“Dì và chú định đến thăm em?” Lời mà Thẩm Lệ nói khi nãy, Cố Tri Dân nghe rất rõ ràng.
“Ừm.”
Thẩm Lệ trả lời rất lơ đãng, cô cầm điện thoại, nghĩ xem nên làm sao để xử lý chuyện này.
Cho dù là cô bị thương, hay là Cố Tri Dân và cô sống cùng nhau, đều không thể để ba mẹ biết.
Bây giờ vẫn không phải lúc, cô cũng chưa có chuẩn bị xong.
Cô và Cố Tri Dân hẹn hò, nhà họ Cố chắc chắn không có bất kỳ ý kiến gì.
Nhưng Hình Ỷ Quân và Thẩm Kế, thực ra có chút ý kiến với Cố Tri Dân, bọn họ trước đây đã thấp thoáng biểu thị qua, không muốn có một người con rể như Cố Tri Dân lắm.
Nếu như bây giờ để bọn họ biết chuyện này, chắc chắn sẽ phải nhận rất nhiều lời gặn hỏi từ nhiều phía.
Thẩm Lệ tự cho rằng vẫn chưa chuẩn bị xong.
Chuyện cô và Cố Tri Dân ở bên nhau, vẫn chưa thể công khai.
Cố Tri Dân quan sát thần sắc của Thẩm Lệ, mang máng đoán ra được cô đang nghĩ gì, nhưng vẫn giả vờ không biết gì mà nói: “Khi nào đến? Anh xuống dưới lầu đón bọn họ.”
“Bọn họ nói muốn bây giờ đến, nhưng em nói với bọn họ là em đang chạy lịch trình bên ngoài, bọn họ nói muốn đi thăm phim trường, bảo em gửi địa chỉ.”
“Làm sao bây giờ?” Thẩm Lệ có chút hối hận vì đã nói như vậy rồi.
Cô đã nghĩ ngơi một khoảng thời gian, căn bản không có lịch trình, không thể khi không biến ra một cái lịch trình được.
Thần sắc Cố Tri Dân yên tĩnh mà nhìn cô.
“Tại sao không trực tiếp nói em ở nhà?”
“Nếu như em nói em ở nhà, bọn họ không phải sẽ biết chuyện em bị thương sao? Không những vậy, bọn họ còn sẽ biết chúng ta đã hẹn hò nữa.”
Thẩm Lệ giảm tốc độ nói, nhấn mạnh nửa câu sau, để cho Cố Tri Dân hiểu tính nghiêm trọng của sự việc.
“Biết rồi thì có sao? Anh không thể công khai ra như vậy à?” Đáy lòng Cố Tri Dân dấy lên một ngọn lửa không tên, nhưng vẫn cật lực đè nén ngọn lửa này.
“Anh nói xem?” Thẩm Lệ nghiêng đầu qua: “Anh tự nghĩ đến những chuyện mà mình làm tới lớn, rồi nghĩ đến tình sử bạn gái của anh nữa đi.”
Thẩm Lệ nói mấy lời này, vốn dĩ chỉ muốn khuyên Cố Tri Dân, để anh và mình cùng đứng trên một chiến tuyến.
Nhưng mà, sau khi nói xong, cô liền phát hiện hình như mình nói sai rồi.
Bởi vì, sắc mặt của Cố Tri Dân biến đổi rồi.
“Không phải ý như anh nghĩ đâu!” Thẩm Lệ nhìn sắc mặt của Cố Tri Dân, liền biết anh đang nghĩ cái gì.
“Ba mẹ em tuy từ nhỏ cũng rất thích anh, nhưng đó là sự thích khi không làm con rể của bọn họ, nếu như anh làm con rể của bọn họ, bọn họ chỉ e…”
Thẩm Lệ nhún vai, mấy lời đó cô cũng không thể lặp lại một lần nữa.
“Hiểu.” Cố Tri Dân khẽ rũ mắt xuống, che đi sự mất mát dưới đáy mắt.
Thẩm Lệ phân biệt một hồi, ngữ khí nghe có vẻ không có gì dị thường…
Cô nghiêng đầu qua, muốn nhìn ánh mắt của Cố Tri Dân.
Nhưng Cố Tri Dân lại quay người đi về phía nhà ăn: “Anh đi rót ly nước.”
“Đúng rồi.” Cố Tri Dân lại quay đầu lại: “Em nghĩ xem nên xử lý thế nào trước đi, cần anh phối hợp thì cứ nói, nếu như em không có cách nào tốt, anh cũng có thể giúp em xử lý.”
Thấu hiểu lòng người đến nỗi không giống Cố Tri Dân luôn rồi.
Thẩm Lệ có chút hối hận.
Cô có phải là không nên nói những lời đó không.
Cố Tri Dân rất nhanh liền rót ly nước ra ngoài, còn rót một ly cho Thẩm Lệ.
“Nghĩ xong nên xử lý thế nào rồi chưa?” Cố Tri Dân hỏi.
“Em giả vờ như lịch trình kết thúc sớm, em về nhà trước, sau đó anh thu dọn đồ của anh một chút, anh về nhà của mình, đợi bọn họ đi rồi mới về…”
Thẩm Lệ nói đến cuối cùng, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Bản thân cô cũng cảm thấy, như vậy có chút ức hiếp người ta rồi.
Cô thậm chí còn hy vọng Cố Tri Dân có thể từ chối yêu cầu của cô.
“Ừm.”
Thẩm Lệ trả lời rất lơ đãng, cô cầm điện thoại, nghĩ xem nên làm sao để xử lý chuyện này.
Cho dù là cô bị thương, hay là Cố Tri Dân và cô sống cùng nhau, đều không thể để ba mẹ biết.
Bây giờ vẫn không phải lúc, cô cũng chưa có chuẩn bị xong.
Cô và Cố Tri Dân hẹn hò, nhà họ Cố chắc chắn không có bất kỳ ý kiến gì.
Nhưng Hình Ỷ Quân và Thẩm Kế, thực ra có chút ý kiến với Cố Tri Dân, bọn họ trước đây đã thấp thoáng biểu thị qua, không muốn có một người con rể như Cố Tri Dân lắm.
Nếu như bây giờ để bọn họ biết chuyện này, chắc chắn sẽ phải nhận rất nhiều lời gặn hỏi từ nhiều phía.
Thẩm Lệ tự cho rằng vẫn chưa chuẩn bị xong.
Chuyện cô và Cố Tri Dân ở bên nhau, vẫn chưa thể công khai.
Cố Tri Dân quan sát thần sắc của Thẩm Lệ, mang máng đoán ra được cô đang nghĩ gì, nhưng vẫn giả vờ không biết gì mà nói: “Khi nào đến? Anh xuống dưới lầu đón bọn họ.”
“Bọn họ nói muốn bây giờ đến, nhưng em nói với bọn họ là em đang chạy lịch trình bên ngoài, bọn họ nói muốn đi thăm phim trường, bảo em gửi địa chỉ.”
“Làm sao bây giờ?” Thẩm Lệ có chút hối hận vì đã nói như vậy rồi.
Cô đã nghĩ ngơi một khoảng thời gian, căn bản không có lịch trình, không thể khi không biến ra một cái lịch trình được.
Thần sắc Cố Tri Dân yên tĩnh mà nhìn cô.
“Tại sao không trực tiếp nói em ở nhà?”
“Nếu như em nói em ở nhà, bọn họ không phải sẽ biết chuyện em bị thương sao? Không những vậy, bọn họ còn sẽ biết chúng ta đã hẹn hò nữa.”
Thẩm Lệ giảm tốc độ nói, nhấn mạnh nửa câu sau, để cho Cố Tri Dân hiểu tính nghiêm trọng của sự việc.
“Biết rồi thì có sao? Anh không thể công khai ra như vậy à?” Đáy lòng Cố Tri Dân dấy lên một ngọn lửa không tên, nhưng vẫn cật lực đè nén ngọn lửa này.
“Anh nói xem?” Thẩm Lệ nghiêng đầu qua: “Anh tự nghĩ đến những chuyện mà mình làm tới lớn, rồi nghĩ đến tình sử bạn gái của anh nữa đi.”
Thẩm Lệ nói mấy lời này, vốn dĩ chỉ muốn khuyên Cố Tri Dân, để anh và mình cùng đứng trên một chiến tuyến.
Nhưng mà, sau khi nói xong, cô liền phát hiện hình như mình nói sai rồi.
Bởi vì, sắc mặt của Cố Tri Dân biến đổi rồi.
“Không phải ý như anh nghĩ đâu!” Thẩm Lệ nhìn sắc mặt của Cố Tri Dân, liền biết anh đang nghĩ cái gì.
“Ba mẹ em tuy từ nhỏ cũng rất thích anh, nhưng đó là sự thích khi không làm con rể của bọn họ, nếu như anh làm con rể của bọn họ, bọn họ chỉ e…”
Thẩm Lệ nhún vai, mấy lời đó cô cũng không thể lặp lại một lần nữa.
“Hiểu.” Cố Tri Dân khẽ rũ mắt xuống, che đi sự mất mát dưới đáy mắt.
Thẩm Lệ phân biệt một hồi, ngữ khí nghe có vẻ không có gì dị thường…
Cô nghiêng đầu qua, muốn nhìn ánh mắt của Cố Tri Dân.
Nhưng Cố Tri Dân lại quay người đi về phía nhà ăn: “Anh đi rót ly nước.”
“Đúng rồi.” Cố Tri Dân lại quay đầu lại: “Em nghĩ xem nên xử lý thế nào trước đi, cần anh phối hợp thì cứ nói, nếu như em không có cách nào tốt, anh cũng có thể giúp em xử lý.”
Thấu hiểu lòng người đến nỗi không giống Cố Tri Dân luôn rồi.
Thẩm Lệ có chút hối hận.
Cô có phải là không nên nói những lời đó không.
Cố Tri Dân rất nhanh liền rót ly nước ra ngoài, còn rót một ly cho Thẩm Lệ.
“Nghĩ xong nên xử lý thế nào rồi chưa?” Cố Tri Dân hỏi.
“Em giả vờ như lịch trình kết thúc sớm, em về nhà trước, sau đó anh thu dọn đồ của anh một chút, anh về nhà của mình, đợi bọn họ đi rồi mới về…”
Thẩm Lệ nói đến cuối cùng, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Bản thân cô cũng cảm thấy, như vậy có chút ức hiếp người ta rồi.
Cô thậm chí còn hy vọng Cố Tri Dân có thể từ chối yêu cầu của cô.
/1688
|