Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Cố Tri Dân mới vang lên trong căn phòng: “Em vừa nói gì?”
Anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt ảm đạm đến múc khiến cho lòng người kinh sợ.
Thẩm Lệ giật giật môi, quay mặt đi hướng khác.
"Nhìn tôi." Giọng nói của Cố Tri Dân rất thấp, không mang theo cảm xúc, nghe giống như không thể cưỡng lại được.
Loại cảm giác này, cô đã được thấy trên người Mạc Đình Kiên.
Cái này gọi là, không giận mà uy.
Ở trước mặt Cố Tri Dân, Thẩm Lệ muốn làm gì thì làm đó, cô muốn Cố Tri Dân làm điều gì thì anh cũng làm điều đó.
Đây là lần đầu tiên, cô nhận ra được rằng Cố Tri Dân không chỉ là Cố Tri Dân, anh còn là ‘Cố tổng’ trong miệng những người khác.
Anh không phải là thiếu gia ăn chơi, anh tốt nghiệp từ một trường học nổi tiếng, cùng Mạc Đình Kiên sáng lập ra tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, Thịnh Hải chiếm một mảng lớn của giới giải trí, có thành tựu như mặt trời giữa trưa như ngày hôm nay, không thể thiếu công lao của Cố Tri Dân.
Thật ra anh cũng là một người có tính cách, có thủ đoạn.
Chỉ là vì cô lớn lên cùng anh, từ trước đến nay anh vẫn luôn rất tốt với cô, nên cô mới không chú ý đến điều này.
Anh vốn không làm gì có lỗi với cô.
Ánh mắt Thẩm Lệ lóe lên một vòng quyết đoán, quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Cố Tri Dân, nói từng chữ: “Tôi nói, tay của anh bẩn.”
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy đôi mắt Cố Tri Dân như nổi bão tố, giống như nuốt chửng mọi thứ.
Nhưng rất nhanh, Cố Tri Dân liền khống chế cảm xúc của mình, cười lạnh một tiếng: "Rất tốt."
Anh nói liên tiếp ba lần: “Rất tốt.”
Thẩm Lệ không phải một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, cô biết có vài lời một khi đã nói ra thì không thể thu hồi lại được.
Cô hiểu rất rõ Cố Tri Dân, biết lời nói thế nào có lực sát thương lớn nhất.
"Đó là cách em nhìn tôi sao?” Cố Tri Dân tự giễu cười một tiếng, thần sắc thảm đạm.
Thẩm Lệ không nhận điện thoại của anh, anh muốn giải thích với cô nên đã tìm cô một ngày.
Nhưng Thẩm Lệ hiểu rất rõ anh, tận lực muốn trốn tránh anh.
Cho nên, đến tối, sau khi Mạc Đình Kiên nói rằng Hạ Diệp Chi được Thẩm Lệ gọi đi, anh mới tìm được cô.
Có thể tìm được thì đã sao?
Cũng không bằng không tìm được!
Anh cứ nghĩ rằng, người khác không tin anh nhưng Thẩm Lệ sẽ tin anh.
Thẩm Lệ khinh thường nói: "Đúng vậy, đó chính là cách tôi nhìn anh.”
"Anh luôn luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi đã sớm chán ghét anh, thế nhưng hai gia đình chúng ta là thế gia, mẹ Cố lại rất thương tôi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với anh, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không cần miễn cưỡng bản thân, sau này anh cũng đừng quấn lấy tôi, nhìn thấy gương mặt của anh, tôi cảm thất rất buồn nôn.”
Nói ra những lời trái với lương tâm, dường như cũng không quá khó khăn.
Lúc Thẩm Lệ cãi nhau với anh, chưa bao giờ nói trôi chảy như vậy.
Sặc mặt Cố Tri Dân âm trầm nhìn cô, ánh mắt sắc bén giống như đâm xuyên người cô: “Năm đó khi em leo lên giường của tôi, tại sao không cảm thấy tôi buồn nôn?”
Sắc mặt Thẩm Lệ tái mét, cánh tay không tự chủ nắm chặt, cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không cho bản thân sụp đổ.
Thẩm Lệ bình tĩnh mở miệng: "Tuổi trẻ có ai chưa từng làm chuyện ngu xuẩn? Tôi đã sớm hối hận, anh cho rằng vì sao qua nhiều năm như vậy tôi không ở bên anh? Anh sẽ không nghĩ rằng tôi thật sự thích anh chứ?”
"Câm miệng!" Cố Tri Dân không muốn tiếp tục nghe những lời nói đau đớn từ trong miệng cô, lớn tiếng bảo cô dừng lại.
"Không muốn nghe sao?" Thẩm Lệ mím môi, tỏ vẻ không quan trọng: “Vậy cũng được, tôi không nói nữa, tôi về nhà đi ngủ.”
Nếu như còn tiếp tục, cô sợ mình sẽ không thể nhịn được nữa.
"Thẩm Lệ! Em đứng lại!" Cố Tri Dân đưa tay kéo cô.
Anh đứng trước mặt cô, vẻ mặt ảm đạm đến múc khiến cho lòng người kinh sợ.
Thẩm Lệ giật giật môi, quay mặt đi hướng khác.
"Nhìn tôi." Giọng nói của Cố Tri Dân rất thấp, không mang theo cảm xúc, nghe giống như không thể cưỡng lại được.
Loại cảm giác này, cô đã được thấy trên người Mạc Đình Kiên.
Cái này gọi là, không giận mà uy.
Ở trước mặt Cố Tri Dân, Thẩm Lệ muốn làm gì thì làm đó, cô muốn Cố Tri Dân làm điều gì thì anh cũng làm điều đó.
Đây là lần đầu tiên, cô nhận ra được rằng Cố Tri Dân không chỉ là Cố Tri Dân, anh còn là ‘Cố tổng’ trong miệng những người khác.
Anh không phải là thiếu gia ăn chơi, anh tốt nghiệp từ một trường học nổi tiếng, cùng Mạc Đình Kiên sáng lập ra tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, Thịnh Hải chiếm một mảng lớn của giới giải trí, có thành tựu như mặt trời giữa trưa như ngày hôm nay, không thể thiếu công lao của Cố Tri Dân.
Thật ra anh cũng là một người có tính cách, có thủ đoạn.
Chỉ là vì cô lớn lên cùng anh, từ trước đến nay anh vẫn luôn rất tốt với cô, nên cô mới không chú ý đến điều này.
Anh vốn không làm gì có lỗi với cô.
Ánh mắt Thẩm Lệ lóe lên một vòng quyết đoán, quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Cố Tri Dân, nói từng chữ: “Tôi nói, tay của anh bẩn.”
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy đôi mắt Cố Tri Dân như nổi bão tố, giống như nuốt chửng mọi thứ.
Nhưng rất nhanh, Cố Tri Dân liền khống chế cảm xúc của mình, cười lạnh một tiếng: "Rất tốt."
Anh nói liên tiếp ba lần: “Rất tốt.”
Thẩm Lệ không phải một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, cô biết có vài lời một khi đã nói ra thì không thể thu hồi lại được.
Cô hiểu rất rõ Cố Tri Dân, biết lời nói thế nào có lực sát thương lớn nhất.
"Đó là cách em nhìn tôi sao?” Cố Tri Dân tự giễu cười một tiếng, thần sắc thảm đạm.
Thẩm Lệ không nhận điện thoại của anh, anh muốn giải thích với cô nên đã tìm cô một ngày.
Nhưng Thẩm Lệ hiểu rất rõ anh, tận lực muốn trốn tránh anh.
Cho nên, đến tối, sau khi Mạc Đình Kiên nói rằng Hạ Diệp Chi được Thẩm Lệ gọi đi, anh mới tìm được cô.
Có thể tìm được thì đã sao?
Cũng không bằng không tìm được!
Anh cứ nghĩ rằng, người khác không tin anh nhưng Thẩm Lệ sẽ tin anh.
Thẩm Lệ khinh thường nói: "Đúng vậy, đó chính là cách tôi nhìn anh.”
"Anh luôn luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi đã sớm chán ghét anh, thế nhưng hai gia đình chúng ta là thế gia, mẹ Cố lại rất thương tôi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với anh, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không cần miễn cưỡng bản thân, sau này anh cũng đừng quấn lấy tôi, nhìn thấy gương mặt của anh, tôi cảm thất rất buồn nôn.”
Nói ra những lời trái với lương tâm, dường như cũng không quá khó khăn.
Lúc Thẩm Lệ cãi nhau với anh, chưa bao giờ nói trôi chảy như vậy.
Sặc mặt Cố Tri Dân âm trầm nhìn cô, ánh mắt sắc bén giống như đâm xuyên người cô: “Năm đó khi em leo lên giường của tôi, tại sao không cảm thấy tôi buồn nôn?”
Sắc mặt Thẩm Lệ tái mét, cánh tay không tự chủ nắm chặt, cố gắng khống chế tâm trạng của mình, không cho bản thân sụp đổ.
Thẩm Lệ bình tĩnh mở miệng: "Tuổi trẻ có ai chưa từng làm chuyện ngu xuẩn? Tôi đã sớm hối hận, anh cho rằng vì sao qua nhiều năm như vậy tôi không ở bên anh? Anh sẽ không nghĩ rằng tôi thật sự thích anh chứ?”
"Câm miệng!" Cố Tri Dân không muốn tiếp tục nghe những lời nói đau đớn từ trong miệng cô, lớn tiếng bảo cô dừng lại.
"Không muốn nghe sao?" Thẩm Lệ mím môi, tỏ vẻ không quan trọng: “Vậy cũng được, tôi không nói nữa, tôi về nhà đi ngủ.”
Nếu như còn tiếp tục, cô sợ mình sẽ không thể nhịn được nữa.
"Thẩm Lệ! Em đứng lại!" Cố Tri Dân đưa tay kéo cô.
/1688
|