Cô Vợ Thay Thế

Chương 1329: Lạnh nhạt

/1688


Cố Mãn Mãn còn nhỏ tuổi, vừa chừng hai mươi, cũng không coi Thẩm Lệ là người ngoài, lúc khóc trông giống một đứa trẻ, còn đáng yêu.

Thẩm Lệ đột nhiên phát hiện Cố Mãn Mãn cô bé này hoàn toàn là huyệt cười của cô, cô chỉ cần nhìn Cố Mãn Mãn là lại muốn cười.

Nhưng lúc này người ta đang khóc đến thương tâm như vậy mà cô vẫn cười, thì đúng là không có lương tâm.

Thẩm Lệ miễn cưỡng nhịn cười, cầm khăn tay đưa cho Cố Mãn Mãn lau nước mắt: “Haizz, được rồi, đừng khóc nữa. Không phải là tiền sinh hoạt phí thôi sao, chị bao em hết. Chị bây giờ ở nhà em, chị ăn cái gì em ăn cái đó, không được kén chọn.”

“Thật chứ?” Cố Mãn Mãn lập tức ngừng khóc.

Thẩm Lệ nhìn Cố Mãn Mãn ngừng khóc trong một giây, chớp chớp mắt nói: “Em khóc thật hay khóc giả vậy..."

Rõ ràng mới vừa rồi còn khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, vậy mà cô vừa nói bao tiền sinh hoạt xong, nín khóc ngay lập tức được, thật là diễn quá sâu mà.

“Chị Tiểu Lệ, chị nói lời giữ lời nhé, em sau này đều dựa vào chị đó! Chị quả thực là bố mẹ tái sinh của em” Cố Tri Dân nói muốn đem tài nguyên cướp đi trước đó trả cho Thẩm Lệ, cũng là nói được làm được. Thẩm Lệ rất nhanh đi làm trở lại.

Sau khi đi làm lại thì không ngừng có các thông báo.

Không ngừng có lời mời của các doanh nghiệp, còn có kịch bản tới tìm cô.

Những việc này đều được Cố Mãn Mãn xử lý.

Người nhà họ Cố hâu hết đều là những người có năng lực trong công việc. Bình thường dáng vẻ Cố Mãn Mãn giống Cố Tri Dân nhìn không giống người chuyên tâm làm việc, nhưng ngược lại khi xử lý một việc gì đó lại rất ra gì và này nọ. Đến trước mười lăm tháng giêng, Thẩm Lệ đã chạy hơn mấy chục lần thông báo. Tham gia xong buổi tiệc Nguyên Tiêu, lúc Thẩm Lệ đi ra thì nhìn thấy Cố Tri Dân.

“Cố Mãn Mãn đâu rồi?” Thẩm Lệ nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Cố Mãn Mãn đâu.

“Mẹ nó đến nên chạy trước rồi, bảo anh tới đón em” Cố Tri Dân uể oải ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm điếu thuốc.

Thẩm Lệ liếc qua điếu thuốc trên tay anh ta. Cố Tri Dân không có phản ứng gì, nhưng hai giây sau, vẫn dập tắt điếu thuốc trong tay.

“Tôi cũng không phải không biết tự lái xe” Thẩm Lệ biết Cố Mãn Mãn đào hôn, hiện giờ ba mẹ đang tìm bắt lại, cô ấy không muốn bị bắt nên chạy trốn cũng là chuyện rất bình thường.

Cố Tri Dân hừ nhẹ một tiếng: “Em đã chạy một ngày thông báo rồi, giờ lại muốn lái xe trong lúc mệt mỏi sao?”

Từ sau khi Thẩm Lệ chuyển nhà ra ngoài, đến ở nhà Cố Mãn Mãn cho đến nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tri Dân.

Hơn mười ngày không gặp, Thẩm Lệ lại cảm thấy Cố Tri Dân có một chút gì đó lạnh nhạt.

“Không mệt.” Thẩm Lệ nhíu mày, cầm lấy áo khoác đi ra bên ngoài.

Thẩm Lệ nghe sau lưng có tiếng bước chân, biết Cố Tri Dân đi theo, không kiên nhẫn quay đầu: “Tôi nói anh phiền...“

Nói được nửa câu, thấy Cố Tri Dân giơ chìa khóa xe trước mặt cô, sau một lúc ngẩn người, một tay giật lấy chìa khóa xe: “Cám ơn.”

Thẩm Lệ cầm chìa khóa lái xe về.

Nhìn từ kính chiếu hậu, cô phát hiện Cố Tri Dân vẫn đứng đó không nhúc nhích.

Ánh đèn lờ mờ, cô không thấy rõ biểu cảm của Cố Tri Dân, nhưng lại có thể cảm nhận được sự khác lạ của anh ta.

Thẩm Lệ do dự một lát, khởi động ô tô, lái xe quay đầu ở phía trước, lái về phía Cố Tri Dân.

Lúc cô lái xe quay lại, đang muốn mở cửa xe đến đối diện tìm Cố Tri Dân, hỏi xem anh ta làm sao thì một chiếc xe khác dừng ngay trước mặt Cố Tri Dân.

Cửa xe mở ra, Tiêu Văn từ bên trong bước xuống, kéo tay Cố Tri Dân nói gì đó, rồi Cố Tri Dân lên xe cùng cô ta.

/1688

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status