“Cậu làm ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình lâu rồi, bản thân mình cũng thật là biết diễn, không thua kém đám nghệ sĩ nhà cậu chút nào…”
“Thật sự không suy nghĩ sẽ ra mắt sao?”
“...”
Phó Đình Tây hoàn toàn không lưu tình mà cười nhạo Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân đương nhiên sẽ không để cho Phó Đình Tây cười nhạo anh không không như vậy rồi, anh cười lạnh một tiếng phản kích anh ta: “Nghe nói gần đây Ngu Tinh Nhược đã đi Úc du lịch với một tên đào mỏ rồi?”
Nói là đào mỏ, nhưng thật ra là một ông chủ nhà có vài khu mỏ.
Bình thường Cố Tri Dân có rất nhiều bữa tiệc, trong cái giới này có chút chuyện gì cũng đều truyền rất nhanh, đặc biệt là trên bàn tiệc.
Mà chuyện này, anh cũng nghe được từ trên bàn tiệc.
Quả nhiên tham gia nhiều bữa tiệc là không sai, lúc này coi như cũng có thể đâm Phó Đình Tây một dao rồi.
Phó Đình Tây sắp tức chết rồi, anh nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra một câu.
“Chúc cậu và Tiêu Văn bạc đầu đến già.”
Cái này quá là tàn nhẫn rồi.
Cố Tri Dân bây giờ chỉ nhìn Tiêu Văn thêm một cái thôi cũng không chịu nổi rồi.
Phó Đình Tây vậy mà lại nguyền rủa anh và Tiêu Văn bạc đầu đến già.
Cố Tri Dân tức đến hoá cười, nhẫn nhịn kích động muốn ném điện thoại đi: “Vậy tôi cũng chúc Ngu Tinh Nhược và tên đào mỏ bạc đầu đến già.”
Sau đó, hai người gần như là cùng cúp máy.
Vừa cúp điện thoại của Phó Đình Tây xong, Tiêu Văn lại gọi điện thoại tới.
Cố Tri Dân nhìn cuộc gọi đến, khoé môi nhếch lên mà không có chút độ ấm nào, dưới đáy mắt căn bản không có ý cười, nhưng sau khi nhấc máy, thanh âm của anh lại dịu dàng dị thường: “Văn Văn, dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm nữa.”
“Hot search là sao vậy? Nhìn thấy cái hot search đó em còn ngủ được sao? Em cãi nhau với anh khi nào…” Tiêu Văn vừa mở miệng là không ngừng được nữa, luyên thuyên không ngớt giống như là đốt pháo vậy.
Cố Tri Dân ấn ấn huyệt thái dương của mình, mở loa ngoài trên điện thoại ra rồi để qua một bên, sau đó đứng dậy đi nấu một ly Latte cho mình.
Trong tập đầu tiên của, Thẩm Lệ đã nấu Latte.
Cố Tri Dân nhấp thử một ngụm, cảm thấy mùi vị không đúng lắm so với bình thường uống ở ngoài.
Cũng không biết Thẩm Lệ nấu có mùi vị gì nữa.
Dòng suy nghĩ phiêu dạt đi có chút xa rồi.
“Tri Dân? Anh còn ở đó không?” Thanh âm của Tiêu Văn đã kéo dòng suy nghĩ của anh quay về.
Cố Tri Dân có chút chê bai mà đổ cà phê trong tay mình đi, làm dịu giọng mình, nghe có chút ôn nhu mê hoặc người: “Anh phải chuẩn bị đến công ty rồi, ngoan ngoãn ăn sáng đi.”
Tiêu Văn làm nũng với anh: “Em muốn gặp anh, anh tới đón em được không, em muốn đến công ty làm việc với anh…”
Cô ta lúc nãy nói nhiều lời ai oán với Cố Tri Dân như vậy, Cố Tri Dân cũng không có tức giận, còn đối với cô ta dịu dàng như vậy nữa, cô ta phát hiện, cô ta càng phát cáu thì Cố Tri Dân lại càng ôn nhu.
Ý thức được điều này, Tiêu Văn lại càng thêm đắc ý.
Sau khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, chính là nhường nhịn vô hạn đối với một người phụ nữ.
Cô ta vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được Cố Tri Dân nhường nhịn vô hạn này, khiến cô ta cảm thấy rất có cảm giác chiến thắng.
Cố Tri Dân đã chọn cô ta trong nhiều phụ nữ như vậy, còn không phải là vì mị lực của cô ta lớn sao, bây giờ vẫn còn siết chặt lấy Cố Tri Dân như vậy, cũng may là ban đầu cô ta không có lựa chọn từ bỏ.
“Được, anh đến đón em.”
Cố Tri Dân dịu giọng nói xong thì ném điện thoại qua một bên với sắc mặt vô cảm.
Một tiếng đồng hồ sau, Kha Trật đã lái xe đưa Cố Tri Dân đến dưới nhà của Tiêu Văn.
Cố Tri Dân khẽ nhắm mắt lại dựa lưng lên ghế, giống như là ngủ rồi.
Kha Trật biết anh vẫn còn ngủ, sau khi nhìn ra ngoài quan sát một vòng, nói: “Tổng giám đốc Cố, có paparazzi.”
Tiêu Văn kêu anh đến đón cô ta, mà trùng hợp là bên dưới nhà cô ta có paparazzi đang canh chừng.
Paparazzi này là ai gọi đến, căn bản là không cần đoán.
“Thật sự không suy nghĩ sẽ ra mắt sao?”
“...”
Phó Đình Tây hoàn toàn không lưu tình mà cười nhạo Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân đương nhiên sẽ không để cho Phó Đình Tây cười nhạo anh không không như vậy rồi, anh cười lạnh một tiếng phản kích anh ta: “Nghe nói gần đây Ngu Tinh Nhược đã đi Úc du lịch với một tên đào mỏ rồi?”
Nói là đào mỏ, nhưng thật ra là một ông chủ nhà có vài khu mỏ.
Bình thường Cố Tri Dân có rất nhiều bữa tiệc, trong cái giới này có chút chuyện gì cũng đều truyền rất nhanh, đặc biệt là trên bàn tiệc.
Mà chuyện này, anh cũng nghe được từ trên bàn tiệc.
Quả nhiên tham gia nhiều bữa tiệc là không sai, lúc này coi như cũng có thể đâm Phó Đình Tây một dao rồi.
Phó Đình Tây sắp tức chết rồi, anh nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra một câu.
“Chúc cậu và Tiêu Văn bạc đầu đến già.”
Cái này quá là tàn nhẫn rồi.
Cố Tri Dân bây giờ chỉ nhìn Tiêu Văn thêm một cái thôi cũng không chịu nổi rồi.
Phó Đình Tây vậy mà lại nguyền rủa anh và Tiêu Văn bạc đầu đến già.
Cố Tri Dân tức đến hoá cười, nhẫn nhịn kích động muốn ném điện thoại đi: “Vậy tôi cũng chúc Ngu Tinh Nhược và tên đào mỏ bạc đầu đến già.”
Sau đó, hai người gần như là cùng cúp máy.
Vừa cúp điện thoại của Phó Đình Tây xong, Tiêu Văn lại gọi điện thoại tới.
Cố Tri Dân nhìn cuộc gọi đến, khoé môi nhếch lên mà không có chút độ ấm nào, dưới đáy mắt căn bản không có ý cười, nhưng sau khi nhấc máy, thanh âm của anh lại dịu dàng dị thường: “Văn Văn, dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm nữa.”
“Hot search là sao vậy? Nhìn thấy cái hot search đó em còn ngủ được sao? Em cãi nhau với anh khi nào…” Tiêu Văn vừa mở miệng là không ngừng được nữa, luyên thuyên không ngớt giống như là đốt pháo vậy.
Cố Tri Dân ấn ấn huyệt thái dương của mình, mở loa ngoài trên điện thoại ra rồi để qua một bên, sau đó đứng dậy đi nấu một ly Latte cho mình.
Trong tập đầu tiên của, Thẩm Lệ đã nấu Latte.
Cố Tri Dân nhấp thử một ngụm, cảm thấy mùi vị không đúng lắm so với bình thường uống ở ngoài.
Cũng không biết Thẩm Lệ nấu có mùi vị gì nữa.
Dòng suy nghĩ phiêu dạt đi có chút xa rồi.
“Tri Dân? Anh còn ở đó không?” Thanh âm của Tiêu Văn đã kéo dòng suy nghĩ của anh quay về.
Cố Tri Dân có chút chê bai mà đổ cà phê trong tay mình đi, làm dịu giọng mình, nghe có chút ôn nhu mê hoặc người: “Anh phải chuẩn bị đến công ty rồi, ngoan ngoãn ăn sáng đi.”
Tiêu Văn làm nũng với anh: “Em muốn gặp anh, anh tới đón em được không, em muốn đến công ty làm việc với anh…”
Cô ta lúc nãy nói nhiều lời ai oán với Cố Tri Dân như vậy, Cố Tri Dân cũng không có tức giận, còn đối với cô ta dịu dàng như vậy nữa, cô ta phát hiện, cô ta càng phát cáu thì Cố Tri Dân lại càng ôn nhu.
Ý thức được điều này, Tiêu Văn lại càng thêm đắc ý.
Sau khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, chính là nhường nhịn vô hạn đối với một người phụ nữ.
Cô ta vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được Cố Tri Dân nhường nhịn vô hạn này, khiến cô ta cảm thấy rất có cảm giác chiến thắng.
Cố Tri Dân đã chọn cô ta trong nhiều phụ nữ như vậy, còn không phải là vì mị lực của cô ta lớn sao, bây giờ vẫn còn siết chặt lấy Cố Tri Dân như vậy, cũng may là ban đầu cô ta không có lựa chọn từ bỏ.
“Được, anh đến đón em.”
Cố Tri Dân dịu giọng nói xong thì ném điện thoại qua một bên với sắc mặt vô cảm.
Một tiếng đồng hồ sau, Kha Trật đã lái xe đưa Cố Tri Dân đến dưới nhà của Tiêu Văn.
Cố Tri Dân khẽ nhắm mắt lại dựa lưng lên ghế, giống như là ngủ rồi.
Kha Trật biết anh vẫn còn ngủ, sau khi nhìn ra ngoài quan sát một vòng, nói: “Tổng giám đốc Cố, có paparazzi.”
Tiêu Văn kêu anh đến đón cô ta, mà trùng hợp là bên dưới nhà cô ta có paparazzi đang canh chừng.
Paparazzi này là ai gọi đến, căn bản là không cần đoán.
/1688
|