Mấy năm nay Thẩm Lệ rất ít khi nhớ lại chuyện trước năm mười tám tuổi.
Bởi vì, sau mười tám tuổi cô trải qua không được vui vẻ lắm, mà năm tháng trước mười tám tuổi lại quá mức tốt đẹp, cho nên, cô không dám nhớ lại.
Trong thế giới tình cảm, chuyện không có cách nào tránh né nhất, là kí ức đột nhiên cuộn trào mãnh liệt.
Lời của Qúy Vãn Thư, giống như cái van đột nhiên mở ra kí ức của Thẩm Lệ.
Đúng vậy.
Những năm trước kia, người quen biết cô và Cố Tri Dân, ai cũng nói, Thẩm Lệ vô pháp vô thiên như vậy, đều là Cố Tri Dân nuông chiều mà ra.
Đã mười mấy năm trôi qua, nhưng những hình ảnh kia lại như mới xảy ra ngày hôm qua.
Thẩm Lệ rũ mắt, gắp cục đá vào ly, rót đầy một ly rượu cho mình rồi ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.
Xúc cảm lạnh như băng xông thẳng vào lồng ngực, tâm tư cuồng nhiệt mãnh liệt sâu trong nội tâm, tất cả đều bị ly rượu lạnh như băng này dập tắt.
Thẩm Lệ uống vội vàng, có ít rượu dính ở bên mép, cô lấy tay lau rượu đọng bên mép, giọng đè thấp: “Trên đời này, không có ai là không thể thay thế.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Quý Vãn Thư phức tạp bưng ly rượu lên: “Cho dù có thể thay thế, cũng không nên bị một thứ rác rưởi không ra gì thay thế.”
Với Quý Vãn Thư, cô ta tình nguyện người đứng bên cạnh Cố Tri Dân là Thẩm Lệ, nhưng không nghĩ rằng là một diễn viên nhỏ bé tuyến mười tám hỉ mũi chưa sạch, mặt đầy dã tâm tính toán, cũng không biết Cố Tri Dân vừa ý cô ả chỗ nào.
Thẩm Lệ nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu có thể trở thành người được lựa chọn, vậy chắc hẳn cũng có ưu điểm mà người ta không nhìn thấy được.”
Cô thừa nhận, cô không thích Tiêu Văn.
Nhưng Cố Tri Dân chọn Tiêu Văn, cho nên, cô không muốn nói xấu Tiêu Văn.
“Cô nói giúp người đàn bà kia? Là cô điên rồi, hay là tôi điên rồi? Bây giờ Cố Tri Dân vì một người đàn bà như vậy cho cô nghỉ việc, cô lại có thể cam tâm?”
Trong lời của Quý Vãn Thư mang theo ngữ khí như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thẩm Lệ, rốt cuộc mấy năm này cô đã trải qua những gì? Không ở bên Cố Tri Dân cũng thôi đi, bây giờ còn tự đày đọa mình?”
Thẩm Lệ nhàn nhạt cười một tiếng, xua tan cảm xúc dư thừa nơi đáy mắt, ánh mắt trở nên sáng ngời: “Được rồi, mục tiêu cuộc sống của tôi cũng không phải là ở bên Cố Tri Dân, cô cũng là phụ nữ ba mươi tuổi rồi, có thể trưởng thành hơn chút không, dù gì cũng là chuyên gia gì gì đó...”
“Cô ngay cả tôi là chuyên gia gì cũng không biết sao?”
“Tại sao tôi phải biết cô là chuyên gia gì chứ?”
“Tôi đều biết cô bây giờ là người trong giới giải trí, năm ngoái còn đứng đầu tứ tiểu hoa đán...”
Nghe Quý Vãn Thư nói về chuyện của mình như nắm trong lòng bàn tay, Thẩm Lệ không biết sao cảm thấy buồn cười, thật sự cũng không nhịn được cười ra tiếng: “Còn chú ý tôi nữa cơ.”
Quý Vãn Thư lạnh lùng quét mắt qua nhìn cô, không nói thêm gì nữa, vùi đầu uống rượu giải sầu.
Qua ba tuần rượu, Quý Vãn Thư đã mơ màng, say đến mức không còn ra bộ dạng gì, nói chuyện càu nhàu, về sau lại khóc.
Cả người ngồi dưới đất ôm chai rượu vừa khóc vừa cười, bộ dạng chật vật không còn chút dáng vẻ của đại tiểu thư nhà họ Quý, đáng thương giống như một người bạn nhỏ.
“Đời này tôi chỉ từng thích một người đàn ông là anh ta, vì anh ta cố gắng học tập để bản thân trở nên ưu tú, tôi ngay cả thời gian kết bạn cũng không có...”
Quý Vãn Thư khóc sướt mướt ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ, chỉ trích Thẩm Lệ: “Còn có cô, tôi biết rõ chuyện của cô, cô ngay cả tôi là chuyên gia gì cũng không biết, tôi là chuyên gia dinh dưỡng học! Dinh dưỡng học...”
“Ồ.” Thẩm Lệ cảm thấy lời này càng nghe càng không đúng, cô và Quý Vãn Thư không phải tình địch sao? Sao nghe lời này của Quý Vãn Thư, giống như quan hệ bọn họ rất tốt vậy.
Bởi vì, sau mười tám tuổi cô trải qua không được vui vẻ lắm, mà năm tháng trước mười tám tuổi lại quá mức tốt đẹp, cho nên, cô không dám nhớ lại.
Trong thế giới tình cảm, chuyện không có cách nào tránh né nhất, là kí ức đột nhiên cuộn trào mãnh liệt.
Lời của Qúy Vãn Thư, giống như cái van đột nhiên mở ra kí ức của Thẩm Lệ.
Đúng vậy.
Những năm trước kia, người quen biết cô và Cố Tri Dân, ai cũng nói, Thẩm Lệ vô pháp vô thiên như vậy, đều là Cố Tri Dân nuông chiều mà ra.
Đã mười mấy năm trôi qua, nhưng những hình ảnh kia lại như mới xảy ra ngày hôm qua.
Thẩm Lệ rũ mắt, gắp cục đá vào ly, rót đầy một ly rượu cho mình rồi ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.
Xúc cảm lạnh như băng xông thẳng vào lồng ngực, tâm tư cuồng nhiệt mãnh liệt sâu trong nội tâm, tất cả đều bị ly rượu lạnh như băng này dập tắt.
Thẩm Lệ uống vội vàng, có ít rượu dính ở bên mép, cô lấy tay lau rượu đọng bên mép, giọng đè thấp: “Trên đời này, không có ai là không thể thay thế.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Quý Vãn Thư phức tạp bưng ly rượu lên: “Cho dù có thể thay thế, cũng không nên bị một thứ rác rưởi không ra gì thay thế.”
Với Quý Vãn Thư, cô ta tình nguyện người đứng bên cạnh Cố Tri Dân là Thẩm Lệ, nhưng không nghĩ rằng là một diễn viên nhỏ bé tuyến mười tám hỉ mũi chưa sạch, mặt đầy dã tâm tính toán, cũng không biết Cố Tri Dân vừa ý cô ả chỗ nào.
Thẩm Lệ nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu có thể trở thành người được lựa chọn, vậy chắc hẳn cũng có ưu điểm mà người ta không nhìn thấy được.”
Cô thừa nhận, cô không thích Tiêu Văn.
Nhưng Cố Tri Dân chọn Tiêu Văn, cho nên, cô không muốn nói xấu Tiêu Văn.
“Cô nói giúp người đàn bà kia? Là cô điên rồi, hay là tôi điên rồi? Bây giờ Cố Tri Dân vì một người đàn bà như vậy cho cô nghỉ việc, cô lại có thể cam tâm?”
Trong lời của Quý Vãn Thư mang theo ngữ khí như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thẩm Lệ, rốt cuộc mấy năm này cô đã trải qua những gì? Không ở bên Cố Tri Dân cũng thôi đi, bây giờ còn tự đày đọa mình?”
Thẩm Lệ nhàn nhạt cười một tiếng, xua tan cảm xúc dư thừa nơi đáy mắt, ánh mắt trở nên sáng ngời: “Được rồi, mục tiêu cuộc sống của tôi cũng không phải là ở bên Cố Tri Dân, cô cũng là phụ nữ ba mươi tuổi rồi, có thể trưởng thành hơn chút không, dù gì cũng là chuyên gia gì gì đó...”
“Cô ngay cả tôi là chuyên gia gì cũng không biết sao?”
“Tại sao tôi phải biết cô là chuyên gia gì chứ?”
“Tôi đều biết cô bây giờ là người trong giới giải trí, năm ngoái còn đứng đầu tứ tiểu hoa đán...”
Nghe Quý Vãn Thư nói về chuyện của mình như nắm trong lòng bàn tay, Thẩm Lệ không biết sao cảm thấy buồn cười, thật sự cũng không nhịn được cười ra tiếng: “Còn chú ý tôi nữa cơ.”
Quý Vãn Thư lạnh lùng quét mắt qua nhìn cô, không nói thêm gì nữa, vùi đầu uống rượu giải sầu.
Qua ba tuần rượu, Quý Vãn Thư đã mơ màng, say đến mức không còn ra bộ dạng gì, nói chuyện càu nhàu, về sau lại khóc.
Cả người ngồi dưới đất ôm chai rượu vừa khóc vừa cười, bộ dạng chật vật không còn chút dáng vẻ của đại tiểu thư nhà họ Quý, đáng thương giống như một người bạn nhỏ.
“Đời này tôi chỉ từng thích một người đàn ông là anh ta, vì anh ta cố gắng học tập để bản thân trở nên ưu tú, tôi ngay cả thời gian kết bạn cũng không có...”
Quý Vãn Thư khóc sướt mướt ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệ, chỉ trích Thẩm Lệ: “Còn có cô, tôi biết rõ chuyện của cô, cô ngay cả tôi là chuyên gia gì cũng không biết, tôi là chuyên gia dinh dưỡng học! Dinh dưỡng học...”
“Ồ.” Thẩm Lệ cảm thấy lời này càng nghe càng không đúng, cô và Quý Vãn Thư không phải tình địch sao? Sao nghe lời này của Quý Vãn Thư, giống như quan hệ bọn họ rất tốt vậy.
/1688
|