"Hóa ra là như vậy.” Lúc này sắc mặt Tần Nhân mới dễ chịu một chút.
Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn thoáng về phía trước: “Chú Cố đang chờ mẹ đấy, chúng ta mau đi qua đi.”
"Vốn là để con và Tri Dân nhảy điệu nhảy đầu tiên.” Giọng nói của Tần Nhân có chút tiếc nuối.
Bà và Hình Ý Quân đã thương lượng, muốn tác hợp cho Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, không ngờ giữa đường vị Tiêu Văn làm hỏng kế hoạch, vậy có lẽ là không có duyên rồi.
...
Trong phòng tiệc vô cùng náo nhiệt, khiêu vũ và trò chuyện trời đất đều có.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Cố Tri Dân, địa điểm cũng là nhà của cha mẹ anh.
Thẩm Lệ ngồi ở một góc uống rượu, thỉnh thoảng nhìn sang lối vào của cửa phòng tiệc.
Bôi thuốc có cần lâu như vậy không?
Vậy mà còn chưa tới?
Thời gian càng lâu, Thẩm Lệ càng cảm thấy có chút sốt ruột, cô uống rượu một cách vô thức.
Không biết qua bao lâu, cô đã uống đến mức chóng mặt, và muốn đi vệ sinh.
Kết quả là vừa đứng lên, dưới chân liền lảo đảo một cái, cả người ngã ngửa ra sau.
Cơn đau được đoán trước lại không đến, cô ngã vào một lồng ngực rộng lớn.
Một giây sau, hơi thở quen thuộc khiến lòng cô sinh ra cảm giác ỷ lại quanh quẩn ở chóp mũi.
"Em đã uống bao nhiêu rồi?” Giọng nói của Cố Tri Dân trầm thấp, mang theo một chút khó chịu.
Thẩm Lệ chóng mặt đến mức toàn thân mất đi sức lực, giọng nói cũng mềm như bông vải, không mang theo một chút uy hiếp nào: “Tôi muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, liên quan gì đến anh?”
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông: “Uống đến mức này rồi còn hung dữ, Thẩm Lệ, tôi nói cho em biết, cũng chỉ có mình tôi không chê em.”
Thẩm Lệ uống nhiều quá, phản ứng có chút chậm chạp, từ từ tiêu hóa lời nói của anh, đang định mở miệng thì Tần Nhân đi tới.
"Tại sao Tiểu Lệ lại uống nhiều như vậy? Tri Dân, con nhanh đưa con bé đến phòng nghỉ ngơi đi…”
Thẩm Lệ giãy dụa kháng cự: "Mẹ Cố, con còn có thể hát.”
Hình Ý Quân cũng biết tới từ lúc nào, gõ vào đầu Thẩm Lệ: “Con đàng hoàng một chút cho mẹ.”
Thẩm Lệ bĩu môi, bất mãn hừ một tiếng, cũng không tiếp tục náo loạn.
"Ý Quân, Tiểu Lệ đã uống đến mức này, vậy để nó nghỉ ở nhà chúng tôi đi…”
"Được được được."
...
Bên ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.
Thẩm Lệ đứng ở bên cửa sổ, đưa tay ấn vào huyệt thái dương của mình, ký ức cuối cùng của tối hôm qua chính là đoạn đối thoại của Tần Nhân và Hình Ý Quân.
Khi còn bé cô thường đến nhà họ Cố chơi, có đôi khi trời tối cũng không muốn về nhà, Tần Nhân liền dứt khoát chuẩn bị riêng cho cô một căn phòng ngủ.
Đôi khi cô cũng nghi ngờ liệu mình có phải là con đẻ của Hình Ý Quân không, cô đã lớn như vậy rồi nhưng bà vẫn tùy tiện để cô ngủ qua đêm ở nhà người khác.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Tiểu Lệ, thức dậy rồi sao?” Giọng nói của Tần Nhân vô cùng dịu dàng.
Thẩm Lệ lập tức trả lời: "Dậy rồi ạ"
Cô vừa nói vừa bước đến mở cửa.
"Xuống lầu ăn sáng đi." Tần Nhân vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười, đưa tay chỉ vào gian phòng đối diện: “đi gọi Tri Dân.”
Đúng vậy, phòng ngủ Tần Nhân sắp xếp cho cô chính là đối diện phòng ngủ của Cố Tri Dân.
"Được." Thẩm Lệ cười gật đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.
"Tri..." Tần Nhân chuẩn bị gọi tên Cố Tri Dân, lại phát hiện người mở cửa phòng ra lại không phải là Cố Tri Dân.
Sắc mặt Thẩm Lệ trong nháy mắt bỗng nhiên thay đổi: "Tiêu Văn!"
Sắc mặt Tần Nhân cũng lập tức thay đổi.
Một người phụ nữ sáng sớm bước ra từ căn phòng của một người đàn ông có nghĩa thế nào, người trưởng thành đều hiểu cả.
Tiêu Văn chỉ cúi đầu, giống như xấu hổ, thấp giọng kêu một tiếng: "Bà Cố."
Sắc mặt Tần Nhân rất khó coi, nhưng bà là người có giáo dục, sẽ không vì như vậy mà làm mất mặt cô ta.
Bà gọi người giúp việc tới, dặn dò: “Đưa cô gái này tới phòng khách thay bộ quần áo khác?”
Thẩm Lệ ngẩng đầu nhìn thoáng về phía trước: “Chú Cố đang chờ mẹ đấy, chúng ta mau đi qua đi.”
"Vốn là để con và Tri Dân nhảy điệu nhảy đầu tiên.” Giọng nói của Tần Nhân có chút tiếc nuối.
Bà và Hình Ý Quân đã thương lượng, muốn tác hợp cho Thẩm Lệ và Cố Tri Dân, không ngờ giữa đường vị Tiêu Văn làm hỏng kế hoạch, vậy có lẽ là không có duyên rồi.
...
Trong phòng tiệc vô cùng náo nhiệt, khiêu vũ và trò chuyện trời đất đều có.
Hôm nay là sinh nhật của mẹ Cố Tri Dân, địa điểm cũng là nhà của cha mẹ anh.
Thẩm Lệ ngồi ở một góc uống rượu, thỉnh thoảng nhìn sang lối vào của cửa phòng tiệc.
Bôi thuốc có cần lâu như vậy không?
Vậy mà còn chưa tới?
Thời gian càng lâu, Thẩm Lệ càng cảm thấy có chút sốt ruột, cô uống rượu một cách vô thức.
Không biết qua bao lâu, cô đã uống đến mức chóng mặt, và muốn đi vệ sinh.
Kết quả là vừa đứng lên, dưới chân liền lảo đảo một cái, cả người ngã ngửa ra sau.
Cơn đau được đoán trước lại không đến, cô ngã vào một lồng ngực rộng lớn.
Một giây sau, hơi thở quen thuộc khiến lòng cô sinh ra cảm giác ỷ lại quanh quẩn ở chóp mũi.
"Em đã uống bao nhiêu rồi?” Giọng nói của Cố Tri Dân trầm thấp, mang theo một chút khó chịu.
Thẩm Lệ chóng mặt đến mức toàn thân mất đi sức lực, giọng nói cũng mềm như bông vải, không mang theo một chút uy hiếp nào: “Tôi muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, liên quan gì đến anh?”
Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông: “Uống đến mức này rồi còn hung dữ, Thẩm Lệ, tôi nói cho em biết, cũng chỉ có mình tôi không chê em.”
Thẩm Lệ uống nhiều quá, phản ứng có chút chậm chạp, từ từ tiêu hóa lời nói của anh, đang định mở miệng thì Tần Nhân đi tới.
"Tại sao Tiểu Lệ lại uống nhiều như vậy? Tri Dân, con nhanh đưa con bé đến phòng nghỉ ngơi đi…”
Thẩm Lệ giãy dụa kháng cự: "Mẹ Cố, con còn có thể hát.”
Hình Ý Quân cũng biết tới từ lúc nào, gõ vào đầu Thẩm Lệ: “Con đàng hoàng một chút cho mẹ.”
Thẩm Lệ bĩu môi, bất mãn hừ một tiếng, cũng không tiếp tục náo loạn.
"Ý Quân, Tiểu Lệ đã uống đến mức này, vậy để nó nghỉ ở nhà chúng tôi đi…”
"Được được được."
...
Bên ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.
Thẩm Lệ đứng ở bên cửa sổ, đưa tay ấn vào huyệt thái dương của mình, ký ức cuối cùng của tối hôm qua chính là đoạn đối thoại của Tần Nhân và Hình Ý Quân.
Khi còn bé cô thường đến nhà họ Cố chơi, có đôi khi trời tối cũng không muốn về nhà, Tần Nhân liền dứt khoát chuẩn bị riêng cho cô một căn phòng ngủ.
Đôi khi cô cũng nghi ngờ liệu mình có phải là con đẻ của Hình Ý Quân không, cô đã lớn như vậy rồi nhưng bà vẫn tùy tiện để cô ngủ qua đêm ở nhà người khác.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Tiểu Lệ, thức dậy rồi sao?” Giọng nói của Tần Nhân vô cùng dịu dàng.
Thẩm Lệ lập tức trả lời: "Dậy rồi ạ"
Cô vừa nói vừa bước đến mở cửa.
"Xuống lầu ăn sáng đi." Tần Nhân vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười, đưa tay chỉ vào gian phòng đối diện: “đi gọi Tri Dân.”
Đúng vậy, phòng ngủ Tần Nhân sắp xếp cho cô chính là đối diện phòng ngủ của Cố Tri Dân.
"Được." Thẩm Lệ cười gật đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra.
"Tri..." Tần Nhân chuẩn bị gọi tên Cố Tri Dân, lại phát hiện người mở cửa phòng ra lại không phải là Cố Tri Dân.
Sắc mặt Thẩm Lệ trong nháy mắt bỗng nhiên thay đổi: "Tiêu Văn!"
Sắc mặt Tần Nhân cũng lập tức thay đổi.
Một người phụ nữ sáng sớm bước ra từ căn phòng của một người đàn ông có nghĩa thế nào, người trưởng thành đều hiểu cả.
Tiêu Văn chỉ cúi đầu, giống như xấu hổ, thấp giọng kêu một tiếng: "Bà Cố."
Sắc mặt Tần Nhân rất khó coi, nhưng bà là người có giáo dục, sẽ không vì như vậy mà làm mất mặt cô ta.
Bà gọi người giúp việc tới, dặn dò: “Đưa cô gái này tới phòng khách thay bộ quần áo khác?”
/1688
|