“Tiểu Lệ, những gì tôi nói đều là nghiêm túc hết, tôi hy vọng cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ, được không?”
Giang Vũ Thừa cho rằng bản thân mình đã lấy sự thành ý lớn nhất ra, lại nghĩ đến giao tình nhiều năm của mình và Thẩm Lệ, cô chắc sẽ không trực tiếp từ chối.
Thẩm Lệ nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngẩng đầu lên: “Nhưng mà, Giang Vũ Thừa, cậu thích điều gì của tôi?”
Từ góc độ của một người đàn ông, Thẩm Lệ chắc chắn là đẹp, người đã xinh đẹp, ánh mắt càng động lòng người.
Giang Vũ Thừa luôn cảm thấy, đôi mắt này của Thẩm Lệ là đẹp nhất.
Anh ta nhìn đôi mắt của Thẩm Lệ, có chút thất thần mà nghĩ, ánh mắt của Thẩm Lệ hình như bao nhiêu năm qua đi cũng chưa hề thay đổi, vẫn sạch sẽ thuần tuý như trước kia.
Giang Vũ Thừa có chút phiền não vô cớ, lại đưa tay sờ sờ cái hộp thuốc lá để bên cạnh, nghĩ đến lời mà Thẩm Lệ nói khi nãy, thế là lại thu tay về.
“Cái gì của cậu tôi cũng thích.”
Lời này của Giang Vũ Thừa cũng không phải là nói dối, trong cái giới này không có bí mật, cho dù có, cũng sẽ không có bí mật vĩnh viễn, cho nên Thẩm Lệ lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đã làm những gì, chưa làm những gì, mọi người cũng đều biết.
So với những người phụ nữ khác, trên người Thẩm Lệ gần như không có khuyết điểm gì, là một người phụ nữ thích hợp làm vợ.
Thẩm Lệ cười lên: “Cậu căn bản không thích tôi.”
Giang Vũ Thừa cau mày: “Tiểu Lệ…”
Thẩm Lệ ngắt lời của anh: “Biết mấy năm nay tại sao tôi luôn sống một mình không? Đó là bởi vì tôi chưa gặp được người mà tôi cảm thấy đáng để ở cùng, còn chồng tương lai của tôi phải đối với tôi một lòng một dạ, cái tôi cần là tình cảm độc nhất vô nhị, mắt tôi không thể chịu nổi dù chỉ là một hạt cát.” (Ý bảo không thể tha thứ dù chỉ một chút sai sót hay phản bội)
Phải, cô cũng không phải cứ mãi đợi Cố Tri Dân.
Cô cũng thử đi tìm một người mà cô cảm thấy đáng để ở bên, người mà cô nguyện ý gửi gắm.
Nhưng cô vốn không tìm được.
Ngữ khí của Thẩm Lệ ôn hoà, nghe có vẻ không có chút công kích nào, nhưng lại khiến cho Giang Vũ Thừa có một cảm giác xấu hổ khi bị vạch trần.
Anh ta vốn cũng không cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn đề gì, nhưng lúc này bị Thẩm Lệ trịnh trọng nói ra những lời như vậy, khiến anh ta cảm thấy bản thân mình rất hèn mọn.
Yêu hay không yêu cái gì đó, anh ta căn bản không nghĩ qua, anh ta cảm thấy chỉ cần không ghét, gia thế tương xứng, thì chính là thích hợp.
Thích hợp là được.
Giang Vũ Thừa suy nghĩ, vẫn cảm thấy không cam tâm: “Nhưng lỡ như chúng ta thật sự có thể thì sao?”
“Sẽ không đâu, chúng ta không phải người trên cùng một con đường.” Thẩm Lệ nhìn Giang Vũ Thừa với vẻ cười như không cười mà nói.
Giang Vũ Thừa mím môi, bưng ly nước trước mặt lên, hung hăng một hơi uống sạch sẽ, trông có chút thất vọng.
Thấy vậy, Thẩm Lệ chuyển chủ đề, thử giở ngữ khí đùa vui: “Cũng đừng buồn nữa, bữa hôm nay tôi mời.”
Giang Vũ Thừa giận dỗi mà nhìn cô: “Cậu cũng thật là…khiến tôi không thể tức giận a.”
Anh ta biết, cái không phải người cùng một con đường mà Thẩm Lệ nói, chính là nói thái độ đối với tình cảm của bọn họ không giống nhau, không phải người cùng một con đường thì không đi được cùng nhau.
Cái ý này anh ta hiểu, nhưng bị từ chối không chút lưu tình như vậy, anh ta vẫn có chút tức giận.
Nhưng cô gái Thẩm Lệ này, chính là quá thấu đáo quá thông minh, khiến người ta không tức giận nổi.
Lúc này, đồ ăn mà bọn họ gọi đã lên rồi.
Thẩm Lệ đẩy đĩa đến trước mặt anh ta, dùng ngữ khí an ủi nói: “Ăn nhiều chút.”
Giang Vũ Thừa không khách sáo gì.
Ăn được một nửa, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lệ: “Chắc cậu không phải vẫn đang đợi Cố Tri Dân đó chứ?”
Thẩm Lệ bị hỏi, có chút khó xử.
Trực tiếp nói luôn cô và Cố Tri Dân yêu đương rồi, hay là cứ từ từ đây?
Mà sự ngập ngừng của Thẩm Lệ, ở trong mắt Giang Vũ Thừa chính là ngầm thừa nhận rồi.
Giang Vũ Thừa: “Cậu…”
Giang Vũ Thừa cho rằng bản thân mình đã lấy sự thành ý lớn nhất ra, lại nghĩ đến giao tình nhiều năm của mình và Thẩm Lệ, cô chắc sẽ không trực tiếp từ chối.
Thẩm Lệ nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngẩng đầu lên: “Nhưng mà, Giang Vũ Thừa, cậu thích điều gì của tôi?”
Từ góc độ của một người đàn ông, Thẩm Lệ chắc chắn là đẹp, người đã xinh đẹp, ánh mắt càng động lòng người.
Giang Vũ Thừa luôn cảm thấy, đôi mắt này của Thẩm Lệ là đẹp nhất.
Anh ta nhìn đôi mắt của Thẩm Lệ, có chút thất thần mà nghĩ, ánh mắt của Thẩm Lệ hình như bao nhiêu năm qua đi cũng chưa hề thay đổi, vẫn sạch sẽ thuần tuý như trước kia.
Giang Vũ Thừa có chút phiền não vô cớ, lại đưa tay sờ sờ cái hộp thuốc lá để bên cạnh, nghĩ đến lời mà Thẩm Lệ nói khi nãy, thế là lại thu tay về.
“Cái gì của cậu tôi cũng thích.”
Lời này của Giang Vũ Thừa cũng không phải là nói dối, trong cái giới này không có bí mật, cho dù có, cũng sẽ không có bí mật vĩnh viễn, cho nên Thẩm Lệ lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đã làm những gì, chưa làm những gì, mọi người cũng đều biết.
So với những người phụ nữ khác, trên người Thẩm Lệ gần như không có khuyết điểm gì, là một người phụ nữ thích hợp làm vợ.
Thẩm Lệ cười lên: “Cậu căn bản không thích tôi.”
Giang Vũ Thừa cau mày: “Tiểu Lệ…”
Thẩm Lệ ngắt lời của anh: “Biết mấy năm nay tại sao tôi luôn sống một mình không? Đó là bởi vì tôi chưa gặp được người mà tôi cảm thấy đáng để ở cùng, còn chồng tương lai của tôi phải đối với tôi một lòng một dạ, cái tôi cần là tình cảm độc nhất vô nhị, mắt tôi không thể chịu nổi dù chỉ là một hạt cát.” (Ý bảo không thể tha thứ dù chỉ một chút sai sót hay phản bội)
Phải, cô cũng không phải cứ mãi đợi Cố Tri Dân.
Cô cũng thử đi tìm một người mà cô cảm thấy đáng để ở bên, người mà cô nguyện ý gửi gắm.
Nhưng cô vốn không tìm được.
Ngữ khí của Thẩm Lệ ôn hoà, nghe có vẻ không có chút công kích nào, nhưng lại khiến cho Giang Vũ Thừa có một cảm giác xấu hổ khi bị vạch trần.
Anh ta vốn cũng không cảm thấy suy nghĩ của mình có vấn đề gì, nhưng lúc này bị Thẩm Lệ trịnh trọng nói ra những lời như vậy, khiến anh ta cảm thấy bản thân mình rất hèn mọn.
Yêu hay không yêu cái gì đó, anh ta căn bản không nghĩ qua, anh ta cảm thấy chỉ cần không ghét, gia thế tương xứng, thì chính là thích hợp.
Thích hợp là được.
Giang Vũ Thừa suy nghĩ, vẫn cảm thấy không cam tâm: “Nhưng lỡ như chúng ta thật sự có thể thì sao?”
“Sẽ không đâu, chúng ta không phải người trên cùng một con đường.” Thẩm Lệ nhìn Giang Vũ Thừa với vẻ cười như không cười mà nói.
Giang Vũ Thừa mím môi, bưng ly nước trước mặt lên, hung hăng một hơi uống sạch sẽ, trông có chút thất vọng.
Thấy vậy, Thẩm Lệ chuyển chủ đề, thử giở ngữ khí đùa vui: “Cũng đừng buồn nữa, bữa hôm nay tôi mời.”
Giang Vũ Thừa giận dỗi mà nhìn cô: “Cậu cũng thật là…khiến tôi không thể tức giận a.”
Anh ta biết, cái không phải người cùng một con đường mà Thẩm Lệ nói, chính là nói thái độ đối với tình cảm của bọn họ không giống nhau, không phải người cùng một con đường thì không đi được cùng nhau.
Cái ý này anh ta hiểu, nhưng bị từ chối không chút lưu tình như vậy, anh ta vẫn có chút tức giận.
Nhưng cô gái Thẩm Lệ này, chính là quá thấu đáo quá thông minh, khiến người ta không tức giận nổi.
Lúc này, đồ ăn mà bọn họ gọi đã lên rồi.
Thẩm Lệ đẩy đĩa đến trước mặt anh ta, dùng ngữ khí an ủi nói: “Ăn nhiều chút.”
Giang Vũ Thừa không khách sáo gì.
Ăn được một nửa, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lệ: “Chắc cậu không phải vẫn đang đợi Cố Tri Dân đó chứ?”
Thẩm Lệ bị hỏi, có chút khó xử.
Trực tiếp nói luôn cô và Cố Tri Dân yêu đương rồi, hay là cứ từ từ đây?
Mà sự ngập ngừng của Thẩm Lệ, ở trong mắt Giang Vũ Thừa chính là ngầm thừa nhận rồi.
Giang Vũ Thừa: “Cậu…”
/1688
|