Hạ Diệp Chi liếc mắt nhìn người đang đắm mình trong sương mù, cả người toát ra sự u ám là “Mạc Gia Thành”. Liếc nhìn mu bàn tay hơi rướm máu của anh, cô ngạc nhiên trợn trừng mắt: “Anh...”
Đồ ăn cô nấu đâu có bỏ thứ gì kì quặc vào đâu, sao lại khiến anh nghĩ quẩn chạy ra ngoài này tự hành hạ mình như thế?
Mạc Đình Kiên chẳng buồn để ý đến cô, nhấc chân định bỏ đi thì điện thoại anh lại vang lên.
Anh chỉ liếc mắt thấy số điện thoại lạ trên di động là thẳng thừng tắt máy.
Lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn Hạ Diệp Chi: “Đi vào đi.”
Giọng anh vừa trầm thấp lạnh lùng vừa mang theo sự kiềm chế cảm xúc, lại có phần tàn ác.
Hạ Diệp Chi rất nhạy cảm cảm nhận được “Mạc Gia Thành” lúc này hơi đáng sợ. Cô lặng lẽ lui vào trong phòng, một tay vịn lấy cánh cửa khép hờ, do dự không biết có nên nhốt người đàn ông kia bên ngoài cửa luôn không.
Mạc Gia Thành không chú ý đến sự do dự của cô, bởi điện thoại của anh lại vang lên lần nữa.
Lần này, số điện thoại trên màn hình không phải là số lạ nữa mà hiển thị hai chữ “Thời Dũng”.
Anh không hề do dự mà nghe điện thoại, cũng không kiêng dè Hạ Diệp Chi đang ở đó mà mở miệng nói: “Ông ta tìm tôi có chuyện gì?”
Thời Dũng ở đầu dây bên kia lời ít ý nhiều, nói: “Bảo anh đưa con dâu ông ấy về nhà ăn cơm, tối nay.”
“Hừ!” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Sau này cậu có thể không cần quan tâm đến điện thoại của ông ta nữa.”
Thời Dũng cũng nghĩ như thế: “Ừ, dù sao ông ấy cũng không trả lương cho em.”
Cúp điện thoại rồi, Mạc Đình Kiên ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Diệp Chi vẫn đang lưỡng lự đứng trước cửa.
“Nghe lén tôi nói chuyện điện thoại sao?”
Hạ Diệp Chi vội vàng lắc đầu: “Không hề.”
Cô cảm thấy tốt nhất đừng có chọc vào “Mạc Gia Thành” lúc này.
“Vậy sao còn không đi vào?” Mạc Đình Kiên nói xong thì đi về phía trước một bước, cúi đầu nhìn cô, giọng nói hơi mập mờ: “Hay là, em nghĩ kỹ rồi, đồng ý bỏ anh họ tôi để theo tôi?”
Hạ Diệp Chi nghe anh nói câu này liền xoay người đóng cửa không chút do dự.
Mạc Đình Kiên nhìn cánh cửa bị đóng lại một cách vô tình, ánh mắt chẳng hề dao động.
Hai ngày nay anh ở lại đây chẳng qua là vì muốn tìm xem người đuổi theo anh hôm đó có ở đây hay không mà thôi.
Nếu người đó đã không ở đây thì anh cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục nấn ná ở nhà Hạ Diệp Chi nữa.
Người vợ mới cưới này cũng khá thông minh, cũng lương thiện, trước mắt sẽ không muốn làm chuyện gì cản trở anh, vì vậy anh tính tạm thời không quan tâm đến cô.
...
Đầu ngõ, Mạc Đình Kiên chỉ liếc mắt đã trông thấy người đang đứng đợi là Thời Dũng.
Thời Dũng vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên đã sải bước đi qua, khuôn mặt cương nghị mang theo chút lo lắng khó nhận ra: “Cậu chủ, sức khỏe anh thế nào rồi?”
Mạc Đình Kiên phất tay, đẩy cánh tay giơ ra định dìu anh của Thời Dũng: “Không sao.”
Thời Dũng mở cửa xe giúp anh. Anh ngồi vào xe, nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, giọng nói hờ hững không chút cảm xúc: “Thời Dũng, hai ngày nay ông ta đều gọi điện cho cậu à?”
Thời Dũng biết người mà Mạc Đình Kiên nói đến là ai. Anh gật đầu đáp: “Ông Mạc nói, anh cho số điện thoại ông ấy vào danh sách đen rồi, ông ấy đổi số điện thoại khác gọi cho anh mà anh không nghe máy, ông ấy đành phải gọi cho em.”
“Ừ.” Dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu tiên nữa.
“Ban nãy trước khi anh đến, ông Mạc gọi điện thoại nói nếu anh không đưa cô chủ về nhà ăn cơm thì ông ấy sẽ tự gọi điện cho cô chủ.”
Người bố tốt đẹp của anh, muốn gọi điện cho người phụ nữ Hạ Diệp Chi kia, bảo cô đến Nhà họ Mạc ăn cơm ư?
Thời Dũng đợi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng của Mạc Đình Kiên: “Kệ ông ta.”
...
Hạ Diệp Chi vào nhà ăn cơm, đang định rửa bát thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Số điện thoại gọi đến là một số lạ.
Chuông reo hồi lâu mà vẫn không cúp máy, hẳn không phải là điện thoại quấy rối.
“Chào ông, tôi là Hạ Diệp Chi.”
“Tôi là bố của Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Phong.”
Đồ ăn cô nấu đâu có bỏ thứ gì kì quặc vào đâu, sao lại khiến anh nghĩ quẩn chạy ra ngoài này tự hành hạ mình như thế?
Mạc Đình Kiên chẳng buồn để ý đến cô, nhấc chân định bỏ đi thì điện thoại anh lại vang lên.
Anh chỉ liếc mắt thấy số điện thoại lạ trên di động là thẳng thừng tắt máy.
Lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn Hạ Diệp Chi: “Đi vào đi.”
Giọng anh vừa trầm thấp lạnh lùng vừa mang theo sự kiềm chế cảm xúc, lại có phần tàn ác.
Hạ Diệp Chi rất nhạy cảm cảm nhận được “Mạc Gia Thành” lúc này hơi đáng sợ. Cô lặng lẽ lui vào trong phòng, một tay vịn lấy cánh cửa khép hờ, do dự không biết có nên nhốt người đàn ông kia bên ngoài cửa luôn không.
Mạc Gia Thành không chú ý đến sự do dự của cô, bởi điện thoại của anh lại vang lên lần nữa.
Lần này, số điện thoại trên màn hình không phải là số lạ nữa mà hiển thị hai chữ “Thời Dũng”.
Anh không hề do dự mà nghe điện thoại, cũng không kiêng dè Hạ Diệp Chi đang ở đó mà mở miệng nói: “Ông ta tìm tôi có chuyện gì?”
Thời Dũng ở đầu dây bên kia lời ít ý nhiều, nói: “Bảo anh đưa con dâu ông ấy về nhà ăn cơm, tối nay.”
“Hừ!” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Sau này cậu có thể không cần quan tâm đến điện thoại của ông ta nữa.”
Thời Dũng cũng nghĩ như thế: “Ừ, dù sao ông ấy cũng không trả lương cho em.”
Cúp điện thoại rồi, Mạc Đình Kiên ngước mắt lên nhìn thấy Hạ Diệp Chi vẫn đang lưỡng lự đứng trước cửa.
“Nghe lén tôi nói chuyện điện thoại sao?”
Hạ Diệp Chi vội vàng lắc đầu: “Không hề.”
Cô cảm thấy tốt nhất đừng có chọc vào “Mạc Gia Thành” lúc này.
“Vậy sao còn không đi vào?” Mạc Đình Kiên nói xong thì đi về phía trước một bước, cúi đầu nhìn cô, giọng nói hơi mập mờ: “Hay là, em nghĩ kỹ rồi, đồng ý bỏ anh họ tôi để theo tôi?”
Hạ Diệp Chi nghe anh nói câu này liền xoay người đóng cửa không chút do dự.
Mạc Đình Kiên nhìn cánh cửa bị đóng lại một cách vô tình, ánh mắt chẳng hề dao động.
Hai ngày nay anh ở lại đây chẳng qua là vì muốn tìm xem người đuổi theo anh hôm đó có ở đây hay không mà thôi.
Nếu người đó đã không ở đây thì anh cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục nấn ná ở nhà Hạ Diệp Chi nữa.
Người vợ mới cưới này cũng khá thông minh, cũng lương thiện, trước mắt sẽ không muốn làm chuyện gì cản trở anh, vì vậy anh tính tạm thời không quan tâm đến cô.
...
Đầu ngõ, Mạc Đình Kiên chỉ liếc mắt đã trông thấy người đang đứng đợi là Thời Dũng.
Thời Dũng vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên đã sải bước đi qua, khuôn mặt cương nghị mang theo chút lo lắng khó nhận ra: “Cậu chủ, sức khỏe anh thế nào rồi?”
Mạc Đình Kiên phất tay, đẩy cánh tay giơ ra định dìu anh của Thời Dũng: “Không sao.”
Thời Dũng mở cửa xe giúp anh. Anh ngồi vào xe, nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, giọng nói hờ hững không chút cảm xúc: “Thời Dũng, hai ngày nay ông ta đều gọi điện cho cậu à?”
Thời Dũng biết người mà Mạc Đình Kiên nói đến là ai. Anh gật đầu đáp: “Ông Mạc nói, anh cho số điện thoại ông ấy vào danh sách đen rồi, ông ấy đổi số điện thoại khác gọi cho anh mà anh không nghe máy, ông ấy đành phải gọi cho em.”
“Ừ.” Dù sao thì cũng chẳng phải là lần đầu tiên nữa.
“Ban nãy trước khi anh đến, ông Mạc gọi điện thoại nói nếu anh không đưa cô chủ về nhà ăn cơm thì ông ấy sẽ tự gọi điện cho cô chủ.”
Người bố tốt đẹp của anh, muốn gọi điện cho người phụ nữ Hạ Diệp Chi kia, bảo cô đến Nhà họ Mạc ăn cơm ư?
Thời Dũng đợi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng của Mạc Đình Kiên: “Kệ ông ta.”
...
Hạ Diệp Chi vào nhà ăn cơm, đang định rửa bát thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Số điện thoại gọi đến là một số lạ.
Chuông reo hồi lâu mà vẫn không cúp máy, hẳn không phải là điện thoại quấy rối.
“Chào ông, tôi là Hạ Diệp Chi.”
“Tôi là bố của Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Phong.”
/1688
|