Thẩm Lệ vừa đi ra ngoài, trợ lý liền mở cửa xe.
“Các cô đều tan làm rồi, trở về đi.” Thẩm Lệ chỉ nói một câu, quay người bước lên xe rời đi.
Sau khi lên xe, cô lại gọi điện thoại cho Tần Ngữ Minh một lần nữa.
Tần Ngữ Minh đại khái có thể biết được cô sẽ lại gọi điện đến, động tác nghe điện thoại vô cùng nhanh chóng.
“Cô Thẩm.” Đầu dây bên Tần Ngữ Minh vô cùng tĩnh lặng, anh ta chắc chắn cố ý tìm một nơi yên tĩnh để nghe điện thoại của Thẩm Lệ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Thẩm Lệ đã hồi phục trở lại, ngữ khí vô cùng hòa nhã.
Tần Ngữ Minh trầm mặc một hồi: “Tôi nghĩ cô đã biết nguyên nhân.”
Tay Thẩm Lệ nắm chặt điện thoại, quả nhiên là Cố Tri Dân.
“Nếu như anh ấy nói những lời gì không phải, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.” Cố Tri Dân chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến cho Tần Ngữ Minh đổi ý, chắc chắn là đã uy hiếp Tần Ngữ Minh, hơn nữa còn nói những lời khó nghe.
Mạc Đình Kiên đối với Hạ Diệp Chi vô cùng bá đạo và độc tài, Cố Tri Dân làm bạn với anh ta đương nhiên cũng giống nhau mà thôi.
Cố Tri Dân từ nhỏ đã như vậy, biểu hiện bên ngoài luôn khéo léo, đối với ai cũng lộ ra khuôn mặt cười, dường như chẳng hề biết tức giận, nhưng thực tế anh không phải loại người thiên lương gì, không chọc giận anh còn đỡ, nhưng nếu như đã động phải anh, không một ai có kết cục tốt đẹp.
Tần Ngữ Minh cười nhẹ một tiếng: “Không cần xin lỗi, tôi chỉ có chút hiếu kỳ, tại sao cô lại không cần người đàn ông có quyền có thế, mà lại đến tìm tôi.”
Người có quyền có thế mà anh ta nói, đương nhiên là Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ cũng cười, chậm rãi nói: “Bởi vì tôi thấy anh rất tốt.”
Đàn ông đều vô cùng sĩ diện, Tần Ngữ Minh bị Cố Tri Dân uy hiếp như vậy mà trong ngữ khí có sự thăm dò và hiếu kì mà không hề nổi giận.
Cô quả có con mắt nhìn người. Tần Ngữ Minh là một người đàn ông phong độ, nhân phẩm tốt, nếu như anh ta cố gắng nỗ lực, sớm muộn sẽ có ngày trở nên nổi tiếng.
“Cảm ơn cô Thẩm đã khen ngợi.” Tần Ngữ Minh cười nhẹ, ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói tiếp: “Tôi buổi tối còn có show, có cơ hội sẽ nói chuyện tiếp.”
“Được, tạm biệt.”
Nói có cơ hội sẽ nói chuyện tiếp cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi.
Dựa vào tính cách của Cố Tri Dân, về sau có lẽ sẽ đích thân quản tất cả mọi chuyện của cô, phàm là những show cô tham gia, nhất định sẽ không cho Tần Ngữ Minh tham gia nữa.
Tuy rằng Tần Ngữ Minh không phải nghệ sĩ thuộc quyền quản lí của truyền thông Thịnh Hải, nhưng tay Cố Tri Dân dài như vậy, anh muốn quản liền có thể quản được.
Thẩm Lệ nghĩ đến liền cảm thấy tức giận.
Cô mở FB, muốn lướt xem tin hotsearch, liền phát hiện FB đã bị đăng xuất.
Cô nhập mật khẩu, nhưng liền phát hiện ra căn bản không thể đăng nhập được, hiển thị mật khẩu đăng nhập sai.
Cả người Thẩm Lệ đều mông lung.
Đúng là gặp quỷ rồi.
Cô chỉ còn cách gửi mã xác nhận về điện thoại để đăng nhập, kết quả số điện thoại cũng không đúng.
Là ai?
Đổi mật khẩu FB của cô cũng thôi đi, lại còn đổi cả số điện thoại đăng nhập nữa.
Đây là điện thoại cá nhân của cô, Trình Hân đến mật khẩu mở khóa của cô cũng không biết, cho dù cô ấy biết cũng sẽ không làm chuyện này.
Cố Tri Dân!
Chỉ có Cố Tri Dân có thể đoán được mật khẩu của cô!
Từ nhỏ tới lớn, mật khẩu máy tính, thẻ ngân hàng đều là số cố định, Cố Tri Dân cũng biết chuyện này. Cô cũng thử đổi mật khẩu khác, nhưng đổi rồi cô lại không thể nhớ được.
Nhất định là Cố Tri Dân làm rồi!
“Bác tài, cho đến truyền thông Thịnh Hải.”
Thẩm Lệ cả người tràn ngập sự phẫn nộ, đôi mắt toàn là lửa giận, tài xế liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, bị dọa tới rụt cổ lại: “Được.”
Thẩm Lệ ý thức được rằng bản thân ra ngoài gấp quá không kịp đeo khẩu trang, cũng không biết tài xế có nhận ra cô không, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười hiền dịu, như có ý đồ cứu vãn hình tượng của mình, nói: “Cảm ơn.”
“Các cô đều tan làm rồi, trở về đi.” Thẩm Lệ chỉ nói một câu, quay người bước lên xe rời đi.
Sau khi lên xe, cô lại gọi điện thoại cho Tần Ngữ Minh một lần nữa.
Tần Ngữ Minh đại khái có thể biết được cô sẽ lại gọi điện đến, động tác nghe điện thoại vô cùng nhanh chóng.
“Cô Thẩm.” Đầu dây bên Tần Ngữ Minh vô cùng tĩnh lặng, anh ta chắc chắn cố ý tìm một nơi yên tĩnh để nghe điện thoại của Thẩm Lệ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trong lòng Thẩm Lệ đã hồi phục trở lại, ngữ khí vô cùng hòa nhã.
Tần Ngữ Minh trầm mặc một hồi: “Tôi nghĩ cô đã biết nguyên nhân.”
Tay Thẩm Lệ nắm chặt điện thoại, quả nhiên là Cố Tri Dân.
“Nếu như anh ấy nói những lời gì không phải, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.” Cố Tri Dân chỉ trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến cho Tần Ngữ Minh đổi ý, chắc chắn là đã uy hiếp Tần Ngữ Minh, hơn nữa còn nói những lời khó nghe.
Mạc Đình Kiên đối với Hạ Diệp Chi vô cùng bá đạo và độc tài, Cố Tri Dân làm bạn với anh ta đương nhiên cũng giống nhau mà thôi.
Cố Tri Dân từ nhỏ đã như vậy, biểu hiện bên ngoài luôn khéo léo, đối với ai cũng lộ ra khuôn mặt cười, dường như chẳng hề biết tức giận, nhưng thực tế anh không phải loại người thiên lương gì, không chọc giận anh còn đỡ, nhưng nếu như đã động phải anh, không một ai có kết cục tốt đẹp.
Tần Ngữ Minh cười nhẹ một tiếng: “Không cần xin lỗi, tôi chỉ có chút hiếu kỳ, tại sao cô lại không cần người đàn ông có quyền có thế, mà lại đến tìm tôi.”
Người có quyền có thế mà anh ta nói, đương nhiên là Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ cũng cười, chậm rãi nói: “Bởi vì tôi thấy anh rất tốt.”
Đàn ông đều vô cùng sĩ diện, Tần Ngữ Minh bị Cố Tri Dân uy hiếp như vậy mà trong ngữ khí có sự thăm dò và hiếu kì mà không hề nổi giận.
Cô quả có con mắt nhìn người. Tần Ngữ Minh là một người đàn ông phong độ, nhân phẩm tốt, nếu như anh ta cố gắng nỗ lực, sớm muộn sẽ có ngày trở nên nổi tiếng.
“Cảm ơn cô Thẩm đã khen ngợi.” Tần Ngữ Minh cười nhẹ, ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói tiếp: “Tôi buổi tối còn có show, có cơ hội sẽ nói chuyện tiếp.”
“Được, tạm biệt.”
Nói có cơ hội sẽ nói chuyện tiếp cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi.
Dựa vào tính cách của Cố Tri Dân, về sau có lẽ sẽ đích thân quản tất cả mọi chuyện của cô, phàm là những show cô tham gia, nhất định sẽ không cho Tần Ngữ Minh tham gia nữa.
Tuy rằng Tần Ngữ Minh không phải nghệ sĩ thuộc quyền quản lí của truyền thông Thịnh Hải, nhưng tay Cố Tri Dân dài như vậy, anh muốn quản liền có thể quản được.
Thẩm Lệ nghĩ đến liền cảm thấy tức giận.
Cô mở FB, muốn lướt xem tin hotsearch, liền phát hiện FB đã bị đăng xuất.
Cô nhập mật khẩu, nhưng liền phát hiện ra căn bản không thể đăng nhập được, hiển thị mật khẩu đăng nhập sai.
Cả người Thẩm Lệ đều mông lung.
Đúng là gặp quỷ rồi.
Cô chỉ còn cách gửi mã xác nhận về điện thoại để đăng nhập, kết quả số điện thoại cũng không đúng.
Là ai?
Đổi mật khẩu FB của cô cũng thôi đi, lại còn đổi cả số điện thoại đăng nhập nữa.
Đây là điện thoại cá nhân của cô, Trình Hân đến mật khẩu mở khóa của cô cũng không biết, cho dù cô ấy biết cũng sẽ không làm chuyện này.
Cố Tri Dân!
Chỉ có Cố Tri Dân có thể đoán được mật khẩu của cô!
Từ nhỏ tới lớn, mật khẩu máy tính, thẻ ngân hàng đều là số cố định, Cố Tri Dân cũng biết chuyện này. Cô cũng thử đổi mật khẩu khác, nhưng đổi rồi cô lại không thể nhớ được.
Nhất định là Cố Tri Dân làm rồi!
“Bác tài, cho đến truyền thông Thịnh Hải.”
Thẩm Lệ cả người tràn ngập sự phẫn nộ, đôi mắt toàn là lửa giận, tài xế liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, bị dọa tới rụt cổ lại: “Được.”
Thẩm Lệ ý thức được rằng bản thân ra ngoài gấp quá không kịp đeo khẩu trang, cũng không biết tài xế có nhận ra cô không, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười hiền dịu, như có ý đồ cứu vãn hình tượng của mình, nói: “Cảm ơn.”
/1688
|