nên nghiêm túc, “Chị cả, em nói với chị một chuyện. Gần đây dì và chị hai không có tiền, họ vẫn luôn tìm chị, chị tự cẩn thận một chút.”
Dung Nhan cũng không kinh ngạc. Mấy tháng nay, mỗi tháng không có tiền lương cô gửi thì với tính cách ham ăn biếng làm, không học vấn, không nghề nghiệp của Dung Giai thì chỉ dựa vào chút tiền mà Dung Thắng Hải kiếm mỗi tháng căn bản không đủ cho bọn họ tiêu. Chỉ có lúc không có tiền, Dương Diễm mới có thể nghĩ đến cô.
“Ừ, chị biết rồi, em còn đủ tiền tiêu không?”
Dung Nặc lắc đầu: “Đủ, tiền chị cho em em giữ rất kỹ, cũng không cho cha, gần đây em giúp bạn làm bài tập, tiền kiếm được cũng đủ trả sinh hoạt phí.”
Năm nay Dung Nặc mới 16 tuổi, Dung Nhan nhìn thấy bóng dáng của mình năm đó trên người cô bé. Lúc cô 16 tuổi, cô cũng giống như Dung Nặc vậy, không trông cậy vào cha mẹ được, cũng chỉ có thể tự kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Vốn Dung Nhan định để Dung Nặc không cần vất vả như vậy, nhưng cô nghĩ lại thì đến cuối cùng cũng không nói gì. Sớm muộn gì Dung Nặc cũng sẽ phải dựa vào chính mình, cô có thể giúp cô bé cũng là có hạn.
Dung Nhan lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, “Em cũng đừng làm việc vất vả quá, trong thẻ này có 5 vạn, em giữ lại làm học phí vào đại học. Đừng từ chối, nhân lúc bây giờ chị còn có tiền em liền cầm đi, nhớ kỹ, đây là tiền chị cho em, cho dù trong nhà phát sinh chuyện gì thì cũng không được lấy ra, có lẽ có một ngày tiền này sẽ cứu mạng em.”
Lời từ chối bị Dung Nặc nuốt xuống, hốc mắt cô bé đỏ lên, kiềm lại không chảy nước mắt, ngược lại cười nói: “Chị cả yên tâm, em rất ích kỷ, trái tim cũng rất tàn nhẫn, dì và chị hai đều ăn thịt người không nhả xương, em đã sớm nhìn thấu rồi. Còn cha em, ông ấy quá mềm yếu, không thể giúp gì được, có cho nhiều tiền cũng không có tác dụng gì. Chị cả, tiền chị cho em, kể cả một tờ em cũng sẽ không cho bọn họ.”
Hoàn cảnh sinh hoạt từ bé đến lớn tạo thành một Dung Nặc có tính cách cứng cỏi, cô bé biết tầm quan trọng của tiền đối với gia đình bọn họ. Cô bé cũng chán ghét tất cả mọi người nhà họ Dung, kể cả cha cô bé, nhưng Dung Nhan lại là một ngoại lệ
Sau khi Dương Diễm mang Dung Nhan và Dung Giai bước vào cuộc sống của cô bé, cô bé đã sớm thích người chị cả đã từng thắt bím tóc cho cô bé, giúp cô bé kiểm tra bài tập, đi tham gia cuộc họp phụ huynh. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, Dung Nhan đã thực sự là một ví dụ điển hình cho câu “chị cả như mẹ” đối với Dung Nặc.
/3417
|