Mặc dù Cố Mãn Mãn và Thẩm Lệ sống chung với nhau vô cùng vui vẻ nhưng chính bản thân cô cũng biết quan hệ giữa mình và Thẩm Lệ còn chưa tới mức có thể nói hết ra được những bí mật trong lòng.
Vừa rồi Hạ Diệp Chi đến đây, Thẩm Lệ trông thấy cô cả người đều trở nên cao hứng.
Tiêu Văn bị ngã ở đoàn làm phim được Cố Tri Dân ôm tới bệnh viện, tin tức lớn như thể nhất định đã sớm truyền đi khắp đoàn làm phim nên có lẽ Hạ Diệp Chi cũng nghe nói rồi, cô chắc chắn sẽ an ủi khuyên bảo Thẩm Lệ.
Đúng như suy nghĩ của Cố Mãn Mãn, quả thực Hạ Diệp Chi đã biết chuyện xảy ra hôm nay ở đoàn làm phim.
Thật ra lúc vừa nhìn thấy Thẩm Lệ, Hạ Diệp Chi đã ngay lập tức quan sát nét mặt của Thẩm Lệ, chỉ có cô mới biết, chuyện này đối với Thẩm Lệ mà nói có ý vị như thế nào.
Bởi vì thời gian không còn sớm nữa nên mọi người đều nhất trí sẽ ăn cơm ở ngay trong khách sạn.
Hạ Diệp Chi dỗ dành Mạc Đình Kiên trở về phòng sau đó bảo anh tự gọi phục vụ đưa bữa ăn lên xong đi tới phòng Thẩm Lệ, cùng ăn cơm với cô ấy.
Mặc dù Mạc Đình Kiên không muốn nhưng lại không chịu được Hạ Diệp Chi nhõng nhẽo, đòi hỏi nên đành phải mặt lạnh đồng ý.
Hạ Diệp Chi dạo qua phòng Thẩm Lệ một vòng rồi mới quay trở lại ngồi xuống chỗ đối diện Thẩm Lệ: "Tầm nhìn của phòng cậu cũng được đấy.
"Chỉ cần ngủ được là được." Quay phim ở Ảnh Thị Thành điều kiện coi như cũng không tệ còn được ngủ ở khách sạn, có đôi khi điêu kiện đi quay phim vô cùng tôi tệ, ăn không ngon ngủ cũng không yên.
Bữa ăn mà các cô gọi rất nhanh đã được đưa tới.
Thật ra Thẩm Lệ không muốn ăn nhưng vì có Hạ Diệp Chi ăn cùng nên ít nhiêu cô cũng ăn một chút.
Hạ Diệp Chi từ thành phố Thượng Hải bay tới đây, một đường bôn ba, vừa mệt vừa đói, so với Thẩm Lệ thì cô ăn được rất nhiều.
Sau khi Hạ Diệp Chi trông thấy Thẩm Lệ không hê động đũa mới chậm rãi nói: "
Vừa rồi Hạ Diệp Chi đến đây, Thẩm Lệ trông thấy cô cả người đều trở nên cao hứng.
Tiêu Văn bị ngã ở đoàn làm phim được Cố Tri Dân ôm tới bệnh viện, tin tức lớn như thể nhất định đã sớm truyền đi khắp đoàn làm phim nên có lẽ Hạ Diệp Chi cũng nghe nói rồi, cô chắc chắn sẽ an ủi khuyên bảo Thẩm Lệ.
Đúng như suy nghĩ của Cố Mãn Mãn, quả thực Hạ Diệp Chi đã biết chuyện xảy ra hôm nay ở đoàn làm phim.
Thật ra lúc vừa nhìn thấy Thẩm Lệ, Hạ Diệp Chi đã ngay lập tức quan sát nét mặt của Thẩm Lệ, chỉ có cô mới biết, chuyện này đối với Thẩm Lệ mà nói có ý vị như thế nào.
Bởi vì thời gian không còn sớm nữa nên mọi người đều nhất trí sẽ ăn cơm ở ngay trong khách sạn.
Hạ Diệp Chi dỗ dành Mạc Đình Kiên trở về phòng sau đó bảo anh tự gọi phục vụ đưa bữa ăn lên xong đi tới phòng Thẩm Lệ, cùng ăn cơm với cô ấy.
Mặc dù Mạc Đình Kiên không muốn nhưng lại không chịu được Hạ Diệp Chi nhõng nhẽo, đòi hỏi nên đành phải mặt lạnh đồng ý.
Hạ Diệp Chi dạo qua phòng Thẩm Lệ một vòng rồi mới quay trở lại ngồi xuống chỗ đối diện Thẩm Lệ: "Tầm nhìn của phòng cậu cũng được đấy.
"Chỉ cần ngủ được là được." Quay phim ở Ảnh Thị Thành điều kiện coi như cũng không tệ còn được ngủ ở khách sạn, có đôi khi điêu kiện đi quay phim vô cùng tôi tệ, ăn không ngon ngủ cũng không yên.
Bữa ăn mà các cô gọi rất nhanh đã được đưa tới.
Thật ra Thẩm Lệ không muốn ăn nhưng vì có Hạ Diệp Chi ăn cùng nên ít nhiêu cô cũng ăn một chút.
Hạ Diệp Chi từ thành phố Thượng Hải bay tới đây, một đường bôn ba, vừa mệt vừa đói, so với Thẩm Lệ thì cô ăn được rất nhiều.
Sau khi Hạ Diệp Chi trông thấy Thẩm Lệ không hê động đũa mới chậm rãi nói: "
/1688
|