Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng của Thẩm Lệ có chút nặng nề.
Có thể nhìn thấy được, Tiêu Văn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cũng không thể nói là cảm thông, chẳng qua là thấy hơi tiếc thôi.
Đa số thời điểm đều là do phụ nữ thích làm khó phụ nữ.
Giống như là Tiêu Văn vậy, luôn luôn có ác ý rất sâu đối với cô, mà khi đối mặt với Thạch Quân thì cô ta giống như chỉ còn lại sự sợ hãi.
Thẳng cho đến khi về đến nhà, tâm trạng của Thẩm Lệ vẫn còn có chút phức tạp.
Sau khi cô dừng xe ở ga ra dưới tầng hầm, đi thang máy lên lầu, vừa bước ra khỏi thang máy thì điện thoại liền vang lên, là Hạ Diệp Chi gọi điện thoại đến.
"Diệp Chi, cậu về đến nhà rồi hả?" Thẩm Lệ nhận điện thoại, giọng nói vẫn giống như thường ngày.
"Còn chưa nè, đang ở trong công ty của Mạc Đình Kiên, lúc nãy tớ vừa mới đi ra không bao lâu thì anh ấy liền gọi điện thoại cho tớ, kêu tớ đến chờ anh ấy rồi cùng nhau tan việc."
Thẩm Lệ cẩn thận lắng nghe, dường như còn có thể nghe thấy được ở đầu dây bên kia điện thoại của Hạ Diệp Chi còn có âm thanh đang lật tài liệu trong đó.
"Vậy là tốt rồi, bây giờ cậu như thế này, về nhà cùng với Mạc Đình Kiên cũng tốt hơn hơn." Thẩm Lệ cũng không thể yên tâm khi Hạ Diệp Chi về nhà có một mình.
Mặc dù là cô cũng biết không có gì đáng ngại, nhưng mà trước kia đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho cô dễ dàng suy nghĩ đến vài chuyện không tốt.
"Không có chuyện gì đâu, cậu đừng có đoán mò." Hạ Diệp Chi biết là Thẩm Lệ đang suy nghĩ cái gì, sau khi an ủi cô hai câu thì lại hỏi: "Tiêu Văn đâu rồi, cô ta không có làm gì cậu đó chứ?"
"Không có đâu, sau khi cậu về rồi thì Thạch Quân liền đến dẫn cô ta đi." Thẩm Lệ nói.
Hạ Diệp Chi chỉ trầm mặc trong chốc lát, cô nhớ đến chuyện trước đó xảy ra trong nhà hàng, Thạch Quân trông không phải là một người tốt, chắc chắn là đối xử với Tiêu Văn cũng không tốt bao nhiêu, cứ nhìn trạng thái của Tiêu Văn thì biết thôi.
Có lẽ đây cũng là... báo ứng của Tiêu Văn nhỉ.
"Không có việc gì thì được rồi." Hạ Diệp Chi cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Lệ đang muốn đáp lại, chỉ nghe thấy ở đầu dây bên kia của Hạ Diệp Chi vang lên âm thanh của Mạc Đình Kiên: "Em đến đây xem cái này một chút đi."
Rất rõ ràng là đang gọi Hạ Diệp Chi.
Quả thật là đang gọi Hạ Diệp Chi.
Gần đây, nhà trẻ của Mạc Hạ giao bài tập về nhà chính là nuôi thực vật, Mạc Đình Kiên cũng không biết ra làm sao, kể từ sau khi nuôi hoa dại với Mạc Hạ thì liền sinh ra hứng thú với thực vật.
Có thời gian rảnh thì liền suy nghĩ đến chuyện làm vườn nuôi cây.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có thể là do lớn tuổi rồi, nhưng mà cô cũng không dám nói lời này ra.
Sợ là Mạc Đình Kiên tức giận.
Tính tình của người đàn ông này càng ngày càng tốt, nhưng vẫn rất hẹp hòi hay ôm hận, cái tính đó chắc là cả một đời này cũng sẽ không thay đổi.
"Cậu mau đi đi kìa, để tớ suy nghĩ xem tối nay ăn gì đây." Thẩm Lệ mỉm cười thúc giục Hạ Diệp Chi đi tìm Mạc Đình Kiên, không cho Hạ Diệp Chi cơ hội từ chối, cô liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Lệ ngồi ở trên ghế sofa, không yên lòng lướt bảng tin bạn bè, lướt lướt liền lướt đến bài đăng của Giang Vũ Thừa đăng ở trên bảng tin vào ba tiếng đồng hồ trước.
Mà nội dung trong bài đăng này cũng chỉ có một chữ.
Ngắn gọn nhưng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa.
Một chữ này chính là: Cỏ!
Dù sao thì cũng là bạn bè lớn lên với nhau từ lúc nhỏ, cũng có rất nhiều bạn chung.
Thẩm Lệ liếc mắt nhìn một chút, đã có người ấn lượt thích, những người biết tình huống thì đều trả lời ở phía dưới là "ha ha ha".
Người nào không biết thì cũng trả lời ở phía dưới là "?".
Thẩm Lệ suy nghĩ, cô cũng thích một cái.
Sau khi cô ấn thích thì lại tiếp tục xem, lúc lướt đến cuối cùng thì lại nhìn thấy nhắc nhở có thông báo mới, ấn vào xem thì thấy Cố Tri Dân bình luận cho Giang Vũ Thừa một khuôn mặt cười.
Ngay sau đó, một người bạn chung quen biết với Cố Tri Dân đã trả lời dưới bình luận của Cố Tri Dân trong bài đăng của Giang Vũ Thừa là: "Hahaha, anh Dân đến rồi kìa."
Thẩm Lệ suy nghĩ, cảm thấy Giang Vũ Thừa cũng rất thê thảm.
Ba tiếng đồng hồ anh ta mới đăng bài, có thể là bởi vì ba tiếng đồng hồ trước vừa mới tỉnh rượu.
Sau khi tỉnh rượu thì phát hiện chuyện tốt mà mình làm, bây giờ còn bị Cố Tri Dân chế giễu nữa.
Có thể nhìn thấy được, Tiêu Văn cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Cũng không thể nói là cảm thông, chẳng qua là thấy hơi tiếc thôi.
Đa số thời điểm đều là do phụ nữ thích làm khó phụ nữ.
Giống như là Tiêu Văn vậy, luôn luôn có ác ý rất sâu đối với cô, mà khi đối mặt với Thạch Quân thì cô ta giống như chỉ còn lại sự sợ hãi.
Thẳng cho đến khi về đến nhà, tâm trạng của Thẩm Lệ vẫn còn có chút phức tạp.
Sau khi cô dừng xe ở ga ra dưới tầng hầm, đi thang máy lên lầu, vừa bước ra khỏi thang máy thì điện thoại liền vang lên, là Hạ Diệp Chi gọi điện thoại đến.
"Diệp Chi, cậu về đến nhà rồi hả?" Thẩm Lệ nhận điện thoại, giọng nói vẫn giống như thường ngày.
"Còn chưa nè, đang ở trong công ty của Mạc Đình Kiên, lúc nãy tớ vừa mới đi ra không bao lâu thì anh ấy liền gọi điện thoại cho tớ, kêu tớ đến chờ anh ấy rồi cùng nhau tan việc."
Thẩm Lệ cẩn thận lắng nghe, dường như còn có thể nghe thấy được ở đầu dây bên kia điện thoại của Hạ Diệp Chi còn có âm thanh đang lật tài liệu trong đó.
"Vậy là tốt rồi, bây giờ cậu như thế này, về nhà cùng với Mạc Đình Kiên cũng tốt hơn hơn." Thẩm Lệ cũng không thể yên tâm khi Hạ Diệp Chi về nhà có một mình.
Mặc dù là cô cũng biết không có gì đáng ngại, nhưng mà trước kia đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho cô dễ dàng suy nghĩ đến vài chuyện không tốt.
"Không có chuyện gì đâu, cậu đừng có đoán mò." Hạ Diệp Chi biết là Thẩm Lệ đang suy nghĩ cái gì, sau khi an ủi cô hai câu thì lại hỏi: "Tiêu Văn đâu rồi, cô ta không có làm gì cậu đó chứ?"
"Không có đâu, sau khi cậu về rồi thì Thạch Quân liền đến dẫn cô ta đi." Thẩm Lệ nói.
Hạ Diệp Chi chỉ trầm mặc trong chốc lát, cô nhớ đến chuyện trước đó xảy ra trong nhà hàng, Thạch Quân trông không phải là một người tốt, chắc chắn là đối xử với Tiêu Văn cũng không tốt bao nhiêu, cứ nhìn trạng thái của Tiêu Văn thì biết thôi.
Có lẽ đây cũng là... báo ứng của Tiêu Văn nhỉ.
"Không có việc gì thì được rồi." Hạ Diệp Chi cũng không nói thêm gì nữa.
Thẩm Lệ đang muốn đáp lại, chỉ nghe thấy ở đầu dây bên kia của Hạ Diệp Chi vang lên âm thanh của Mạc Đình Kiên: "Em đến đây xem cái này một chút đi."
Rất rõ ràng là đang gọi Hạ Diệp Chi.
Quả thật là đang gọi Hạ Diệp Chi.
Gần đây, nhà trẻ của Mạc Hạ giao bài tập về nhà chính là nuôi thực vật, Mạc Đình Kiên cũng không biết ra làm sao, kể từ sau khi nuôi hoa dại với Mạc Hạ thì liền sinh ra hứng thú với thực vật.
Có thời gian rảnh thì liền suy nghĩ đến chuyện làm vườn nuôi cây.
Hạ Diệp Chi cảm thấy có thể là do lớn tuổi rồi, nhưng mà cô cũng không dám nói lời này ra.
Sợ là Mạc Đình Kiên tức giận.
Tính tình của người đàn ông này càng ngày càng tốt, nhưng vẫn rất hẹp hòi hay ôm hận, cái tính đó chắc là cả một đời này cũng sẽ không thay đổi.
"Cậu mau đi đi kìa, để tớ suy nghĩ xem tối nay ăn gì đây." Thẩm Lệ mỉm cười thúc giục Hạ Diệp Chi đi tìm Mạc Đình Kiên, không cho Hạ Diệp Chi cơ hội từ chối, cô liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Lệ ngồi ở trên ghế sofa, không yên lòng lướt bảng tin bạn bè, lướt lướt liền lướt đến bài đăng của Giang Vũ Thừa đăng ở trên bảng tin vào ba tiếng đồng hồ trước.
Mà nội dung trong bài đăng này cũng chỉ có một chữ.
Ngắn gọn nhưng lại ẩn chứa hàm ý sâu xa.
Một chữ này chính là: Cỏ!
Dù sao thì cũng là bạn bè lớn lên với nhau từ lúc nhỏ, cũng có rất nhiều bạn chung.
Thẩm Lệ liếc mắt nhìn một chút, đã có người ấn lượt thích, những người biết tình huống thì đều trả lời ở phía dưới là "ha ha ha".
Người nào không biết thì cũng trả lời ở phía dưới là "?".
Thẩm Lệ suy nghĩ, cô cũng thích một cái.
Sau khi cô ấn thích thì lại tiếp tục xem, lúc lướt đến cuối cùng thì lại nhìn thấy nhắc nhở có thông báo mới, ấn vào xem thì thấy Cố Tri Dân bình luận cho Giang Vũ Thừa một khuôn mặt cười.
Ngay sau đó, một người bạn chung quen biết với Cố Tri Dân đã trả lời dưới bình luận của Cố Tri Dân trong bài đăng của Giang Vũ Thừa là: "Hahaha, anh Dân đến rồi kìa."
Thẩm Lệ suy nghĩ, cảm thấy Giang Vũ Thừa cũng rất thê thảm.
Ba tiếng đồng hồ anh ta mới đăng bài, có thể là bởi vì ba tiếng đồng hồ trước vừa mới tỉnh rượu.
Sau khi tỉnh rượu thì phát hiện chuyện tốt mà mình làm, bây giờ còn bị Cố Tri Dân chế giễu nữa.
/1688
|