Thẩm Lệ ra khỏi phòng tiệc đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
"Diệp Chi?" Thẩm Lệ hơi kinh ngạc, Hạ Diệp Chi vậy mà cũng ở đây lần này.
Hạ Diệp Chi nhận ra được sự nghi ngờ của Thẩm Lệ, nói: "tiệc cuối năm của Mạc thị ở Kim Hải, tớ nghe nói tập đoàn truyền thông Thịnh Hải của cậu cũng mở tiệc cuối năm ở đây, tớ dự định đến tham dự náo nhiệt một chút!”
Hạ Diệp Chi nói xong, liếc mắt nhìn thoáng qua bữa tiệc phía sau lưng Thẩm Lệ, nghi ngờ nói:
“Sao lại ra đây làm gì? Sớm như vậy đã muốn rời đi sao?”
"Đừng nói nữa." Cố Mãn Mãn chạy bộ ra, đúng lúc nghe thấy lời nói của Hạ Diệp Chi, chủ động giải thích nói: “Bạn gái của anh họ tôi quá đáng ghét, cố ý tới tìm chị tiểu Lệ của chúng tôi để gây sự”
"Anh họ cô? Là ai?" Hạ Diệp Chi vẫn chưa biết Cố Mãn Mãn là em họ của Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ giải thích nói: "Cố Tri Dân."
"Chẳng trách trước đó tôi cảm thấy trông cô khá quen, hóa ra là dáng dấp có chút giống với Cố Tri Dân.” Hạ Diệp Chi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Có sao?” Cố Mãn Mãn sờ sờ mặt mình: “Tôi mới không muốn lớn lên giống tên móng heo kia.”
Bây giờ ở bên ngoài, bạn gái của Cố Tri Dân chính là Tiêu Văn.
Tiêu Văn không phải đèn cạn dầu, cô ta đến gây sự, đương nhiên không phải chuyện tốt gì, nhưng Thẩm Lệ không phải người dễ tức giận, bị chọc tức đến mức ra khỏi hội trường, chắc chắn còn có phát sinh chuyện khác.
"Nếu cậu đã đi ra, vậy tớ cũng không cần thiết vào nữa, đi thôi, chúng ta đến chỗ khác chơi.” Hạ Diệp Chi ôm vai Thẩm Lệ: "Muốn đi chỗ nào?"
Cố Mãn Mãn vội vàng đi lên giải thích: "Chị tiểu Lệ bị cảm, chị ấy muốn về nhà nghỉ ngơi!”
"Tôi rất tốt.” Thẩm Lệ có vẻ tức giận lườm Cố Mãn Mãn.
"Em họ thật quan tâm đến tiểu Lệ nhà chúng ta nha!” Hạ Diệp Chi cười trêu chọc Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn có chút xấu hổ: "Tôi vốn là thực tập làm người đại diện mà thôi, chị tiểu Lệ không chê tôi, chính là đại ân đại đức đối với tôi, đương nhiên là tôi phải đối xử tốt với chị tiểu Lệ!”
Cuối cùng, ba người cùng đi đến thuê một gian phòng hát.
Cố Mãn Mãn tiến vào gian phòng, liền tò mò nhìn đông nhìn tây.
"Tôi vẫn chưa bao giờ được hát ở Kim Hải, thiết bị này cũng quá cao cấp đi!”
"Oa, còn có cái này!"
Hạ Diệp Chi có chút buồn cười nhìn Cố Mãn Mãn đông nhìn tây nhìn, quay đầu hướng Thẩm Lệ nói: "Người đại diện nhỏ này của cậu thật thú vị”
"Người ta là người đại diện nghiêm túc, cậu lại nói người ta là người đại điện nhỏ, cẩn thận người ta tức giận!” Thẩm Lệ cũng không nhịn được cười theo.
Hạ Diệp Chi bật cười, hướng Cố Mãn Mãn hô: "Mãn Mãn, chọn bài cho chị tiểu Lệ nhà cô đi chứ, phải chọn bài nào có độ khó cao một chút nha”
Mười phút sau.
Cố Mãn Mãn đáng thương núp mình trong một góc ở ghế salon, hai tay bịt lỗ tai, vẻ mặt không thể yêu nổi.
Thẩm Lệ hát xong một bài, quay đầu nhìn thấy bộ dạng này của Cố Mãn Mãn, lập tức nhíu mày:
"Cố Mãn Mãn, biểu hiện của cô là gì vậy?”
"Chị tiểu Lệ, tôi quyết định rồi, sau này chị hãy tập trung quay phim, quay quảng cáo, tuyết đối đừng ca hát!” Cố Mãn Mãn nói với vẻ mặt rầu rĩ.
"Cô không muốn nghe tôi hát?” Thẩm Lệ híp mắt đi tới, ánh mắt nguy hiểm nhìn Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn mấp máy môi, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: "Không, đó là bởi chị chị hát quá hay, nếu đi hát chị sẽ đoạt mất bát cơm của những ca sĩ khác thì sao?”
"Cô nói đúng." Thẩm Lệ hăng giọng một cái: "Tôi sẽ hát thêm một bài nữa!”
Cố Mãn Mãn trực tiếp bị dọa đến mức ngã từ trên ghế salon xuống.
Một lát sau, cửa phòng liền bị người khác mở ra.
Người tiến vào là Mạc Đình Kiên, phía sau anh là Cố Tri Dân.
"Diệp Chi?" Thẩm Lệ hơi kinh ngạc, Hạ Diệp Chi vậy mà cũng ở đây lần này.
Hạ Diệp Chi nhận ra được sự nghi ngờ của Thẩm Lệ, nói: "tiệc cuối năm của Mạc thị ở Kim Hải, tớ nghe nói tập đoàn truyền thông Thịnh Hải của cậu cũng mở tiệc cuối năm ở đây, tớ dự định đến tham dự náo nhiệt một chút!”
Hạ Diệp Chi nói xong, liếc mắt nhìn thoáng qua bữa tiệc phía sau lưng Thẩm Lệ, nghi ngờ nói:
“Sao lại ra đây làm gì? Sớm như vậy đã muốn rời đi sao?”
"Đừng nói nữa." Cố Mãn Mãn chạy bộ ra, đúng lúc nghe thấy lời nói của Hạ Diệp Chi, chủ động giải thích nói: “Bạn gái của anh họ tôi quá đáng ghét, cố ý tới tìm chị tiểu Lệ của chúng tôi để gây sự”
"Anh họ cô? Là ai?" Hạ Diệp Chi vẫn chưa biết Cố Mãn Mãn là em họ của Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ giải thích nói: "Cố Tri Dân."
"Chẳng trách trước đó tôi cảm thấy trông cô khá quen, hóa ra là dáng dấp có chút giống với Cố Tri Dân.” Hạ Diệp Chi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Có sao?” Cố Mãn Mãn sờ sờ mặt mình: “Tôi mới không muốn lớn lên giống tên móng heo kia.”
Bây giờ ở bên ngoài, bạn gái của Cố Tri Dân chính là Tiêu Văn.
Tiêu Văn không phải đèn cạn dầu, cô ta đến gây sự, đương nhiên không phải chuyện tốt gì, nhưng Thẩm Lệ không phải người dễ tức giận, bị chọc tức đến mức ra khỏi hội trường, chắc chắn còn có phát sinh chuyện khác.
"Nếu cậu đã đi ra, vậy tớ cũng không cần thiết vào nữa, đi thôi, chúng ta đến chỗ khác chơi.” Hạ Diệp Chi ôm vai Thẩm Lệ: "Muốn đi chỗ nào?"
Cố Mãn Mãn vội vàng đi lên giải thích: "Chị tiểu Lệ bị cảm, chị ấy muốn về nhà nghỉ ngơi!”
"Tôi rất tốt.” Thẩm Lệ có vẻ tức giận lườm Cố Mãn Mãn.
"Em họ thật quan tâm đến tiểu Lệ nhà chúng ta nha!” Hạ Diệp Chi cười trêu chọc Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn có chút xấu hổ: "Tôi vốn là thực tập làm người đại diện mà thôi, chị tiểu Lệ không chê tôi, chính là đại ân đại đức đối với tôi, đương nhiên là tôi phải đối xử tốt với chị tiểu Lệ!”
Cuối cùng, ba người cùng đi đến thuê một gian phòng hát.
Cố Mãn Mãn tiến vào gian phòng, liền tò mò nhìn đông nhìn tây.
"Tôi vẫn chưa bao giờ được hát ở Kim Hải, thiết bị này cũng quá cao cấp đi!”
"Oa, còn có cái này!"
Hạ Diệp Chi có chút buồn cười nhìn Cố Mãn Mãn đông nhìn tây nhìn, quay đầu hướng Thẩm Lệ nói: "Người đại diện nhỏ này của cậu thật thú vị”
"Người ta là người đại diện nghiêm túc, cậu lại nói người ta là người đại điện nhỏ, cẩn thận người ta tức giận!” Thẩm Lệ cũng không nhịn được cười theo.
Hạ Diệp Chi bật cười, hướng Cố Mãn Mãn hô: "Mãn Mãn, chọn bài cho chị tiểu Lệ nhà cô đi chứ, phải chọn bài nào có độ khó cao một chút nha”
Mười phút sau.
Cố Mãn Mãn đáng thương núp mình trong một góc ở ghế salon, hai tay bịt lỗ tai, vẻ mặt không thể yêu nổi.
Thẩm Lệ hát xong một bài, quay đầu nhìn thấy bộ dạng này của Cố Mãn Mãn, lập tức nhíu mày:
"Cố Mãn Mãn, biểu hiện của cô là gì vậy?”
"Chị tiểu Lệ, tôi quyết định rồi, sau này chị hãy tập trung quay phim, quay quảng cáo, tuyết đối đừng ca hát!” Cố Mãn Mãn nói với vẻ mặt rầu rĩ.
"Cô không muốn nghe tôi hát?” Thẩm Lệ híp mắt đi tới, ánh mắt nguy hiểm nhìn Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn mấp máy môi, trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: "Không, đó là bởi chị chị hát quá hay, nếu đi hát chị sẽ đoạt mất bát cơm của những ca sĩ khác thì sao?”
"Cô nói đúng." Thẩm Lệ hăng giọng một cái: "Tôi sẽ hát thêm một bài nữa!”
Cố Mãn Mãn trực tiếp bị dọa đến mức ngã từ trên ghế salon xuống.
Một lát sau, cửa phòng liền bị người khác mở ra.
Người tiến vào là Mạc Đình Kiên, phía sau anh là Cố Tri Dân.
/1688
|