Buổi trưa, Thẩm Lệ cầm máy tính bảng mở video xem rồi nấu theo hướng dẫn trong đó.
Đang tập trung xem, đột nhiên trên màn hình xuất hiện thông báo tin tức mới.
Thẩm Lệ nhìn lướt qua, thấy tên Tiêu Văn, tay đang thái rau dính nước cũng bất chấp mà dùng khớp ngón tay chạm mở thông báo ra xem.
"Tiêu Văn thân mật với một người đàn ông đi ra khỏi quán bar, nghi ngờ chính là ba ruột của đứa trẻ..."
Phía dưới là sáu tấm hình chụp liên tục.
Mặc dù hình ảnh không rõ nét lắm nhưng cũng không phải quá mờ, có thể thấy rõ ràng người phụ nữ trong hình chính là Tiêu Văn, còn nhìn được phần bụng dưới hơi nhô lên của cô ta, mặt và dáng người của người đàn ông đó được làm tỏ để chứng minh đây không phải là Cố Tri Dân.
Chuyện Tiêu Văn cắm sừng Cố Tri Dân ngày trước làm xôn xao mạng xã hội, sau đó thì tin này bị Cố Tri Dân xóa đi với tốc độ ánh sáng.
Mà lần này, Tiêu Văn bị chụp ảnh như vậy, chứng tỏ là đang bị xử công khai, xác thực lại những chuyện lúc trước.
Sau khi Thẩm Lệ phóng to ảnh chụp lên thì phát hiện bối cảnh chụp lén là ở Kim Hải, cô thường đến Kim Hải nên rất quen thuộc với chỗ đó.
Không đúng.
Sáng sớm Tiêu Văn vẫn còn ngồi ở cửa khu chung cư, nói là muốn gặp Cố Tri Dân, dáng vẻ không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ, vậy mà thế nào mới không lâu sau đã đi tìm luôn người đàn ông khác rồi?
Đây không phải là tác phong của Tiêu Văn.
Thẩm Lệ đang suy tư thì điện thoại di động cô để bên ngoài bỗng đổ chuông.
Cô lau tay, ra ngoài lấy điện thoại.
Trên màn hình hiện "Lão Giang".
Thẩm Lệ nhìn thấy hai chữ này, cũng nhịn không được bật cười, sau đó nghe máy.
"Lão Giang, hôm nay cơn gió nào thổi anh gọi tới vậy, em thật không ngờ, sinh thời còn có thể nhận được cuộc gọi của anh." Thẩm Lệ cầm điện thoại rồi ngồi xuống ghế sofa.
Lão Giang tên là Giang Vũ Thừa, chơi với cô từ khi còn nhỏ, mấy năm qua anh ta hứng thú với các môn thể thao nguy hiểm, đi nhiều nơi trên thế giới, là một cậu chủ tùy hứng thật sự, khó có thể gặp được một lần.
"Nhóc Thẩm nói gì thế hả, nói như thể anh chết rồi vậy..." Giang Vũ Thừa là bạn nối khố với Cố Tri Dân, tính cách hai người giống nhau đến mấy phần, cả cách nói chuyện nữa.
Thẩm Lệ liếc nhìn thời gian, cảm thấy nồi canh sắp cạn luôn rồi, ngắt lời anh ta: "Có việc gì nói luôn đi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc giây lát, Giang Vũ Thừa nói với giọng nghiêm túc: "Được, nói thật với em, lúc này anh đang ở Bắc Cực, gặp phải bão tuyết, đội mười mấy người đều lạc nhau hết rồi, chỉ còn lại một mình anh, bây giờ anh đang nằm trên một tảng băng trôi, mà không biết nó sẽ trôi đi đâu, hôm nay anh đây..."
Anh thở dài một tiếng: "Quá nửa là phải bỏ mạng lại đây rồi, tại điểm cuối của sinh mệnh, người mà anh luôn nghĩ tới chính là em, nhiều năm không gặp em rồi, nghĩ đến vẫn chưa bày tỏ với em, thấy vô cùng tiếc nuối."
Giọng điệu của anh ta đặc biệt nghiêm túc, Thẩm Lệ suýt nữa thì đã tin, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp: "Giang Vũ Thừa, anh không có não à, hay anh thấy em không có não? Cho dù ở Bắc Cực thật sự có thể gọi điện thoại, dưới không khí âm hơn mười độ, điện thoại di động còn có thể bật lên được à?"
Giang Vũ Thừa vẫn còn tiếp tục nói vớ vẩn một cách nghiêm túc: "Có thể chứ, điện thoại này là loại cao cấp mà anh đặt làm."
"Không có thời gian nghe anh nói nhảm đâu, cúp máy đây." Thẩm Lệ không tin.
Giang Vũ Thừa nghe cô định cúp máy thì nôn nóng: "Ối ối ối, đừng vội cúp điện thoại mà, lần này nghiêm túc thật! Anh đã trở về rồi, đáp xuống thành phố Hà Dương rồi, chúng ta găp nhau cái nhỉ!"
Thẩm Lệ: "Thật sao?"
Giang Vũ Thừa: "Đương nhiên là thật rồi!"
Thẩm Lệ cười lạnh: "Anh mà dám gạt em thì em sẽ vặt đầu anh xuống."
Giang Vũ Thừa: "Anh nói này, sao đã qua nhiều năm như vậy mà em vẫn không tìm được bạn trai đúng là đều có nguyên nhân... Alo? Nói chuyện thêm lúc đi, cúp máy làm gì chứ."
Đang tập trung xem, đột nhiên trên màn hình xuất hiện thông báo tin tức mới.
Thẩm Lệ nhìn lướt qua, thấy tên Tiêu Văn, tay đang thái rau dính nước cũng bất chấp mà dùng khớp ngón tay chạm mở thông báo ra xem.
"Tiêu Văn thân mật với một người đàn ông đi ra khỏi quán bar, nghi ngờ chính là ba ruột của đứa trẻ..."
Phía dưới là sáu tấm hình chụp liên tục.
Mặc dù hình ảnh không rõ nét lắm nhưng cũng không phải quá mờ, có thể thấy rõ ràng người phụ nữ trong hình chính là Tiêu Văn, còn nhìn được phần bụng dưới hơi nhô lên của cô ta, mặt và dáng người của người đàn ông đó được làm tỏ để chứng minh đây không phải là Cố Tri Dân.
Chuyện Tiêu Văn cắm sừng Cố Tri Dân ngày trước làm xôn xao mạng xã hội, sau đó thì tin này bị Cố Tri Dân xóa đi với tốc độ ánh sáng.
Mà lần này, Tiêu Văn bị chụp ảnh như vậy, chứng tỏ là đang bị xử công khai, xác thực lại những chuyện lúc trước.
Sau khi Thẩm Lệ phóng to ảnh chụp lên thì phát hiện bối cảnh chụp lén là ở Kim Hải, cô thường đến Kim Hải nên rất quen thuộc với chỗ đó.
Không đúng.
Sáng sớm Tiêu Văn vẫn còn ngồi ở cửa khu chung cư, nói là muốn gặp Cố Tri Dân, dáng vẻ không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ, vậy mà thế nào mới không lâu sau đã đi tìm luôn người đàn ông khác rồi?
Đây không phải là tác phong của Tiêu Văn.
Thẩm Lệ đang suy tư thì điện thoại di động cô để bên ngoài bỗng đổ chuông.
Cô lau tay, ra ngoài lấy điện thoại.
Trên màn hình hiện "Lão Giang".
Thẩm Lệ nhìn thấy hai chữ này, cũng nhịn không được bật cười, sau đó nghe máy.
"Lão Giang, hôm nay cơn gió nào thổi anh gọi tới vậy, em thật không ngờ, sinh thời còn có thể nhận được cuộc gọi của anh." Thẩm Lệ cầm điện thoại rồi ngồi xuống ghế sofa.
Lão Giang tên là Giang Vũ Thừa, chơi với cô từ khi còn nhỏ, mấy năm qua anh ta hứng thú với các môn thể thao nguy hiểm, đi nhiều nơi trên thế giới, là một cậu chủ tùy hứng thật sự, khó có thể gặp được một lần.
"Nhóc Thẩm nói gì thế hả, nói như thể anh chết rồi vậy..." Giang Vũ Thừa là bạn nối khố với Cố Tri Dân, tính cách hai người giống nhau đến mấy phần, cả cách nói chuyện nữa.
Thẩm Lệ liếc nhìn thời gian, cảm thấy nồi canh sắp cạn luôn rồi, ngắt lời anh ta: "Có việc gì nói luôn đi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc giây lát, Giang Vũ Thừa nói với giọng nghiêm túc: "Được, nói thật với em, lúc này anh đang ở Bắc Cực, gặp phải bão tuyết, đội mười mấy người đều lạc nhau hết rồi, chỉ còn lại một mình anh, bây giờ anh đang nằm trên một tảng băng trôi, mà không biết nó sẽ trôi đi đâu, hôm nay anh đây..."
Anh thở dài một tiếng: "Quá nửa là phải bỏ mạng lại đây rồi, tại điểm cuối của sinh mệnh, người mà anh luôn nghĩ tới chính là em, nhiều năm không gặp em rồi, nghĩ đến vẫn chưa bày tỏ với em, thấy vô cùng tiếc nuối."
Giọng điệu của anh ta đặc biệt nghiêm túc, Thẩm Lệ suýt nữa thì đã tin, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp: "Giang Vũ Thừa, anh không có não à, hay anh thấy em không có não? Cho dù ở Bắc Cực thật sự có thể gọi điện thoại, dưới không khí âm hơn mười độ, điện thoại di động còn có thể bật lên được à?"
Giang Vũ Thừa vẫn còn tiếp tục nói vớ vẩn một cách nghiêm túc: "Có thể chứ, điện thoại này là loại cao cấp mà anh đặt làm."
"Không có thời gian nghe anh nói nhảm đâu, cúp máy đây." Thẩm Lệ không tin.
Giang Vũ Thừa nghe cô định cúp máy thì nôn nóng: "Ối ối ối, đừng vội cúp điện thoại mà, lần này nghiêm túc thật! Anh đã trở về rồi, đáp xuống thành phố Hà Dương rồi, chúng ta găp nhau cái nhỉ!"
Thẩm Lệ: "Thật sao?"
Giang Vũ Thừa: "Đương nhiên là thật rồi!"
Thẩm Lệ cười lạnh: "Anh mà dám gạt em thì em sẽ vặt đầu anh xuống."
Giang Vũ Thừa: "Anh nói này, sao đã qua nhiều năm như vậy mà em vẫn không tìm được bạn trai đúng là đều có nguyên nhân... Alo? Nói chuyện thêm lúc đi, cúp máy làm gì chứ."
/1688
|