Cơn giận dữ của Tiêu Văn hoàn toàn đều là thật, căn bản cũng không cần phải giả vờ: "Sao những người này có thể nói anh như vậy chứ! Rõ ràng là do bọn người Thẩm Lệ quá đáng, anh cũng chỉ là muốn giúp em mà thôi..."
Tiêu Văn dùng sức nháy mắt hai cái, đỏ cả vành mắt nhìn về phía Cố Tri Dân: "Em xin lỗi, đều là do em không tốt, cái video này thật ra là..."
Cô ta vừa quan sát vẻ mặt của Cố Tri Dân, vừa tìm kiếm lý do để giải thích chuyện video với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân đánh gãy lời của cô ta: "Không có chuyện gì cả, em không cần phải giải thích, tôi tin tưởng em, em ra tay với Cố Mãn Mãn chắc chắn là do Cố Mãn Mãn đã nói lời gì quá đáng cho nên em mới ra tay."
Tiêu Văn ngây ngẩn cả người.
Cô ta đang chuẩn bị lấy cớ, bị một câu của Cố Tri Dân liền dễ dàng chặn họng lại.
Ngây ngốc trong một khoảng thời gian ngắn ngủi qua đi, đây lòng của Tiêu Văn liền vui mừng điên cuồng.
Cô ta hiểu rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, video này là bằng chứng, nó chứng minh là do cô ta đã ra tay trước, trong ngày hôm đó hoàn toàn chính xác là do cô ta cố ý ra tay trước với Cố Mãn Mãn để dụ Thẩm Lệ ra.
Cô ta không ngốc, cũng cảm thấy Cố Tri Dân sẽ không ngốc đến nỗi tin tưởng lý do của cô ta, cô ta còn đang nghĩ Cố Tri Dân thật sự không tin thì cứ lừa gạt cho qua.
Nhưng Cố Tri Dân vậy mà không nói hai lời liền lựa chọn tin tưởng cô ta.
Nếu như nói trước đó thì cô ta có chút nghi ngờ Cố Tri Dân, nhưng mà hiện tại thì trong lòng của cô ta không hề có một chút ngờ vực nào.
Cố Tri Dân thật sự yêu cô ta, không ngần ngại ngay cả nguyên tắc cũng không cần.
Nói cách khác thì Cố Tri Dân đã bị cô ta ăn sạch sẽ rồi.
Tiêu Văn buông thỏng mi mắt, che khuất sự vui mừng trong đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên thì trong mắt đã có nước mắt lấp lánh: "Nhưng mà những người kia đều đang mắng anh..."
"Không có chuyện gì cả, tôi bị người khác mắng không quan trọng, chỉ cần không mắng em là được rồi." Cố Tri Dân lấy một tờ khăn giấy ở bên cạnh đưa vào trong tay Tiêu Văn, vẻ mặt dịu dàng nói: "Yên tâm đi, những người mắng em kia, tôi sẽ không để cho bọn họ được tốt hơn đâu."
Tiêu Văn lau lau nước mắt của mình rồi lộ ra nụ cười: "Vâng."
Cố Tri Dân ngồi thẳng dậy: "Mẹ của tôi tới rồi, tôi phải đi đón bà ấy, đi ăn với bà ấy một bữa cơm, em ăn cơm rồi tự nghỉ ngơi đi."
"Mẹ của anh tới à? Vậy để em đi cùng với anh." Tiêu Văn chỉ gặp mẹ của Cố Tri Dân một lần vào năm trước, sau này cô ta được gả vào nhà họ Cố rồi thì sẽ ở cùng với mẹ của Cố Tri Dân, sớm gặp nhau chính thức một lần đúng lúc có thể tăng thêm mối quan hệ một chút.
"Không cần đâu, tôi đã nói với mẹ của tôi rồi, sức khỏe của em không tốt thì cứ đợi ở bệnh viện là được." Cố Tri Dân lại không cho Tiêu Văn có cơ hội nói chuyện tiếp: "Tôi đi đây."
Trong lòng của Tiêu Văn có chút không vui vẻ, muốn nói sức khỏe của cô ta không sao đâu, nhưng mà nghĩ lại thì cũng bởi vì sức khỏe của cô ta không tốt cho nên Cố Tri Dân mới có thể ngày nào cũng đến đây với cô ta, Cố Tri Dân cũng là vì muốn tốt cho cô ta.
Vừa nghĩ như thế thì cô ta cũng không còn tức giận như vậy.
...
Trong quán cà phê ở gần bệnh viện.
Cố Tri Dân vừa đi vào đã nhìn thấy Tần Nhân ngồi kế cửa sổ.
"Mẹ."
Cố Tri Dân đi qua ngồi xuống chỗ đối diện Tần Nhân.
Tần Nhân rất thương yêu Thẩm Lệ, chuyện lần này ồn ào lớn như vậy, bà ấy không biết cũng không được. Mà từ tin tức trên fb thì xem ra đều là do Cố Tri Dân không xử lý tốt, cho nên cũng không có sắc mặt tốt với Cố Tri Dân.
Lúc trước Tần Nhân làm nghiên cứu khoa học, trong bản chất thì là một người nghiêm túc, khi còn bé rất nghiêm khắc với Cố Tri Dân, ba Cố lại là một người bị vợ quản nghiêm, từ khi còn nhỏ thì Cố Tri Dân đã vừa kính trọng vừa sợ sệt đối với Tần Nhân.
Mà lúc này khi đối mặt với Tần Nhân không có tý biểu cảm nào, loại cảm giác chột dạ sợ hãi khi làm việc sai lúc còn bé lại ùa về
Cố Tri Dân hắng giọng một cái, xoay đầu gọi cafe để làm dịu sự lúng túng vào lúc này: "Nhân viên phục vụ, cho một ly latte."
Tần Nhân ở đối diện cười lạnh một tiếng, quay đầu mỉm cười với nhân viên phục vụ: "Không cần Latte đâu, đầu óc của nó không tỉnh táo lắm, mang lên một thau nước đá cho nó tỉnh táo lại."
Tiêu Văn dùng sức nháy mắt hai cái, đỏ cả vành mắt nhìn về phía Cố Tri Dân: "Em xin lỗi, đều là do em không tốt, cái video này thật ra là..."
Cô ta vừa quan sát vẻ mặt của Cố Tri Dân, vừa tìm kiếm lý do để giải thích chuyện video với Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân đánh gãy lời của cô ta: "Không có chuyện gì cả, em không cần phải giải thích, tôi tin tưởng em, em ra tay với Cố Mãn Mãn chắc chắn là do Cố Mãn Mãn đã nói lời gì quá đáng cho nên em mới ra tay."
Tiêu Văn ngây ngẩn cả người.
Cô ta đang chuẩn bị lấy cớ, bị một câu của Cố Tri Dân liền dễ dàng chặn họng lại.
Ngây ngốc trong một khoảng thời gian ngắn ngủi qua đi, đây lòng của Tiêu Văn liền vui mừng điên cuồng.
Cô ta hiểu rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, video này là bằng chứng, nó chứng minh là do cô ta đã ra tay trước, trong ngày hôm đó hoàn toàn chính xác là do cô ta cố ý ra tay trước với Cố Mãn Mãn để dụ Thẩm Lệ ra.
Cô ta không ngốc, cũng cảm thấy Cố Tri Dân sẽ không ngốc đến nỗi tin tưởng lý do của cô ta, cô ta còn đang nghĩ Cố Tri Dân thật sự không tin thì cứ lừa gạt cho qua.
Nhưng Cố Tri Dân vậy mà không nói hai lời liền lựa chọn tin tưởng cô ta.
Nếu như nói trước đó thì cô ta có chút nghi ngờ Cố Tri Dân, nhưng mà hiện tại thì trong lòng của cô ta không hề có một chút ngờ vực nào.
Cố Tri Dân thật sự yêu cô ta, không ngần ngại ngay cả nguyên tắc cũng không cần.
Nói cách khác thì Cố Tri Dân đã bị cô ta ăn sạch sẽ rồi.
Tiêu Văn buông thỏng mi mắt, che khuất sự vui mừng trong đáy mắt, lúc ngẩng đầu lên thì trong mắt đã có nước mắt lấp lánh: "Nhưng mà những người kia đều đang mắng anh..."
"Không có chuyện gì cả, tôi bị người khác mắng không quan trọng, chỉ cần không mắng em là được rồi." Cố Tri Dân lấy một tờ khăn giấy ở bên cạnh đưa vào trong tay Tiêu Văn, vẻ mặt dịu dàng nói: "Yên tâm đi, những người mắng em kia, tôi sẽ không để cho bọn họ được tốt hơn đâu."
Tiêu Văn lau lau nước mắt của mình rồi lộ ra nụ cười: "Vâng."
Cố Tri Dân ngồi thẳng dậy: "Mẹ của tôi tới rồi, tôi phải đi đón bà ấy, đi ăn với bà ấy một bữa cơm, em ăn cơm rồi tự nghỉ ngơi đi."
"Mẹ của anh tới à? Vậy để em đi cùng với anh." Tiêu Văn chỉ gặp mẹ của Cố Tri Dân một lần vào năm trước, sau này cô ta được gả vào nhà họ Cố rồi thì sẽ ở cùng với mẹ của Cố Tri Dân, sớm gặp nhau chính thức một lần đúng lúc có thể tăng thêm mối quan hệ một chút.
"Không cần đâu, tôi đã nói với mẹ của tôi rồi, sức khỏe của em không tốt thì cứ đợi ở bệnh viện là được." Cố Tri Dân lại không cho Tiêu Văn có cơ hội nói chuyện tiếp: "Tôi đi đây."
Trong lòng của Tiêu Văn có chút không vui vẻ, muốn nói sức khỏe của cô ta không sao đâu, nhưng mà nghĩ lại thì cũng bởi vì sức khỏe của cô ta không tốt cho nên Cố Tri Dân mới có thể ngày nào cũng đến đây với cô ta, Cố Tri Dân cũng là vì muốn tốt cho cô ta.
Vừa nghĩ như thế thì cô ta cũng không còn tức giận như vậy.
...
Trong quán cà phê ở gần bệnh viện.
Cố Tri Dân vừa đi vào đã nhìn thấy Tần Nhân ngồi kế cửa sổ.
"Mẹ."
Cố Tri Dân đi qua ngồi xuống chỗ đối diện Tần Nhân.
Tần Nhân rất thương yêu Thẩm Lệ, chuyện lần này ồn ào lớn như vậy, bà ấy không biết cũng không được. Mà từ tin tức trên fb thì xem ra đều là do Cố Tri Dân không xử lý tốt, cho nên cũng không có sắc mặt tốt với Cố Tri Dân.
Lúc trước Tần Nhân làm nghiên cứu khoa học, trong bản chất thì là một người nghiêm túc, khi còn bé rất nghiêm khắc với Cố Tri Dân, ba Cố lại là một người bị vợ quản nghiêm, từ khi còn nhỏ thì Cố Tri Dân đã vừa kính trọng vừa sợ sệt đối với Tần Nhân.
Mà lúc này khi đối mặt với Tần Nhân không có tý biểu cảm nào, loại cảm giác chột dạ sợ hãi khi làm việc sai lúc còn bé lại ùa về
Cố Tri Dân hắng giọng một cái, xoay đầu gọi cafe để làm dịu sự lúng túng vào lúc này: "Nhân viên phục vụ, cho một ly latte."
Tần Nhân ở đối diện cười lạnh một tiếng, quay đầu mỉm cười với nhân viên phục vụ: "Không cần Latte đâu, đầu óc của nó không tỉnh táo lắm, mang lên một thau nước đá cho nó tỉnh táo lại."
/1688
|