Có được câu trả lời khẳng định của Cố Tri Dân, cả phòng họp đều đồng thanh dài giọng “ồ” một tiếng, có vẻ rất có thâm ý.
Thẩm Lệ im lặng cụp mắt xuống, có ý định kéo ghế lùi sang bên, muốn cách Cố Tri Dân xa hơn một chút.
Nhưng Cố Tri Dân nào có thể để cô được như ý nguyện, ngoài mặt anh vẫn tỉnh bơ nhưng tay lại nắm chặt tay cô hơn.
Cố Mãn Mãn ngồi bên cạnh Thẩm Lệ nhận thấy cô hơi không bình thường thì nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện hai người đang nắm tay nhau dưới bàn.
Cố Mãn Mãn mở to mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ặc.
Mùi chua nức mũi của tình yêu này.
Cô cũng muốn có.
…
Tâm trạng Cố Tri Dân đang vui vẻ nên cuộc họp kết thúc rất nhanh, cũng rất vui vẻ.
Mà các đồng nghiệp vừa mới hóng hớt được tin nóng nên tâm trạng cũng rất vui.
Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người đều đã đi, chỉ còn lại mấy người Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân hỏi Thẩm Lệ: “Em có đói không?”
Cố Mãn Mãn ngồi bên cạnh trả lời ngay: “Đói.”
Cố Tri Dân phớt lờ cô ấy.
Thẩm Lệ ngẩng đầu: “Khi đến Mãn Mãn mua sandwich cho tôi rồi nên giờ cũng không đói.”
Cố Tri Dân gật đầu, sau đó quay sang nhìn Kha Trật: “Tan làm sớm đi.”
Kha Trật gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
“Anh họ, anh chuẩn bị tan làm rồi à? Hai người muốn đi ăn cùng nhau phải không?” Cố Mãn Mãn nghiêng người lại gần.
“Đúng thế.” Cố Tri Dân mỉm cười rồi nói thêm: “Nhưng không phải cùng em.”
Cố Mãn Mãn: “…”
“Đi thôi.” Cố Tri Dân bước tới ôm vai Thẩm Lệ.
Cố Mãn Mãn nhìn bóng lưng hai người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cứ chờ đi, sớm muộn gì em cũng sẽ hết ế.”
…
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân cùng ra ngoài ăn tối.
Trên đường về nhà, Cố Mãn Mãn gọi cho Thẩm Lệ: “Chị tiểu Lệ, mau chia sẻ bài trên Facebook đi.”
Thẩm Lệ hỏi: “Chia sẻ bài của ai?”
“Người bên cạnh chị.” Cố Mãn Mãn biết lúc này Thẩm Lệ vẫn đang ở bên Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ liếc nhìn Cố Tri Dân rồi đăng nhập Facebook.
Vừa nhìn trang chủ của mình thấy trang chính thức của bộ phận truyền thông Thịnh Hải đăng ảnh về Cố Tri Dân, thời gian hiển thị mười phút trước.
Thẩm Lệ nhấp vào trang Facebook của Cố Tri Dân, thời gian đăng là hai mươi phút trước.
Sau cuộc họp ở công ty, cô và Cố Tri Dân cùng nhau ra khỏi công ty, hai người vẫn luôn ở bên nhau nên chắc chắn Cố Tri Dân không có thời gian đăng lên Facebook.
Hẳn là Kha Trật đã giúp anh đăng hình.
Nội dung bài viết là captions với một hình ảnh.
[Năm thứ 31 quen biết em.] Đi kèm hình ảnh.
Thẩm Lệ nhấn vào bức ảnh, phóng to lên nhìn một hồi sau đó không khỏi bật cười.
Cố Tri Dân đang lái xe, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn cô: “Có chuyện gì buồn cười thế?”
Thẩm Lệ vội lắc đầu: “Không có chuyện gì, anh lái xe đi, đừng để ý đến tôi.”
Cố Tri Dân vẫn liếc nhìn thì thấy giao diện Facebook, trước đó Kha Trật đã thảo luận sơ bộ với anh về kế hoạch PR, anh cũng biết họ sẽ dùng nick mình để đăng ảnh chụp chung của anh và Thẩm Lệ khi còn nhỏ.
Anh nghĩ là Thẩm Lệ nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người nên mới cưởi, vì thế bèn nói: “Thế nào? Có phải từ nhỏ anh Tri Dân của em đã rất đẹp trai rồi không?”
“Đúng thế.” Thẩm Lệ lẳng lặng nhìn Cố Tri Dân, trên mặt anh đã lộ rõ vẻ mãn nguyện.
Đàn ông đã ngoài ba mươi để lộ vẻ tự mãn như vậy chẳng những không khiến người khác thấy ghét mà ngược lại còn có thần thái tươi trẻ.
Thẩm Lệ rất có lòng tốt mà dừng lại một chút, để anh đắc ý đủ rồi mới nói: “Nhất là khi anh mặc quần yếm ấy, cũng rất đẹp trai.”
“Sao cơ?” Cố Tri Dân nhanh chóng quay sang nhìn cô, đi qua ngã tư rồi chậm rãi dừng xe bên đường.
Thẩm Lệ im lặng cụp mắt xuống, có ý định kéo ghế lùi sang bên, muốn cách Cố Tri Dân xa hơn một chút.
Nhưng Cố Tri Dân nào có thể để cô được như ý nguyện, ngoài mặt anh vẫn tỉnh bơ nhưng tay lại nắm chặt tay cô hơn.
Cố Mãn Mãn ngồi bên cạnh Thẩm Lệ nhận thấy cô hơi không bình thường thì nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện hai người đang nắm tay nhau dưới bàn.
Cố Mãn Mãn mở to mắt, vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Ặc.
Mùi chua nức mũi của tình yêu này.
Cô cũng muốn có.
…
Tâm trạng Cố Tri Dân đang vui vẻ nên cuộc họp kết thúc rất nhanh, cũng rất vui vẻ.
Mà các đồng nghiệp vừa mới hóng hớt được tin nóng nên tâm trạng cũng rất vui.
Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người đều đã đi, chỉ còn lại mấy người Thẩm Lệ.
Cố Tri Dân hỏi Thẩm Lệ: “Em có đói không?”
Cố Mãn Mãn ngồi bên cạnh trả lời ngay: “Đói.”
Cố Tri Dân phớt lờ cô ấy.
Thẩm Lệ ngẩng đầu: “Khi đến Mãn Mãn mua sandwich cho tôi rồi nên giờ cũng không đói.”
Cố Tri Dân gật đầu, sau đó quay sang nhìn Kha Trật: “Tan làm sớm đi.”
Kha Trật gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.
“Anh họ, anh chuẩn bị tan làm rồi à? Hai người muốn đi ăn cùng nhau phải không?” Cố Mãn Mãn nghiêng người lại gần.
“Đúng thế.” Cố Tri Dân mỉm cười rồi nói thêm: “Nhưng không phải cùng em.”
Cố Mãn Mãn: “…”
“Đi thôi.” Cố Tri Dân bước tới ôm vai Thẩm Lệ.
Cố Mãn Mãn nhìn bóng lưng hai người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cứ chờ đi, sớm muộn gì em cũng sẽ hết ế.”
…
Thẩm Lệ và Cố Tri Dân cùng ra ngoài ăn tối.
Trên đường về nhà, Cố Mãn Mãn gọi cho Thẩm Lệ: “Chị tiểu Lệ, mau chia sẻ bài trên Facebook đi.”
Thẩm Lệ hỏi: “Chia sẻ bài của ai?”
“Người bên cạnh chị.” Cố Mãn Mãn biết lúc này Thẩm Lệ vẫn đang ở bên Cố Tri Dân.
Thẩm Lệ liếc nhìn Cố Tri Dân rồi đăng nhập Facebook.
Vừa nhìn trang chủ của mình thấy trang chính thức của bộ phận truyền thông Thịnh Hải đăng ảnh về Cố Tri Dân, thời gian hiển thị mười phút trước.
Thẩm Lệ nhấp vào trang Facebook của Cố Tri Dân, thời gian đăng là hai mươi phút trước.
Sau cuộc họp ở công ty, cô và Cố Tri Dân cùng nhau ra khỏi công ty, hai người vẫn luôn ở bên nhau nên chắc chắn Cố Tri Dân không có thời gian đăng lên Facebook.
Hẳn là Kha Trật đã giúp anh đăng hình.
Nội dung bài viết là captions với một hình ảnh.
[Năm thứ 31 quen biết em.] Đi kèm hình ảnh.
Thẩm Lệ nhấn vào bức ảnh, phóng to lên nhìn một hồi sau đó không khỏi bật cười.
Cố Tri Dân đang lái xe, nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn cô: “Có chuyện gì buồn cười thế?”
Thẩm Lệ vội lắc đầu: “Không có chuyện gì, anh lái xe đi, đừng để ý đến tôi.”
Cố Tri Dân vẫn liếc nhìn thì thấy giao diện Facebook, trước đó Kha Trật đã thảo luận sơ bộ với anh về kế hoạch PR, anh cũng biết họ sẽ dùng nick mình để đăng ảnh chụp chung của anh và Thẩm Lệ khi còn nhỏ.
Anh nghĩ là Thẩm Lệ nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người nên mới cưởi, vì thế bèn nói: “Thế nào? Có phải từ nhỏ anh Tri Dân của em đã rất đẹp trai rồi không?”
“Đúng thế.” Thẩm Lệ lẳng lặng nhìn Cố Tri Dân, trên mặt anh đã lộ rõ vẻ mãn nguyện.
Đàn ông đã ngoài ba mươi để lộ vẻ tự mãn như vậy chẳng những không khiến người khác thấy ghét mà ngược lại còn có thần thái tươi trẻ.
Thẩm Lệ rất có lòng tốt mà dừng lại một chút, để anh đắc ý đủ rồi mới nói: “Nhất là khi anh mặc quần yếm ấy, cũng rất đẹp trai.”
“Sao cơ?” Cố Tri Dân nhanh chóng quay sang nhìn cô, đi qua ngã tư rồi chậm rãi dừng xe bên đường.
/1688
|